Edit: TH
Xung quanh vang lên những tiếng ồ vô cùng đen tối, thậm chí còn có nam sinh huýt sáo.
Kiều Hạ không nghe thấy gì, cảm giác toàn bộ sức lực trên người đều dồn hết ở cái nắm chặt người Cố Duyên Xuyên.
Bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh, trong ánh mắt phản chiếu vẻ vô cùng đẹp trai đến ngút trời của anh. Trên môi vẫn còn vương lại cảm xúc ấm áp mà mềm mại vừa rồi.
Ánh sáng trong phòng bao hơi tối, cho nên người khác có lẽ nhìn không thấy nhưng Kiều Hạ lại biết rất rõ. Thời khắc mà anh khom người, anh lẳng lặng nắm chặt lấy bàn tay cô đặt trên ghế sofa.
Mười ngón tay đan xen nhau.
Đây là trò chơi trừng phạt sao? Sao Kiều Hạ lại cảm thấy rõ ràng bọn họ đang hôn môi vậy!
Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bay mất, dưới tình huống nhiều người chứng kiến như vậy. Hơn nữa cô và anh còn không phải quan hệ bạn trai bạn gái nữa.
Lửa trên mặt nóng đến mức thiêu cháy, Kiều Hạ cầm lấy một bình nước khoáng đặt trên bàn, uống mấy ngụm nhưng cũng không mấy tác dụng.
Các bạn bên cạnh không ngừng ngó đầu xem, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và hóng hớt chuyện khiến cô càng cảm thấy ngượng.
“Mọi người cứ chơi tiếp đi, tớ ra ngoài một lát.”
Cô đứng lên, cũng chẳng dám nhìn qua Cố Duyên Xuyên chút nào, trực tiếp đi ra ngoài.
Toilet trong góc hành lang, Kiều Hạ đứng trước bồn rửa, vặn mở khoá vòi nước rồi vỗ nước lên mặt.
Lại soi gương, gương mặt vẫn còn đỏ, vì thế lại vốc nước thêm lần nữa.
Lặp đi lặp lại ba bốn lần, cuối cùng mới đỡ hơn một chút. Cô rút ra một tờ giấy, lau sạch nước còn dính trên mặt, đi ra ngoài.
Ngay sau đó đã thấy Cố Duyên Xuyên đứng trước cửa, một tay đút túi, nghiêng người dựa lưng vào tường.
Đèn trên đầu hơi mờ nhạt, khuôn mặt anh đầy vẻ thâm thuý, càng làm tôn thêm khí chất lạnh nhạt, đẹp trai không vướng bụi trần.
Hai tay Cố Duyên Xuyên vòng xuống, trực tiếp bế cô lên, cô gái nhỏ rất nhẹ, không hề nặng, một tay cũng có thể ôm được, tay còn lại còn xoa đầu cô.
“Bởi vì loại chuyện bày tỏ thế này, anh thấy vẫn để cánh đàn ông làm hơn.”
Anh rũ mắt, ánh mắt đầy dịu dàng, “Anh thích bạn nhỏ ngồi cùng bàn của anh, thích như muốn đòi mạng. Hận không thể mỗi phút mỗi giây đều nhìn thấy em ấy, cùng với em ấy. Cho nên hiện giờ muốn hỏi em ấy một chút, có đồng ý làm bạn gái anh không?”
“Sẵn lòng đồng ý.” Hốc mắt Kiều Hạ hơi ướt, vui vẻ cười, gật đầu mạnh. Hoá ra tình cảm thích lẫn nhau lại là chuyện tốt đẹp như vậy.
“Anh… Để em xuống đã, ôm lâu như vậy, tay anh sẽ mỏi.” Cô có ý tốt nói.
“Một chút cũng không mệt…” Cố Duyên Xuyên khẽ cười một tiếng sau đó đổi lời, dán vào bên tai cô hỏi, “Anh ăn viên kẹo đường kia của em là vị gì?”
Nhớ là màn lúc này ở ghế, mặt Kiều Hạ lại nóng lên vài phần, không biết sao anh lại đột nhiên nghĩ đến việc này, nhỏ giọng trả lời, “Là vị chanh.”
“Không đúng…” Cố Duyên Xuyên giả vờ kinh ngạc, cố ý nghi ngờ cô, “Anh nhớ rõ là mình lấy vị dâu tây.”
Kiều Hạ xao động: “Nhưng vị em nếm được là vị chanh mà, anh chắc chắn nhớ nhầm, loại chuyện nhỏ thế này em lừa anh làm gì.”
“Anh không tin…” Cố Duyên đạt được mục đích, nhếch môi cười cười, thanh âm khàn khàn, “Trừ phi em để anh nghiệm chứng lại một chút.”
Đường cũng đã bị cô ăn hết rồi, còn muốn nghiệm chứng thế nào chứ?
Kiều Hạ nghi hoặc không thôi, há miệng thở dốc, vừa định hỏi một câu thì bên môi đã bị anh ngăn lại.
Không giống cảm giác vừa rồi nhẹ nhàng chạm vào. Lần này, Cố Duyên Xuyên hôn mạnh mẽ, môi cô mềm mại như thạch trái cây vị ngọt, không biết mệt liếm mút, dây dưa với cô.
Hô hấp càng ngày càng nặng, mặt Kiều Hạ đỏ bừng, mắt nhắm chặt, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
Cô chỉ biết ngửa đầu, khó khăn đón lấy sự tiến công nhiệt tình và dịu dàng giữa môi răng của anh.
Giữa lúc bị hôn đến hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng anh cười cười, giọng trong mà lạnh, mang theo âm thanh trầm khàn nói: “Ừm, xem ra là anh nhớ nhầm, viên kẹo này đúng là vị chanh.”