Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 3 – Botruyen
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 3

Edit: Er ヾ(˙❥˙)ノ

Beta: TH

Từ Dật Phu Lâu trở về kí túc xá sẽ đi qua một quán trà sữa.

Kiều Hạ nhớ cô đã hứa mua cho Triệu Mẫn Mẫn một hộp sữa táo đỏ nên vén rèm cửa lên rồi đi vào.

Bên trong quán có máy sưởi, nhiều học sinh nên rất náo nhiệt, còn có cặp đôi còn đang hẹn hò, cũng có bốn năm người ngồi chung một bàn để họp.

Kiều Hạ lấy điện thoại ra, mở nhóm chat của phòng <đội trao=”” đổi=”” 336=”” cách=”” nghiên=”” cứu=”” học=”” thuật=””> ra, gõ chữ hỏi: [ Bây giờ tớ đang ở quán trà sữa, các cậu có muốn uống gì không~ ]

Quan hệ bạn bè trong cùng phòng rất tốt, không hề có tình huống thân ai người ấy lo, mà là vô cùng hòa đồng. Thậm chí là từ năm nhất đại học đã hòa đồng như vậy, mỗi ngày đều ở trong phòng trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là lúc đầu tên nhóm chat không hề đứng đắn như vậy, mà lại có tên .

Tên này do Triệu Mẫn Mẫn đặt, đáng tiếc là chưa đến một ngày đã bị xoá mất.

Sau đó một người bạn cùng phòng khác tên Tương Điềm muốn tên đặc biệt nên đặt là . Cái tên này cũng duy trì chưa được một tuần thì lại bị xóa nhưng không biết là ai.

Thật sự là không có cách nào khác, họ phải đặt ra một tên vô cùng chăm học, sau đó mới giữ được đến bây giờ.

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến một phút đồng hồ thì đã có hai người tích cực trả lời —

Tương Điềm: [ Tớ muốn một ly caramel hồng trà Latte, năm phần ngọt!!! Cám ơn thiên sứ Hạ Hạ bé nhỏ, đáng yêu, sarang-haeyo~ ]

Trần Duyệt: [ Tớ muốn vị chanh. ]

Trần Duyệt: [ Chúng ta cùng cụng ly.jpg ]

Kiều Hạ trả lời lại một nhãn dán “OK”, sau đó bỏ điện thoại xuống mua bốn cốc trà sữa rồi trở về phòng.

Vì xách túi trà sữa nên không có tay để lấy chìa khóa, cô gõ cửa, Tương Điềm lập tức mở cửa cho cô, đồng thời nhận túi trà sữa trên tay cô, “Hạ Hạ vất vả rồi! Yêu quá đi mất.”

Trần Duyệt cũng chạy ra, lấy trà sữa từ trong túi ra, cắm ống hút vào.

Còn Triệu Mẫn Mẫn tới tháng nên đang nằm ở trên giường, Trần Duyệt tìm cốc sữa táo đỏ kia đưa cho cô ấy, “Đây, cho ưu tiên dì cả cậu hưởng thụ đãi ngộ.”

“Cám ơn đại mỹ nữ Duyệt Duyệt.” Triệu Mẫn Mẫn cười hì hì, thuận miệng hỏi, “Hạ Hạ, hôm nay Địa Trung Hải lên lớp có điểm danh tên tớ không?”

Nhớ lại cảnh tượng rối rắm và xấu hổ một giờ trước, giọng điệu Kiều Hạ trầm trọng, “Không chỉ điểm danh mà còn gọi tớ đứng lên trả lời câu hỏi. Nhưng mà…”

Đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời Kiều Hạ tiếp xúc với cái này.

Được rồi, cảm giác đời người đạt tới đỉnh cao như mở ra một thế kỷ mới.

Kiều Hạ đọc mà trợn mắt há mồm, vừa đọc vừa không ngừng khóc ở trong lòng.

Đọc được hơn mười chương, cô đã đọc đến đoạn nam nữ chính ngủ trên giường, phòng tắm, sô pha, ban công, các loại còn có một đoạn mà cô không thể tưởng được nên viết như thế nào chính là xe chấn.

So với quyển tiểu thuyết này thì cô viết quả nhiên là rất rất rất trong sáng như một bạn học nhỏ.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, ngày mai còn có tiết học, Kiều Hạ tắt điện thoại, nhắm mắt chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng mà không thể ngủ được, vừa mới đọc thứ kích thích như vậy, trong lòng làm sao có thể bình tĩnh được.

Cô sờ sờ mặt, như dự đoán là nóng nóng lên.

Ở trong lòng yên lặng niệm hơn mười câu “Sắc tức là không, không tức là sắc”* sau đó Kiều Hạ thật vất vả đi vào giấc ngủ.

(*) Câu kinh nổi tiếng trong Phật pháp.

Giấc ngủ này được kéo dài đến sáng hôm sau, đồng hồ báo thức vang lên rất lâu, Kiều Hạ vẫn chưa thức dậy. Triệu Mẫn Mẫn phải gọi vài tiếng, cô mới chậm rì rì mở đôi mắt hoảng hốt ra.

Tỉnh lại hơn nửa ngày, mặt Kiều Hạ vẫn là màu hồng, tim đập thật sự rất nhanh, bởi vì là một người có nhan sắc nên nhìn cực kì xinh đẹp.

Tĩnh tâm như nước nhiều năm, đây đúng là lần đầu tiên cô mơ thấy cái này, mà người đàn ông trong mộng kia… Thế mà lại là nam sinh mới gặp một lần vào tối qua kia, thật là trùng hợp!

Tiêu rồi! Đòi mạng! Hai chữ to đùng này kèm thêm dấu chấm than và dấu chấm hỏi nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Kiều Hạ.

Lẽ nào ngay cả tên cũng không biết mà cô đã bắt đầu nhớ nhung, mơ ước đến thân thể của cậu ấy?

Bản thân mình sẽ không đói khát đến nước này chứ!!!

Kiều Hạ vỗ vỗ đầu, hít một hơi thật sâu sau đó thở thật mạnh ra ngoài, không nên không nên, nhưng kích động trong lòng vẫn đang dâng trào, không thể bình tĩnh được.

Cô cắn cắn môi, buồn rầu nghĩ, không biết buổi tối niệm chú đại bi có thể đạt tới trình thanh tâm quả dục hay không.

Triệu Mẫn Mẫn đang trong nhà vệ sinh đánh răng, thấy cô vẫn còn đang ngẩn người ở trên giường thì hùng hổ chạy tới, miệng ngậm kem đánh răng nên nói năng không rõ, “Hạ Hạ! Cậu còn không xuống nữa thì bánh hồng đường tớ thích nhất trong căng tin sẽ bán mất!”

“Đây đây, tớ xuống ngay!” Kiều Hạ giật mình, nhanh chóng bước từ trên giường xuống, đi đến bồn rửa lấy một vốc nước lạnh vào tay để rửa mặt, để bản thân mình hạ nhiệt.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.