Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 25 – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 25

Edit: TH

Beta: Sun

Kiều Hạ chờ bàn tay kia rời đi thì nghe được tiếng anh nói rất nhẹ, dường như trút được gánh nặng, cười một tiếng: “Không sao.”

Cô cúi đầu đã thấy y tá đang dán cố định kim tiêm. Hình như nó không đáng sợ như lúc trước cô vẫn thường hay nghĩ.

Y tá thấy cô nhìn chằm chằm kim tiêm trên tay, chân thành nói, “Tôi đã nói tôi có kinh nghiệm nhiều năm rồi. Nếu đổi lại là người khác, không chừng phải đâm cháu mấy lần!”

Kiều Hạ cảm kích nói: “Cám ơn ạ.”

Y tá cười cười, nói đùa, “Cái cậu bạn trai này còn khẩn trương hơn cả cháu. Lúc tôi tiêm thì gắt gao nhìn tôi, sợ tôi làm cháu đau. Thời buổi này nam sinh vừa đẹp trai lại còn biết thương yêu như vậy thật sự rất hiếm!”

Vành tai của Kiều Hạ đỏ ửng, sao mọi người đều cho rằng hai người bọn họ là bạn trai bạn gái vậy.

Y tá cầm lấy bịch truyền nước, đưa cho Cố Duyên Xuyên, “Các cháu đến phòng bệnh 602, có hai giường trống. Khoảng chừng nửa tiếng nữa truyền xong thì bấm chuông, tôi sẽ tới.”

“Được ạ.” Cố Duyên Xuyên một tay giơ bịch treo lên, một tay đỡ Kiều Hạ lên tầng khu nội trú.

Sau khi vào phòng, anh treo bịch nước lên giá, lại cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường dài.

Chuẩn bị đâu ra đấy xong, anh hỏi, “Buổi tối cậu ăn gì?”

Kiều Hạ thẳng thắn thành khẩn nói, “Tớ chưa ăn.”

Cố Duyên Xuyên nhăn mày, “Bây giờ tớ ra ngoài mua đồ cho cậu, cậu muốn ăn gì?”

Kiều Hạ nghĩ nghĩ rồi từ chối: “Bây giờ tớ không đói bụng, cũng không muốn ăn. Cậu mua về chắc tớ ăn cũng chẳng được bao nhiêu, không cần phiền cậu vất vả chạy ra ngoài đâu.”

“Có thể ăn được một miếng cũng là một miếng.” Cố Duyên Xuyên lót một cái gối sau lưng cô, sau đó lấy điện thoại từ túi xách ra đưa cho cô.

“Cậu cứ chơi điện thoại trước, tớ đi nhanh rồi về, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”

Anh cẩn thận sắp xếp chu đáo như vậy, Kiều Hạ chỉ có thể gật đầu, “Được rồi, cảm ơn cậu.”

Đợi sau khi anh đi, Kiều Hạ mở di động tìm trò tiêu khiển chơi cho vui, gần như cửa ải nào cô cũng qua được, nhưng đến cửa thứ 1000, chơi thế nào cũng không qua được.

Kiều Hạ không cam lòng, cô không ngừng cố gắng, nhưng càng chơi điểm đạt được còn kém hơn cả trước!

Cố Duyên Xuyên xách mấy túi đồ gì đó quay lại thì nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn ủ rũ ngồi gục đầu với chiếc điện thoại.

“Sao thế?” Anh đặt đồ xuống, quan tâm hỏi.

Kiều Hạ cầm điện thoại, giơ màn hình ra trước mặt anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, tiếc nuối nói: “Cửa ải cuối cùng này tớ chơi mãi vẫn không qua được.”

Nhưng hiện tại Cố Duyên Xuyên ở đây, sao cô có thể thay được.

Kiều Hạ khó xử nhíu nhíu mày, ban nãy cô cứ tưởng anh đưa mình đi tiêm xong sẽ về. Không nghĩ đến anh còn nằm lại cùng cô.

Cố Duyên Xuyên thấy cái váy nhỏ mà Kiều Hạ nắm trong tay, lại thấy mặt cô đỏ bừng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Anh chủ động xoay người nói: “Cậu thay đi, thay xong thì nói với tớ một tiếng.”

“… Được.”

Kiều Hạ cởi từng cái, cuối cùng trên người chỉ còn lại có áo lót.

Cô không có thói quen mặc áo lót đi ngủ, cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa nhớ trên sách cũng đã nói, mặc đồ lót khi đi ngủ không tốt cho cơ thể.

Nhưng mà… Hiện giờ trong phòng còn một nam sinh nữa.

Hơn nữa váy ngủ của cô lại là loại váy hai dây, bình thường trong phòng ngủ kí túc xá mặc cái này hoàn toàn không cảm giác gì, giờ thì thấy quá lộ.

Do dự hơn một phút, Kiều Hạ quyết định cởi ra là tốt nhất. Dù sao cô sẽ đắp chăn ở trên người, anh cũng sẽ không thấy.

“Tớ thay xong rồi.” Cô nằm xuống, lấy chăn che kín người.

Cố Duyên Xuyên xoay người tắt đèn, “Ngủ ngon, mơ đẹp.”

Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng. Kiều Hạ vì phát sốt nên ngủ rất nhanh, không bao lâu đã nặng nề thiếp đi.

Cố Duyên Xuyên nằm ở giường khác, không dám ngủ kĩ, sợ cô bên đó làm sao.

Ước chừng rạng sáng một hai giờ, anh tỉnh một lần.

Anh đứng dậy đến chỗ Kiều Hạ, đưa tay sờ trán cô, vẫn còn có chút nóng. Xem ra còn chưa hết sốt, nhưng so với trước thì đỡ hơn nhiều.

Lúc anh rút tay về thì thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, “Lạnh.”

Vì thế Cố Duyên Xuyên lấy chăn trên giường mình đem qua, phủ lên tấm chăn còn đang đắp trên người cô, “Như vậy còn lạnh nữa không?”

“Còn lạnh.” Kiều Hạ hàm hồ trả lời.

Cố Duyên Xuyên luồn tay vào chăn, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của cô, quả nhiên tay cô rất lạnh.

Kiều Hạ đang ngủ mê man thì lưu luyến nắm chặt lấy bàn tay có hơi ấm anh, nhất quyết không buông.

Cô tưởng mình quay về lúc trước có ba mẹ ở đây, có thể không kiêng dè mà làm nũng.

“Muốn mẹ ôm ngủ, mẹ ôm con sẽ không lạnh nữa.”

Cố Duyên Xuyên cau mày, rơi vào cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng gian nan. Hơn nửa ngày sau anh mới mở miệng, âm thanh có chút khan khàn, “Được. Để tôi ôm em ngủ.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.