Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 24 – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 24

Edit: Pii

Beta: TH

Lần bệnh này của Kiều Hạ thật kinh khủng, khắp người không có chỗ nào thoải mái.

Đầu thì nhức, ý thức thì mơ mơ hồ hồ, cả người không còn chút sức lực nào. Cô cứ nằm đắp chăn trên giường, ôm một túi ấm trước bụng, chân tay vẫn rất lạnh.

Lạnh đến mức cô cuộn mình lại.

Đang ngủ mê man thì điện thoại bên cạnh “đinh đinh” reo lên.

Một lúc sau Kiều Hạ mới tỉnh, mò điện thoại trong bóng tối, cô gắng sức mở mắt ra. Từ ánh sáng yếu ớt của điện thoại, cô thấy có một người điện đến.

“Cậu gọi cho mình có chuyện gì vậy?” Cổ họng cô đau nhói, giọng nói như có thứ gì đè lên, âm thanh phát ra khàn đặc vô cùng.

Nghe thấy âm thanh của cô, Cố Duyên Xuyên rất đau lòng.

Bạn nhỏ cùng bàn ngày thường luôn tràn đầy năng lượng, nhưng bây giờ yếu ớt lắm, đến nỗi âm thanh cũng vô lực.

“Lúc ở lớp, tớ vô tình nghe bạn cậu nói cậu bị bệnh, tớ nghĩ nên đưa cậu đến bệnh viện.”

Kiều Hạ mệt đến mức ý thức mơ màng, vừa nghe hai từ bệnh viện. Cô theo bản năng từ chối: “Tớ không cần đi.”

Cố Duyên Xuyên nghe cô kháng cự, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Nhưng cậu đang bị bệnh, nếu không đi bệnh viện thì sao mà khoẻ lên được?”

“Tớ không cần đến bệnh viện đâu, uống thuốc xong ngủ một lát là khỏi thôi, trước kia cũng vậy mà.” Kiều Hạ kiên trì nói.

Thật ra việc này để lại trong lòng cô một bóng ma tâm lí.

Hồi còn nhỏ, có một lần bị bệnh, hơn nửa đêm, cô và người nhà phải đến phòng khám.

Lúc ấy, mạch máu của cô quá nhỏ, y tá đâm bốn năm lần đều không trúng. Máu chảy không ít, tay cô như muốn sưng phồng lên.

Lúc y tá muốn đâm thêm lần nữa, Kiều Hạ sợ hãi rút tay lại: “Em, em muốn đổi y tá.”

Y tá trẻ nhướng mày, bực dọc bắt lấy tay cô: “Mạch máu của mình sinh ra nhỏ còn trách ai, đổi người khác cũng vậy thôi.”

Nói xong, y tá trẻ còn cười trêu nói: “Nhà máy đóng cửa rồi vẫn tưởng mình là công chúa nhỏ cần được chiều chuộng sao?”

Y tá khác bên cạnh nói theo: “Đóng cửa thì sợ gì chứ, không phải nó có một người mẹ xinh đẹp sao, còn sợ không kiếm ra tiền? Nó y như là bản sao của mẹ, về sau không chừng cũng “tiền đồ vô kể”.”

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng ngầm hiểu ý của đối phương.

Họ đều cho rằng Kiều Hạ còn nhỏ, không hiểu những gì mình đang nói, dù cô không hiểu thật nhưng vẫn cảm nhận được sự ác ý, cũng biết đây không phải lời tốt đẹp gì.

Kiều Hạ không rõ mình bị chích bao nhiêu lần. Nhưng từ đó về sau, cô không thích đi bệnh viện một chút nào.

“Đến bệnh viện họ sẽ tiêm tớ, tớ không muốn… Tớ sợ…”
Bác sĩ gật đầu, cầm bút ghi ghi: “Đi truyền hai bình nước, nằm lại viện quan sát qua đêm.”

Trước khi đi, bác sĩ gọi Cố Duyên Xuyên lại, nói với anh: “Bạn gái cháu sức khoẻ không tốt lắm, cháu nhớ bảo cô ấy rèn luyện. Rồi bồi bổ cô ấy, chú ý cân bằng.”

Cố Duyên Xuyên tiếp nhận: “Vâng, cháu cảm ơn.”

Kiều Hạ mơ màng, phản ứng chậm chạp, chờ ra cửa mới biết anh vừa nói gì.

Hình như anh không phủ nhận lời của bác sĩ?

Hơn nữa… Còn nói rất tự nhiên.

“Cậu lúc nãy vì sao không…” Cô nhỏ giọng, chuẩn bị hỏi anh, chưa kịp nói xong đã bị anh cắt lời.

Vẻ mặt Cố Duyên Xuyên cực kì nghiêm túc nói: “Về sau lúc ăn cơm, cậu phải ăn nhiều rau, tớ sẽ giám sát cậu.”

Kiều Hạ không ăn kiêng: “…”

Anh tiếp tục nói: “Chờ cậu hết bệnh, mỗi tối tớ sẽ ra sân thể dục chạy bộ với cậu, tăng cường thể chất.”

Kiều Hạ ghét vận động: “…”

Chẳng qua chỉ là phát sốt một chút, sao anh lại nghiệm túc vậy nhaaa!!

Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, cô đã bị anh nắm tay tới phòng tiêm.

Nỗi sợ hãi nhiều năm trước trỗi dậy, Kiều Hạ theo bản năng lùi về sau một bước.

“Đừng sợ, có tớ ở đây.” Cố Duyên Xuyên thấy vậy thì dịu dàng nói.

Một vị y tá trung niên đứng dậy, mời bọn họ ngồi, xem qua bệnh án, dựa theo lời dặn của bác sĩ: “Nắm tay chặt vào.”

Kiều Hạ nghe lời làm theo, nhịn không được hỏi: “Cháu sinh ra mạch máu đã nhỏ, vậy có thể tiêm không ạ?”

Y tá quấn tay cô bằng dây thun, bà nhìn thoáng qua rồi nói thẳng: “Trường hợp của cháu hơi khó.”

Nhìn sắc mặt cô gái nhỏ nhắn chuyển sang trắng bệch trong chớp mắt, y tá uyển chuyển an ủi: “Nhưng mà tôi có hơn mười năm kinh nghiệm, cháu yên tâm, nếu một lần không được thì chắc chắn lần thứ hai sẽ được.”

Nghe bà nói, Kiều Hạ nhẹ thở ra, chỉ là… Khi nhìn thấy kim tiêm vẫn còn sợ.

Kiều Hạ cắn môi, mắt thấy kim tiêm càng lúc càng gần, bỗng một bàn tay lớn che mắt cô lại.

“Đừng nhìn, tin tớ, một chút là ổn.”

Giọng anh trầm ấm, tựa như có một loại phép màu diệu kì làm lòng cô yên tĩnh lại.

Sau khi nghe anh nói, Kiều Hạ cảm thấy dường như không còn sợ hãi như trước nữa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.