Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 23 – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 23

Edit: Preiya

Beta: Kali + TH

Mặc kệ vẻ mặt Triệu Như Mi tức giận thế nào, Quý Hành kéo tay Kiều Hạ đi thẳng tới thang máy.

Anh ta đang nổi cáu nên lực nắm tay cô cũng không nhẹ. Đến khi xuống lầu dưới, buông tay ra, nhìn thấy vết hằn đỏ chói mắt trên cổ tay trắng nõn thì càng tức giận hơn.

“Em bị ngốc sao? Anh dùng sức kéo tay em mạnh như thế mà cũng không biết kêu đau sao!” Giọng điệu anh ta dữ dằn nhưng lại chất chứa sự đau xót.

Kiều Hạ giấu tay sau lưng, nhỏ giọng nói: “Không sao ạ, cũng không đau lắm.”

Quý Hành hận rèn sắt không thành thép, nhìn cô: “Mụ già đó, nhiều năm như vậy em còn không hiểu con người bà ta hay sao. Bà ta chỉ quan tâm đến mấy cái tiệc rượu, rồi quan hệ xã giao với giới thượng lưu, giờ chủ động tìm đến em đảm bảo không phải chuyện tốt đẹp gì.”

“Em có biết mấy tháng trước lúc sinh nhật mười tám tuổi của em, vì sao bà ta lại cho em đi tập thể thao rồi mua sắm sửa soạn các thứ không? Còn không phải là muốn nhân cơ hội tốt để em gặp mặt các đại gia giàu có sao? Không phải anh đã nói những người đó, chẳng có nổi một ý nghĩ tốt đẹp nào.”

Kiều Hạ cúi đầu, im lặng nhìn chằm chằm mũi chân, cực kỳ giống như một học sinh vừa làm sai điều gì đang ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

Quý Hành còn muốn nói thêm, nhưng nhìn bé con cúi đầu, không nói tiếng nào trông hết sức tội nghiệp, rốt cuộc vẫn có chút không đành lòng mà đè xuống hết những tức giận.

Yên lặng hơn mười giây, Kiều Hạ xác định anh ta sẽ không trách móc gì nữa, ngẩng đầu, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy vài cái.

Cô rất cảm kích, biết ơn anh ta, ngữ khí cũng trở nên hết sức chân thành, “Chuyện vừa rồi, thật sự cám ơn anh rất nhiều.”

Quý Hành hừ một tiếng, trong đầu thì nghĩ rốt cuộc cô còn có một chút lương tâm; ngay sau đó chợt nghe cô nhỏ giọng: “Chuyện đó… Nếu không có việc gì nữa, em, em phải quay về trường học, buổi chiều em còn có tiết học.”

Vừa mới lộ nụ cười bên khóe môi chưa được bao lâu, Quý Hành khó chịu nghẹn trong lòng, dùng hết bao năm tu dưỡng cùng tính nhẫn nại mới không nói một tiếng “mẹ kiếp”.

Con nhóc lùn này lương tâm nhất định đã bị chó gặm hết rồi, trông chờ cô báo đáp, vĩnh viễn sẽ không có khả năng xảy ra.

“Anh bỏ một tiết học buổi sáng, phải từ xa chạy tới đưa em thoát ra khỏi hố lửa. Em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy đấy à?”

Quý Hành cố tình nâng cao giọng ở chữ cuối cùng, thể hiện rõ ràng tâm tình biết bao nhiêu bất mãn của anh ta.

Kiều Hạ nhất thời có chút mờ mịt, nhớ lại những gì anh ta nói vào mười phút trước, hóa ra không phải ngồi tán gẫu rồi đến làm việc tốt, mà là trốn học mới tới được.

Quý Hành biết rõ lời này của cô là thật lòng, nhưng lại cứ thấy khó chịu, cảm giác giữa mình và cô rất xa lạ, cố ý nói, “Nói cám ơn suông thì có ích lợi gì, lần sau lại mời anh ăn cơm tiếp đi.”

Trong phòng ngủ không có ai, mấy người bạn cùng phòng đều có tiết học buổi chiều.

Kiều Hạ ngồi xuống bàn nhìn vào gương, vừa khóc vừa chậm rãi tháo trang sức, lại mở tủ tìm quần áo để tắm rửa, bước chân vào phòng tắm.

Đây là thói quen đã hình thành từ khi cô còn nhỏ. Khi tâm tình không tốt, cô sẽ đi tắm rửa và thôi không suy nghĩ nhiều.

Nhưng dường như hôm nay ông trời cũng muốn đối nghịch với cô, mới tắm được một lúc, vòi hoa sen bình thường không có việc gì lại bị hỏng, không có nước ấm!

Trên tóc Kiều Hạ vẫn còn có bọt, cô không thể không mặc quần áo vào trước, quấn khăn tắm bọc tóc lại, cầm theo bình tới lầu một lấy thêm nước sôi, sau đó đổ vào trong chậu rửa lại nhiều lần.

Kết quả là cô bị cảm lạnh, còn rất nghiêm trọng, luôn chóng mặt, cổ họng vô cùng đau đớn.

Đến hơn sáu giờ, Triệu Mẫn Mẫn về lấy dây sạc điện thoại, thấy mặt cô đỏ bừng như bị thiêu đốt, sợ hãi nói, “Hạ Hạ, tớ đưa cậu xuống phòng y tế trường kiểm tra.”

Kiều Hạ lắc đầu, giọng khàn khàn, “Không cần đâu, tớ đã uống thuốc hạ sốt, giảm nhiệt rồi, chắc là ngủ thêm một lúc sẽ khỏe lại thôi. Tối nay cậu còn có giờ học, mau đi đi.”

Triệu Mẫn Mẫn khuyên mãi mà chẳng thuyết phục được cô, trước khi đi dặn cô cẩn thận đủ thứ, cảm thấy không thoải mái là phải gọi cho mọi người liền.

Tuần này là tuần 3, buổi tối có lớp học tự chọn kế toán, Triệu Mẫn Mẫn đã vắng học vài lần, trước kia đều là Kiều Hạ thay cô đi học.

Sau khi vào lớp, Triệu Mẫn Mẫn tùy tiện tìm một bàn học ở hàng sau ngồi xuống, lại không thể nào ngừng lo lắng, vì thế tranh thủ một phút trước khi chuông reo, cô vội vàng gọi cho Điềm Bát – người không có tiết tối nay.

“A lô, Điềm Điềm, cậu vẫn còn tự học ở bên ngoài à? Cậu quay về phòng ngủ sớm một chút, Hạ Hạ đang sốt, tớ sờ trán thấy nóng lắm. Giờ trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu ấy, tớ lo là sẽ xảy ra chuyện.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Triệu Mẫn Mẫn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nam sinh ngồi phía trước, trông rất tuấn tú, quay đầu lại: “Cho hỏi một chút, người bạn cùng phòng mà bạn nói, tên là Kiều Hạ phải không?”

“Đúng vậy.” Triệu Mẫn Mẫn gật đầu, “Cậu biết Hạ Hạ…”

Chữ cuối cùng “sao” còn chưa kịp nói ra, chuông vào học vang lên, cô đã thấy nam sinh kia cầm lấy cặp sách, bước nhanh, lướt qua cô rồi chạy ra khỏi lớp.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.