Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 22 – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 22

Edit: Pol

Beta: Dừa

10 phút sau, Cố Duyên Xuyên quay lại chỗ ngồi.

Lúc này thấy trong nhóm chat của phòng ký túc xá bọn họ có tin nhắn, vẻ mặt anh tràn đầy sung sướng.

Tống Nghị: [Chuyện này là sao!!! Người được tỏ tình còn chưa xuất hiện, chỉ thấy mấy bác bảo vệ già mặc đồng phục tới?! Da đen dấu chấm hỏi jpg.]

Trương Dương: [Mẹ nó! Mất nửa tiếng đồng hồ cực khổ sắp xếp mọi thứ lại bị dập tắt bởi ba bình cứu hỏa. Quá thảm, để tôi giúp cậu ta mở bài “Lạnh lẽo”.]

Triệu Lập: [Giải tán, giải tán. Tin tức mới nhất đây, người anh em này bị đưa đến phòng bảo vệ nghe phê bình rồi, nói là làm trái với quy định của nhà trường. Không chỉ bị phê bình trước toàn trường mà còn phải chép phạt quy định của trường một lần. ]

Cố Duyên Xuyên vui vẻ tắt di động.

Kiều Hạ làm xong bài tập trước mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy khóe miêng Cố Duyên Xuyên ngày càng cong. Cô nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy, sao trông cậu vui thế?”

Cố Duyên Xuyên cố gắng kiềm chế, vuốt vuốt trang sách, nghiêm trang nói, “Vừa ôn vừa học tập. Nhờ ôn tập mà tớ học được thêm kha khá kiến thức nên mới vui như vậy.”

Kiều Hạ: “…”

Học đến mười giờ, chờ thư viện đóng cửa hai người mới về.

So với học ở kí túc, học ở thư viện có năng suất cao hơn hẳn. Kiều Hạ chỉ dùng ba tiếng đã làm xong một chuyên đề, còn làm thêm vài bài tập nhỏ.

Ra khỏi thư viện, Kiều Hạ nói, “Thời gian không còn sớm,tớ tự về kí túc xá được rồi, cậu không cần tiễn đâu.”

Cố Duyên Xuyên không đồng ý, “Không được, buổi tối bên ngoài ít người, cậu đi về một mình không an toàn.”

Nói xong, anh còn chủ động giúp cô cầm túi xách, giọng đầy quan tâm, “Tớ cầm giúp cậu, cậu học cả ngày cũng mệt rồi.”

Kiều Hạ hơi ngượng, nhưng anh đã cầm lấy túi sách, cũng không nên đòi lại, chỉ đành đỏ mặt nói cảm ơn.

Trên đường về hai người sánh bước như một đôi tình nhân, cũng là bạn trai xách túi giùm bạn gái.

Nhìn như vậy, Kiều Hạ chợt nhớ lại những gì mà cô cùng Cố Duyên Xuyên làm trong mấy ngày gần đây, cùng nhau ăn cơm, tự học, còn cùng đi xem phim chung.

Giống như… Giống như một cặp vậy.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, mặt Kiều Hạ liền nóng lên. May mà ban đêm đèn đường khá tối, sự khác thường của cô sẽ không bị ai phát hiện.

Kiều Hạ lắc đầu, thành thật trả lời: “Con chưa hỏi, cũng không rõ lắm.”

Đáy mắt Triệu Như Mi có chút tức giận, “Không tìm hiểu rõ ràng đã thích người ta, không biết nên nói con ngây thơ hay là ngu xuẩn. Bây giờ con còn đi học thì thấy yêu nhau dù khó khăn thế nào cũng không sao cả, nhưng sau này mới biết không có tiền khổ sở tới mức nào.”

Dừng lại vài giây, bà ta nghiêm mặt, giọng điệu thành khẩn dặn dò, “Mẹ là người từng trải, con là con mẹ, trên người rớt xuống một miếng thịt, chẳng lẽ mẹ còn hại con sao?”

Kiều Hạ nhíu chặt mi, há to miệng, còn chưa kịp nói gì, một người đột nhiên xuất hiện, cầm cổ tay cô kéo đi.

“Anh… Sao anh cũng tới đây?” Kiều Hạ lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khác với Kiều Hạ, Triệu Như Mi lại càng khiếp sợ. Trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh cười cười, “A Hành, đây là chuyện giữa hai mẹ con dì, không liên quan gì đến con, con không cần nhúng tay vào.”

Quý Hành cười nhẹ một tiếng, cứng rắn nói: “Không có quan hệ gì tới tôi, nhưng bản thân tôi lại không nhìn nổi cái cảnh bà tự bán con mình.”

“A Hành, con nói vậy là không đúng.” Giọng Triệu Như Mi lạnh đi vài phần, quay sang nói với Kiều Hạ, “Hạ Hạ con ngồi xuống đi, mấy phút nữa bọn họ sẽ đến.”

“Tôi nói không đúng chỗ nào vậy?” Gương mặt Quý Hành lạnh như băng, nắm tay Kiều Hạ không buông.

“Bà dám khẳng định rằng những chuyện vô sỉ mà Lâm Yên làm bà chưa từng nghe nói không? Làm tiểu bá vương ở quán bar, thay bạn gái như thay áo, còn làm bụng bạn gái to lên.”

“Chính bà không gả được vào hào môn, cả đời làm kẻ thứ ba. Bây giờ còn muốn đẩy con gái mình vào hố lửa của hào môn. Có ngươi mẹ nào làm như vậy sao?”

Ba chữ “kẻ thứ ba” quả thực chọc trúng tim đen Triệu Như Mi.

Cho dù được người khác gọi là “Quý phu nhân”, “Bà Quý”, nhưng trong lòng bà ta biết, mình chỉ có cái danh nghĩa bên ngoài. Cho tới nay bà ta vẫn chưa thực sự kết hôn với Quý Bá Hào.

Mà Quý Bá Hào hơn bà ta hai mươi tuổi, lỡ như một ngày nào đó ông ta qua đời, tất cả gia sản nhà họ Quý sẽ do con trai ông ta thừa kế. Những ngày tháng an nhàn của bà ta cũng xem như chấm dứt.

Đây cũng là lí do bà ta nhất định phải tìm cho Kiều Hạ một người chồng thật tốt nhân lúc cô còn trẻ tuổi xinh đẹp.

Triệu Như Mi cắn chặt răng, không giả bộ nữa, cười, “Không phải trước giờ cậu vẫn luôn coi thường mẹ con tôi hay sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng vậy?”

“Nhàn rỗi nhàm chán, mỗi ngày làm một việc thiện.” Quý Hành giật giật khóe miệng, cà lơ phất phơ cười, “Bà cũng đừng trông cậy vào họ Lâm sẽ đến đây.”

Anh ta cúi đầu, trào phúng nhìn người đàn bà trước mắt, “Mười phút trước tôi đã gọi điện cho cậu ta, nếu hôm nay cậu ta xuất hiện thì về sau cũng không cần hợp tác với nhà họ Quý nữa.”

“Cậu!” Triệu Như Mi tức giận nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Quý Hành cũng lười liếc nhìn bà ta một cái, mạnh tay lôi kéo Kiều Hạ đi ra ngoài, “Đi, đồ lùn, nếu ở lại em sẽ bị chính mẹ ruột của mình bán đi mất.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.