Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 20 – Botruyen
  •  Avatar
  • 17 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 20

Editor: Liz

Beta: TH

Ba bạn cùng phòng rủ nhau ra ngoài dạo phố thuận tiện đi ăn lẩu luôn, trong phòng không còn ai.

Trên tay Kiều Hạ cầm rất nhiều đồ, chỉ có thể treo đỡ lên tay cầm cửa, sau đó lục lọi trong mấy cái bao lấy chìa khóa ra.

Sau khi vào cửa, cô bật đèn lên rồi cẩn thận lấy từng món đồ đặt lên bàn.

Hôm nay ra cửa một chuyến cũng coi như thắng lợi mà về, không chỉ gắp được hai con gấu bông đáng yêu còn đổi được một cái đèn bàn nhỏ hình con thỏ, số điểm còn lại cô dùng để lấy một cái ô che nắng.

Mà giờ cô còn đang mặc… Áo khoác của Cố Duyên Xuyên.

Lúc đi về trời có gió, anh sợ cô lạnh liền cởi áo xuống đưa cho cô mặc, cho nên cả đoạn đường đi xung quanh Kiều Hạ đều bị hơi thở của anh bao quanh.

Mặt cô nóng lên, cảm giác vẫn không có giảm xuống.

Kiều Hạ soi gương, quả nhiên mặt rất đỏ giống như đánh phấn vậy.

Cô vội cởi áo khoác ra gấp lại thật chỉnh tề, để qua một bên lại không nhịn được cầm lên một lần nữa. Mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi, yên lặng mà xa cách tựa hồ như mùi hương của lá thông.

Đèn bàn hình con thỏ làm từ silicone, sờ vào rất mềm mại, mỗi lần chạm vào màu sắc sẽ thay đổi.

Kiều Hạ cắm điện vào, lại tắt hết đèn trong phòng đi, bên trong phòng tối om chỉ có ánh sáng tỏa ra từ đèn bàn.

Đi chơi một ngày khiến cô thấy mệt, cái gì cũng không muốn làm, liền nắm lấy lỗ tai thỏ nhỏ, ngắm ánh sáng bảy màu liên tục thay đổi.

“Haizzz….” Kiều Hạ thở dài một hơi, trong lòng rối như cuộn len vò, suy nghĩ đều bị người tên “Cố Duyên Xuyên” chiếm giữ.

Trước kia xem ở trong sách thấy từ “nai con chạy loạn” cô còn chưa hiểu, kể từ khi gặp anh, tim cô đập rộn lên, so với một năm còn đập nhiều hơn.

Hơn nữa ở Video Games City, lúc anh ôm lấy cô, Kiều Hạ cảm giác bản thân như một quả bóng nhảy không thể dừng, tim như muốn nhảy ra khỏi người vậy.

Cảm giác như vậy là thích sao? Cô thích Cố Duyên Xuyên sao?

Cái vấn đề này khiến cô để tâm, Kiều Hạ bỗng chốc sửng sốt.

Bọn họ quen nhau còn chưa tới một tháng, trừ tên cùng chuyên ngành những cái khác còn không biết gì. Vậy mà cô đã thích người ta rồi, có phải hơi nhanh không?

Kiều Hạ buồn rầu khẽ nhíu mày, nằm sấp xuống bàn suy nghĩ câu được câu không, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô ngủ quên.


Vẻ mặt Kiều Hạ lộ ra mấy phần quẫn bách, giải thích: “Lúc tớ tới tiệm bánh không còn kiểu khác, chỉ còn lại cái này.”

Vừa nói, cô vừa đem nến cắm vào, lấy bật lửa đốt lên, sợ gió thổi tắt ngọn lửa cô liền lấy thân che chở: “Cậu mau tới thổi nến ước nguyện đi.”

Ánh nến vàng nhạt, lông mày cô như hàng lá liễu, đôi mắt như hồ nước trong. Ánh lửa nhảy nhót trên mặt cô, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến lòng người say đắm.

Cố Duyên Xuyên không hề chớp mắt nhìn cô, Kiều Hạ cúi đầu không có phát hiện, âm thanh mềm mại thúc giục: “Nhanh lên một chút nha, đến cả nến cũng cháy xong rồi.”

Anh cười, thời điểm nhắm mắt lại ước nguyện trong lòng muốn nhìn bộ dáng động lòng người của cô một lần nữa.

Cái bánh ngọt này đối với hai người vẫn rất lớn, bọn họ ăn không hết.

Kiều Hạ giúp anh bỏ phần còn dư bỏ vào hộp: “Cậu mang về cho bạn cùng phòng ăn đi.”

“Ừ.” Cố Duyên Xuyên đưa cô trở về.

Ánh trăng sáng rọi, bóng đêm trở nên đẹp đẽ, trong gió thoang thoảng hương hoa.

Kiều Hạ đi trên đường, hỏi anh: “Sao cậu không nói cho tớ biết hôm nay là sinh nhật cậu vậy, hại tớ tối nay chuẩn bị giặt áo cho cậu nhìn thấy thẻ sinh viên mới phát hiện, nếu biết sớm một chút… Tớ đã có thể mua quà tốt hơn rồi.”

Đôi mắt Cố Duyên Xuyên ám trầm, âm thanh có chút khàn khan: “Bởi vì tớ chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.”

Kiều Hạ cực kỳ kinh ngạc, sửng sốt một hồi lâu không có nói chuyện.

Cô vẫn cho rằng sinh nhật là một ngày kỷ niệm có ý nghĩa, tại sao lại chưa bao giờ tổ chức?

Cô rất tự nhiên nghĩ đến những điều không vui trong quá khứ, muốn hỏi nhưng lại không dám. Sợ khiến anh nhớ lại những chuyện không muốn nhớ cho nên không thể làm gì khác hơn là im lặng đi về phía trước.

Im lặng cả đường, đến tới ký túc xá nữ, Kiều Hạ nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay tớ tổ chức sinh nhật cho cậu, cậu không vui à?”

“Rất vui.” Cố Duyên Xuyên trả lời.

Nghe được đáp án, Kiều Hạ yên tâm, nhìn ánh mắt của anh nói: “Tớ không biết tại sao cậu lại không tổ chức sinh nhật. Nhưng nếu cậu thấy vui vậy năm sau tớ sẽ chuẩn bị cho cậu một cái sinh nhật thật to, có được không?”

Cố Duyên Xuyên hạ mắt xuống là có thể nhìn thấy vẻ mặt vừa nghiêm túc lại xen vài phần thấp thỏm, giống như sợ anh sẽ nói không vậy. Đây là chuyện anh cầu còn không được, làm sao có thể chối từ.

“Được.” Anh cười cười, một tiếng này trang trọng như lời thề.

Thì ra ước nguyện trong này sinh nhật thật sự linh nghiệm.

Anh mới ước hy vọng sang năm trong ngày này, người mình thích có thể ở bên cạnh. Vậy mà đảo mắt, bạn nhỏ cùng bàn đã giúp anh thực hiện nguyện vọng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.