Edit: Kali
Beta: TH
Bây giờ mà đi thay quần áo để có thể tàng hình được rõ ràng là không kịp và cũng không thể nào làm được.
Dưới ánh đèn điện sáng rực, cái đầu hơi trọc của vị giáo sư này sáng loáng lên. Vài sợi tóc thưa thớt trên trán bóng loáng như một chùm đậu mầm dính ở trước trán.
Nhìn không ra rốt cuộc là đầu đã năm hay sáu ngày chưa gội…
Không không không! Điều này không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cần quan tâm phải làm sao để trả lời được câu hỏi!
Kiều Hạ kịp thời kéo lại suy nghĩ như ngựa hoang đứt cương của mình lại.
Sau đó cô nuốt nước bọt, bộ dạng vô cùng chật vật đứng dậy.
Thực tế thì ngồi trên giảng đường cô cũng chưa nghe được chút nào, nhưng Kiều Hạ cảm thấy nếu cô mà trả lời ra thì cũng vớt vát được ít nhiều.
Thế là đành phải dùng ngón tay dấm dúi như kẻ trộm, chọc chọc người ngồi bên cạnh, người bạn đẹp trai đến nghiêng trời lật đất đang ngồi cách mình một cánh tay.
Sau đó nhìn anh với ánh mắt đáng thương, cầu xin giúp đỡ. Kết quả vừa nhìn đã thấy đối phương nhấn di động, trên màn hình hiện ra hình ảnh đang tạm dừng trò chơi!
Cố Duyên Xuyên quay sang nhìn cô, đuôi lông mày của anh hơi nhướn lên một chút, xuất hiện vẻ nghi ngờ như rất ngạc nhiên tại sao bạn cùng bàn với mình lại đứng lên, biểu cảm khó hiểu lộ rõ trên gương mặt.
Cậu bạn này rõ ràng cũng y như mình, không nghe giảng. Kiều Hạ thầm thở dài một hơi trong lòng.
Quả nhiên trên tạp chí nói không sai, nam sinh bình thường mà quá đẹp trai đều không đáng tin cậy.
Kiều Hạ thở dài rồi há miệng, vừa chuẩn bị thẳng thắn thật thà nói rằng mình không biết thì đã nghe thấy giáo sư dùng giọng điệu đầy mong chờ nói: “Không cần lo lắng, trả lời sai cũng không sao cả.”
Trương Đại Xuyên tuy đã hơn bốn mươi nhưng cảm giác vẫn là một vị giáo sư rất chú trọng lễ nghi, phép tắc.
Cổ vũ bằng lời thôi vẫn cảm thấy chưa đủ, ông lại dẫn đầu bằng một tràng vỗ tay: “Nào tất cả chúng ta cùng nhau vỗ tay để cổ vũ cho bạn nữ này nào!”
Lời nói của ông rõ ràng từng chút một, vang lên sang sảng.
Những bạn sinh viên phía dưới tuy không hề nghe giảng nhưng lúc này cũng rất nể mặt, buông điện thoại đang chơi xuống, ngủ gà ngủ gật cũng phải mở mắt cùng nhau vỗ hai tay “bốp bốp” rào rào vang dội.
“…”
Tình huống thế này có hơi lố. Thật đáng xấu hổ.
Ai đi ngang qua phòng học này không biết còn tưởng cô đã đạt được thành tích khủng gì lắm không bằng.
“Đêm nay có việc khác phải làm, không tới được.”
Cố Duyên Xuyên nói xong, trong phòng ngủ liên tiếp vang lên ba tiếng thở dài phiền muộn.
Không có lão đại cân team thì buổi đêm nhất định là cô đơn lạnh giá như tuyết về.
Anh mở laptop ra, tiếp tục viết bản đánh giá game trước đó chưa xong. Lúc mở túi sách tìm bút lại thấy một đống lớn đồ ăn vặt sặc sỡ sắc màu nằm bên trong.
Không biết phải xử lý thế nào, anh hỏi một câu: “Các cậu có ai đói bụng muốn ăn đồ ăn vặt?”
Ba người nghe thấy câu hỏi này đều kích động, rối rít vứt điện thoại giơ tay–
“Có đồ ăn sao?! Ăn cái gì! Tôi muốn ăn!”
“Tôi tôi tôi! Chỉ lo chơi game, buổi tối tôi chưa đi nhà ăn để ăn cơm đâu!”
“Chỉ cần anh cho em ăn, sau này mạng của em sẽ là của anh! Nước sôi lửa bỏng cũng cam lòng! Đầu rơi máu chảy cũng được!”
Một người nói càng khoa trương hơn, nói xong cũng tò mò hỏi, “Anh Xuyên, sao anh đi mua đồ ăn vặt? Mua cái gì!”
Cố Duyên Xuyên đưa tay vào cặp sách, đụng phải một hộp bánh quy, vừa muốn lấy ra bỗng dưng lại nhớ tới giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô gái nhỏ ngồi cùng bàn lúc ấy.
Cùng với lúc nói là một đôi mắt đen láy nhìn mình, đôi mắt trong veo đến nỗi tỏa sáng.
Bỗng nhiên không muốn lấy ra ngoài nữa.
Anh rụt tay về, lần nữa kéo khóa túi sách lại: “À, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, không hề mua đồ ăn vặt.”
Trong ký túc xá Tống Nghị, Trương Dương và Triệu Lập: “…”
Vốn không đói bụng lắm nhưng bị tên này nói một cái mà bụng đói cồn cào.
Tiếng “mẹ kiếp” đã đến cửa miệng rồi nhưng cũng không dám phun ra.
“Nếu đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài đi, tôi mời.” Cố Duyên Xuyên mở miệng lần nữa.
Ba người rất ăn ý, lại không có liêm sỉ, tất cả mặn mà tình cảm đồng thanh hô–
“Cám ơn ba, kim chủ [2] của chúng con!”
[2] Kim chủ hiểu hôm na là những kẻ có tiền.