Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 16 – Botruyen
  •  Avatar
  • 23 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 16

Editor: Bé Lá

Beta: TH

Đi được nửa đường, Kiều Hạ vô tình liếc qua chỗ Quý Hành ngồi nhưng không thấy người, đoán rằng anh ta ăn xong nên đã đi trước.

Tuy nhiên đến lúc hai người ăn xong, cô đi qua bàn Quý Hành, thấy bát cơm vẫn còn nguyên, ngay cả đũa cũng chưa từng động qua.

Kiều Hạ cảm thấy không thể hiểu được anh ta, trong lòng có chút mất mát.

Cô vẫn nhớ lúc mình mới chuyển tới Quý gia thì rất sợ Quý Hành. Anh ta thường xuyên hung dữ, thậm chí không bao giờ có vẻ mặt dễ nhìn với cô.

Do sợ phải chạm mặt nên Kiều Hạ luôn trốn ở trong phòng, không ra ngoài. Nhưng mẹ cô Triệu Như Mi lại luôn nói rằng nếu không muốn bị đuổi về quê thì phải học cách lấy lòng Quý Hành, để anh ta dần dần chấp nhận cô em gái này.

Vì vậy vào một buổi chiều nọ, Kiều Hạ hai chân đứng lên chiếc ghế nhỏ trong bếp, cẩn thận rửa sạch một bát cherry rồi lấy hết can đảm mang vào phòng đọc sách cho Quý Hành.

Nhưng Quý Hành một quả cũng không ăn, trực tiếp cầm bát cherry kia và tấm lòng của cô ném thẳng vào thùng rác.

Bắt đầu từ khi đó Kiều Hạ đã hiểu Quý Hành chán ghét cô, chán ghét cả những đồ ăn mà cô đã chạm qua.

Bảy tám năm trôi qua, Kiều Hạ vốn tưởng rằng sự chán ghét của anh ta đối với cô sẽ phai nhạt theo thời gian, hiện giờ xem ra không phải như vậy.

Nhưng cô thật không hiểu nổi, rõ ràng anh ta không muốn ăn tại sao còn nhờ cô đi mua cơm chứ, lãng phí thức ăn còn làm cho cô xấu hổ nữa.

Kiều Hạ im lặng cùng Cố Duyên Xuyên ra khỏi nhà ăn, không hào hứng như ngày thường nói chuyện trên trời dưới đất với anh.

Những việc xảy ra trước kia Kiều Hạ cũng không quên, chỉ là cô đặt ở sâu trong lòng không muốn nghĩ đến. Dù sao mọi thứ cũng đã qua, quan trọng bây giờ vui vẻ là được.

Nhưng cũng có lúc, rất nhiều cảm xúc nhỏ nhặt gộp lại giống như một cái móc câu, kéo những tâm trạng không vui lên.

Bầu trời ảm đạm, đàn chim mệt mỏi bay về nơi trú ẩn. Hoàng hôn dần chìm xuống như một quả trứng vịt muối màu vàng cam, nhuộm cả nửa chân trời phía xa.

Cố Duyên Xuyên hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy được vẻ mặt buồn bã của bạn nhỏ ngồi cùng bàn.

Tâm tư của cô quá đơn giản, mọi vui buồn đều bày ở trên mặt.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của bạn nhỏ cùng bàn, Cố Duyên Xuyên rất có cảm giác thành tựu. Đáy lòng yên lặng ghi nhớ, về sau trên người thường xuyên phải mang thật nhiều kẹo ngọt.

Kiều Hạ đáy mắt tràn đầy cảm kích, “Cám ơn cậu đã mời tớ ăn chocolate.”

Đôi mắt đen nhánh của Cố Duyên Xuyên chăm chú nhìn vào cô, “Cậu không cần nói hai chữ cảm ơn với tớ.”

“Vì sao chứ?” Miệng Kiều Hạ ngậm chocolate, âm thanh mơ hồ không rõ hỏi.

Trong nhận thức của cô, nhận lòng tốt của người khác thì phải nói lời cảm ơn, như vậy mới lễ phép.

Cố Duyên Xuyên nhướn mày, còn có thể vì cái gì, đương nhiên là bởi vì… Tớ thích cậu muốn chết. Trái tim cũng đều cho cậu, những thứ khác tính là gì.

Nhưng lời này không thể nói với bạn nhỏ cùng bàn cái gì cũng không hiểu, vì thế anh cong môi, trong đôi mắt hiện ra ý cười, “Bởi vì cậu đáng yêu.”

Hả? Cậu ấy sao lại dùng từ như vậy khen mình chứ.

Kiều Hạ tự hỏi một chút, cũng… Không cảm thấy mình có chỗ nào đáng yêu.

Cô đem chocolate nuốt xuống, đỏ mặt nói: “Đây sao có thể là đáp án được, hơn nữa đáng yêu thì không cần nói cảm ơn với cậu sao?”

“Ừ.” Anh rất nghiêm túc gật đầu.

Nhìn vẻ mờ mịt của cô, suy nghĩ của Cố Duyên Xuyên giật giật, lại đột nhiên rất muốn đùa giỡn bạn cùng bàn của mình.

Anh đến trước mặt Kiều Hạ khẽ cúi xuống, nhìn đôi mắt to màu đen lúng liếng của cô, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười khẽ một tiếng.

Mấy giây sau, anh vươn tay ra sau lưng cô, “soạt” một tiếng đội mũ lên đầu cho cô.

Đột nhiên bị người khác đội mũ cho, Kiều Hạ: “…”

Sao anh lại y như trẻ con trêu cô vậy.

Hơn nữa vừa rồi, thế mà cô còn thực sự vớ vẩn cho rằng… Cho rằng anh muốn hôn mình!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.