Cô Ấy Rất Đáng Yêu – Chương 12 – Botruyen
  •  Avatar
  • 52 lượt xem
  • 3 năm trước

Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 12

Edit: Er

Beta: TH

Nói thật, nữ sinh xinh đẹp anh đã gặp qua rất nhiều, béo mập lùn gầy đều có, nhưng chưa ai như người trước mặt này. Gương mặt vô cùng ưa nhìn.

Dáng người thấp thấp, ôm một túi sách mỏng trong lòng giống như là học sinh cấp 3 ngoan ngoãn đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, còn chuyên tâm hơn cả so với người chơi game là anh đây.

Chỉ là… Đôi mắt đen kia thỉnh thoảng lại lộ ra tia nghi hoặc, bộ dạng này xem ra là nhìn không hiểu.

Chuyện này cũng rất bình thường. Trò chơi này còn chưa chính thức phát hành, đang ở giai đoạn close beta, vì bạn ở nước ngoài nhờ anh chơi thử, chơi trước để kiểm nghiệm.

Nhưng không biết luật chơi mà vẫn có thể nhìn nghiêm túc như vậy sao?

Khóe miệng Cố Duyên Xuyên không tự chủ được mà giật giật, bật ra một tiếng cười nhẹ.

Nhẹ nhàng dịch ra chỗ khác, tháo tai nghe xuống, chủ động mở miệng hỏi, “Muốn ngồi vào trong sao?”

Một câu này đã gọi Kiều Hạ đang không chú ý trở về.

“À! Đúng vậy! Làm phiền cậu nhường một chút.” Cô khách khí nói sau đó ngước mắt từ màn hình điện thoại chuyển hướng nhìn mặt anh.

Ngay tức khắc, cả người Kiều Hạ đều ngây ngẩn: Nam sinh này thật là đẹp trai!

Không đúng! Dùng từ phổ thông như “đẹp trai” này để hình dung thì không đủ, phải là…

Cô suy nghĩ một lúc, sau đó trong đầu hiện ra bốn chữ: Là khuôn mặt đẹp trời cho khiến người ta chấn động!

Học đại học được hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nam sinh nào lớn lên dễ nhìn như vậy.

Khuôn mặt thâm thúy, dáng vẻ anh tuấn, đôi mắt hoa đào hơi nhướn lên mang theo mấy phần ý mê hoặc người nhìn. Còn đẹp hơn cả so với mấy ngôi sao nổi tiếng hiện nay. Người này hoàn toàn có thể đi đóng phim thần tượng được.

Ông quyết định tạo cơ hội học tập cho cô, cho nữ sinh chịu khó và nghiêm túc nghe giảng này một cơ hội được biểu hiện.

“Vấn đề này… ” Ông mở miệng, trên gương mặt đầy ý cười như gió xuân ấm áp nói, “Mời em nữ sinh mặc áo lông màu trắng ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên đứng lên trả lời.”

Người được gọi là Kiều Hạ, nhưng cô lại không hề có chút phản ứng nào.

Một tiếng đồng hồ vừa rồi cô không ngừng nhớ kĩ mấy từ đơn kia, hiện tại đầu có chút choáng váng. Bây giờ chỉ là đang đơn thuần thả đầu óc mà thôi.

Chính xác hơn là đang ngẩn người. Hơn nữa cô có thói quen khi ngẩn người thì sẽ tìm một mục tiêu để nhìn.

Cho nên tuy là cô không chớp mắt nhìn chằm chằm giáo sư kia, nhưng chỉ nhìn thấy miệng của ông ấy khép mở mà thôi chứ không nghe rõ ông ấy đang nói gì.

Nhưng Trương Đại Xuyên lại nhìn thấy Kiều Hạ ngồi im không nhúc nhích, còn tưởng là nữ sinh này ngại ngùng nên giơ tay ra, làm một động tác mời–

“Mời em nữ sinh mặc áo lông màu trắng, có họa tiết là chén nước màu hồng đứng lên trả lời câu hỏi này.”

… Áo lông màu trắng?! Chén nước màu hồng?!!

Suy nghĩ một chút, Kiều Hạ mới nghe thấy hai cụm từ mấu chốt này.

Gì vậy? Không phải là mình sao? Tại sao lại là mình cơ chứ?

Nhưng mà lại thấy ánh mắt đầy mong chờ của giáo sư kia đang nhìn về phía cô. Hình như đúng là cô rồi!

Nín thở một giây, trên mặt Kiều Hạ lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc!

A a a hóa ra ngồi ở đây sẽ bị chú ý sao. Tôi chết rồi, tôi bị tự kỷ đó!

Bây giờ đi thay áo còn kịp không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.