Edit: Nấm
Beta: Er + TH
Cuối cùng Kiều Hạ xách một túi đồ ăn vặt lớn trở lại ký túc xá.
Túi đó rất nhiều và nặng, chỉ xách từ lầu một đến lầu ba, bàn tay non mịn của cô đã bị siết ra một vết đỏ. Khó có thể tưởng tượng vừa rồi cô xách nó một đoạn đường dài như thế nào.
Buổi tối Tương Điềm và Triệu Mẫn Mẫn có buổi anh văn, vẫn chưa tan học, bây giờ trong phòng chỉ có Trần Duyệt.
Trên mặt đất trải một tấm thảm yoga, cô ấy vừa làm động tác duỗi người vừa hỏi, “Hạ Hạ, tối hôm nay cậu và người nhặt được khuyên tai của cậu ấy. Cái cậu bạn nam mà ngay cả tiền điện thoại cũng không trả nổi, đã mời cậu ăn một bữa cơm thịnh soạn sao?”
Một loạt câu tiền tố mới, Kiều Hạ buồn cười, gật đầu mỉm cười.
Cô theo thói quen cầm mấy đồ ăn vặt trong túi ra, phân loại chúng rồi đặt trên bàn ba người bạn cùng phòng.
Trần Duyệt nhìn vẻ mặt và bộ dạng vui vẻ của cô thì trong lòng hiểu được cô có thiện cảm với nam sinh kia.
Thở dài, cô không nhịn được mà tạt một chậu nước lạnh, “Hạ Hạ, loại nam sinh quá coi trọng mặt mũi là không được, nhân phẩm có vấn đề. Tốt nhất cậu vẫn nên giữ khoảng cách với cậu ta.”
Nghe vậy, Kiều Hạ nhíu nhẹ mày, “Duyệt Duyệt, cậu không nên nói như vậy. Mình cảm thấy cậu ấy cũng không tệ lắm.”
Tuy nhìn qua anh rất lạnh lùng, nhưng ở chung thì thấy anh rất hay giúp đỡ người khác.
Không chỉ không chỉ giải vây giúp cô ở trên lớp mà còn nhiệt tình tìm khuyên tai hộ cô. Sau đó lại mời cô ăn cơm tối và mua một đống đồ ăn vặt cho cô…
Nếu đếm từng ngón tay một thì cô có thể đếm ra được rất nhiều ưu điểm của anh.
“Có gì tốt chứ!” Trần Duyệt nhẹ lắc đầu, “Hạ Hạ, cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, lại ít tiếp xúc với nam sinh nên không có nhiều kinh nghiệm. Rất dễ bị lừa.”
Cô ấy nhìn Kiều Hạ khăng khăng, cũng không làm động tác duỗi người nữa mà đứng lên. Cô ấy lấy kinh nghiệm của người từng trải, tận tình khuyên bảo: “Cậu xem nam sinh mà cậu nói với mình, nghèo đến mức không trả nổi tiền điện thoại, lại chủ động muốn mời cậu ăn cơm tối.”
“Ăn cơm thì không tính, ban đầu cậu ta còn nói muốn mời cậu ăn hải sản, bò bít tết và đến những chỗ đắt đỏ nữa.”
“Vì sao chứ? Còn không phải vì muốn ở trước mặt cậu khoe khoang đùa giỡn sao? Không nói đến cậu ta nghèo nhưng đã nghèo còn ham sĩ diện như vậy thì không thể được.”
Cũng chỉ vì lần trước đang chọn môn học tự chọn, anh nói với một nữ sinh mình vẫn đang nợ tiền điện thoại, nên cô ngốc nghếch nghĩ lầm anh nghèo đến mức không trả nổi tiền điện thoại.
Trách không được nghĩ mọi cách tiết kiệm tiền cho anh. Trách không được thấy anh mua đồ ăn vặt cho cô thì thấy anh tiêu xài nhiều hơn…
Cố Duyên Xuyên nhăn lông mày rồi lại giãn ra, môi chậm rãi giương lên. Cô bạn nhỏ cùng bàn như thế nào lại đáng yêu và ngây thơ như vậy chứ.
Trong lòng anh cũng dâng lên một tia áy náy, cảm giác như đang phụ lòng tin tưởng của cô.
Thu lại nụ cười trên mặt, Cố Duyên Xuyên chuẩn bị giải thích rõ với cô: [Thật ra cậu hiểu lầm rồi, những gì tớ nói ngày hôm đó…]
Lúc anh đánh chữ, đầu WeChat hiển thị “Đối phương đang gõ”, anh đang định gửi một tin nhắn thì cô đã gửi đến một tin nhắn khác.
[Thẻ cơm tháng này của tớ có rất nhiều tiền, một người ăn cũng không hết. Hay là tháng này… Tớ mời cậu ăn cơm ở căn tin trường học nhé. Cậu cứ xem như tớ mời lại sủi cảo và đồ ăn vặt của cậu ▽ có được không ~]
Đây là cách Kiều Hạ nghĩ ra để trả lại nhân tình của anh, còn là cách tốt nhất để không làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Hằng ngày ăn cơm đều phải chi tiền, làm như vậy thì có thể giúp anh tiết kiệm một chút tiền.
Nhưng cô sợ anh sẽ cảm thấy ngại khi một mình ăn cùng cô và đám bạn cùng phòng, nên cô lập tức bổ sung một câu: [Hay là… Hai chúng ta ăn một mình, không gọi những người khác.]
Ánh mắt Cố Duyên Xuyên dừng lại ở tin nhắn cô gửi, đưa ra những từ mấu chốt nhất: 2 người, một mình, không có ai khác.
Vì vậy anh xóa đoạn văn bản đang đánh dở đi, cuối cùng chỉ gửi một chữ: [Được.]
Sau khi gửi xong, đôi mắt Cố Duyên Xuyên hơi híp lại, trong lòng có vài phần cảnh giác hơn.
Cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn quá lương thiện và đơn thuần, vì vậy phải thật cẩn thận. Nhất định không thể để cô bị nam sinh khác lừa.
– —-
Thay bạn Cố đáp hộ tiếng lòng: Chỉ được để cô ấy bị tui lừa thôi.
Cầu vote cầu vote~