Chuyện Tình Buồn Của Tôi – Phần 8 – Botruyen

Chuyện Tình Buồn Của Tôi - Phần 8

chap 36:

thức dậy vào khoảng tầm 4h30,mở ti hí mắt ra xem,thấy phương đang lấy tay vuốt tóc tôi,thỉnh thoảng lại nhéo nhẹ má,tai,mũi,miệng tôi,tay phương áp vào má tôi em nhẹ nhàng mơn trớn má tôi bằng ngón tay cái của mình

Bàn tay em mềm mại như bông,những ngón tay man mát của em cứ nhẹ nhàng chạm vào da thịt tôi

-dậy đưa em đi ăn xáng_phương lay lay người tôi.

-tí nữa.

-dậy nhanh,em đói rồi.

bật dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt,thay quần áo xong bước ra ngoài.

phương đang ngồi trên giường nghịch điện thoại tôi,điện thoại cũng chả có tin nhắn của đứa con gái nào khác nên không lo,à cũng có tin nhắn của 191 em mở lên mà đọc,mà phương cũng không đọc tin nhắn của tôi bao giờ.

-đi.

-vâng hihi.

-mà không đánh răng à.

-có em đánh rồi mà.

-không có bài chải cũng đánh được à,lấy móng tay đánh à.

-em dùng bàn chải của anh mà

-à ừ thôi đi.

Nắm tay em đi xuống nhà thì thấy chị tôi đang ở dưới nhà ngồi xem ti vi,thấy chị tôi em cúi đầu lễ phép chào.

hôm qua chắc chị tôi cũng biết chúng tôi cãi nhau rồi,tôi nghiệp chị làm chị mất ngủ.

Đưa phương đi ăn phở,rồi chở em về nhà,tôi đã quá sai lầm khi trở em về nhà,tại sao lúc đó tôi không giữ em lại nhỉ,mẹ kiếp lúc cần thông minh thì không có,lúc không cần thì cứ có,đúng là cuộc đời

***

9h30 xáng,điện thoại thoại tôi đổ chuông,tôi vẫn nhé in câu nói của bác hậu trong đầu,đến giờ tôi nghĩ lại câu nói đó tôi vẫn thấy hãi

-dạ cháu ghe.

-cháu tới bệnh viện … Phòng … Đi.

-dạ có chuyện….chuyện gì vậy_tôi ấp úng nói.

-phương nó cắt tay tử tử_bác hậu bật khóc nói.

câu nói như sét đánh bên tai,điện thoại tôi rơi bụp xuống đất.

Tôi lao xuống nhà như điên rắt xe phóng như dồ đến bệnh viện.

tại sao em phải làm vậy,lúc xáng gặp vẫn thấy vui vẻ vậy mà sao chỉ hơn 2 tiếng đồng hồ mọi chuyện lại sảy ra thế này.

Tôi đảm bảo chuyện này là tại bố mẹ nuôi em hết,Cầu mong em không sao,nếu em mà có mệnh hề gì tôi thề sẽ giết chết bố mẹ nuôi em để trả thù cho em.

đến bệnh viện tôi chạy như điên lên phòng …. tới phòng thấy bác hậu đang ngồi ở ghế tôi chạy lại chỗ bác hỏi.

-phương….phương…có sao không bác.

-không sao đâu cháu,may mà đưa cấp cứu kịp thời.

-tại sao..tại sao phương lại phải như vậy.

-xáng nay lúc cháu đưa phương về được một lúc thì phương với bố mẹ bắt đầu to tiếng với nhau,bố mẹ phương bắt nó phải lấy thằng trung(thằng nhà giàu mà tôi nói ở mấy chap trước đó) nếu nó mà không lấy thì bố mẹ nó sẽ kiện cháu vì tội hiếp dâm….

-cháu không làm chuyện đó đâu.

-bác biết cháu không làm chuyện đó,phương nó khóc lóc xin bố mẹ đừng kiện cháu,bố mẹ nó nhất quyết không chịu nên phương chạy vào bếp lấy dao tự cắt tay mình.

-cháu vào thăm phương đi.

-vâng.

Tôi mở cửa bước vào phòng,thấy bố mẹ em cũng đang ở trong,mẹ em thì khóc lóc cạnh giường con,còn bố em thì ngồi ở ghế.

bố mẹ em nhìn thấy tôi thì mặt hơi sờ sợ,chắc là do lúc đó mặt tôi dữ quá,rồi bố mẹ em đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi ngồi ghế đặt cạnh ở giường,phương đang nằm trên giường bệnh với bộ quần áo của bệnh viện,môi em nhợt nhạt,tôi ngục đầu vào ngực em nước mắt của tôi chảy ra những giọt nước mắt đau khổ cứ rơi ướt hết áo em.

từ ngày yêu em chưa bao giờ tôi phải rớt nước mắt vì em,hôm nay là lần đầu tiên tôi rớt nước mắt vì em.

Tại sao em lại phải hi sinh cho tôi làm gì,tha tôi vô tù bóc lịch còn hơn thấy cảnh em nằm trên giường trắng,nhỡ em bị sao….Thì tôi biết làm sao,em mà có mệnh hệ gì thì tôi sống ở trên đời làm gì nữa.

Tôi và phương đã hòa làm một,trái tim đã chung một nhịp đập,một trong hai người mà có mệnh hệ gì thì người còn lại chắc chắn không sống được.

tôi chưa bao giờ làm được việc gì cho em,đến mua cái áo khoác tặng em giữa mùa đông cũng không có tiền mà em cái gì cũng hi sinh cho tôi,tại sao em lại ngốc vậy chứ.

em làm như vậy,thì bố mẹ em có bắt em phải lấy thằng kia nữa không hả,nhỡ may sự hi sinh của em là vô ích thì sao

một bàn tay đặt lên vai tôi vỗ nhẹ vai tôi an ủi tôi,tôi ngước mặt lên xem bàn tay đó của ai,là của bác hậu,bác cũng đang đứng cạnh tôi và cũng đang rớt nước mắt.

-phương không sao đâu,cháu đừng lo.

-dạ.

***

ngày hôm sau,tôi vẫn ngồi cạnh giường phương,tôi không muốn rời xa em lúc nãy,tôi muốn lúc nào em tỉnh dậy em nhìn thấy tôi..

Phương khẽ cựa mình rồi tỉnh dậy,mắt em dần dần mở ra.

-em em có sao không.

-em….hông..anh…anh.

-nằm im đi đừng nói gì hết để anh đi gọi bác sĩ.

Tôi chạy ra khỏi phòng đi gọi bác sĩ tới,tôi và 1 bác sĩ nữ đi vào phòng,thấy mẹ em đang khóc lóc xin lỗi em,và hứa sẽ không bắt em lấy thằng kia nữa.

lúc đầu tôi cứ tưởng mẹ em không thương yêu em,thì ra là tôi đã lầm mẹ em cũng thương em rất nhiều.

Cầu mong mẹ em giữ đúng lời hứa của mình,đừng bắt em phải lấy thằng kia nữa,đừng làm tôi và em phải chịu mọi đau khổ dày vò nữa.

Bác sĩ nữ kia lấy cái gì nhỉ,quên mất tên rồi,hay quên quá,để ở bên ngực trái của em một lúc rồi nói.

-sức khỏe của cháu tốt hơn lúc trước rồi,đừng làm cháu phải suy nghĩ gì nhé.

-dạ cảm ơn bác sĩ

Nói xong bà bác sĩ đi ra khỏi phòng,mẹ em vẫn ngồi cạnh em khóc lóc.

-con mau khỏi nha,mẹ không bắt con lấy trung nữa đâu_tiếng khóc của mẹ em vang khắp phòng.

-mẹ…mẹ…về..nghỉ..đi_phương cố gắng nói.

-không mẹ phải ở đây chăm con.

-bà về nhà nghỉ đi ở đây có tôi là được rồi_bác hậu nói.

bác hậu ngồi bảo mẹ phương một lúc thì bố mẹ nuôi em mới chịu về,trong phòng còn lại mỗi tôi và bác hậu.

-bác về lấy ít đồ cho phương,cháu ở đây nhé.

-dạ vâng

Bác hậu đi khỏi,tôi lại ghế đặt cạnh giường em ngồi,tôi lại ngục đầu vô ngực em khóc.

-anh..nín đi em hông sao đâu.

-sao em lại phải làm như vậy hả,nhỡ em bị gì thì sao hả,em không nghĩ tới anh à.

-nếu em không làm..như vậy..mẹ em sẽ kiện anh,em không muốn anh chịu khổ đâu_phương thều thào nói.

-em ác lắm,không chịu nghĩ cho anh gì hết_tôi tức giận nên lỡ mồm nói.

thấy phương im lặng tôi ngước đầu lên xem,thấy nước mắt em đang lăn dài trên má,tôi lại ngu thêm lần nữa rồi,tôi xuốt ngày làm em khóc,“tự mày nghĩ đi,phương ở bên mày,mày lúc nào cũng làm em chịu khổ,vậy mà em vẫn ở bên mày không rời xa mày ,em hi sinh cho mày không đòi hỏi mày một thứ gì cả,chỉ cần mày luôn bên em yêu em,thì tại sao mày giám nói em ác à thằng ngu kia”

-nín đi mà_tôi lấy tay quệt nước mắt giúp em.

-huhu anh đừng khóc nữa mà huhu.

-nín đi,anh không khóc nữa,ngoan_tôi hôn lên mắt em để cảm nhận những giọt nước mắt mặn mặn kia.

-dạ.

-em nghỉ đi,đừng khóc nữa.

-em sẽ khỏe lại thôi,anh đừng lo.

-ừ nghỉ đi.

Phương dần dần chìm vào giấc ngủ,may là em không sao nếu em mà bị gì thì chắc tôi điên mất….

nếu không có sự hi sinh của phương chắc tôi giờ đang ở tù bóc lịch rồi,những gì em làm cho tôi,tôi sẽ nhớ mãi….. Cảm ơn em vì tất cả

chap 37:

sức khỏe của phương đã được hồi phục dần dần,nhưng em vẫn phải ở viện thêm vài hôm nữa chắc bệnh viện lại giữ em lại vài hôm để lấy thêm tiền đây mà.

Bố mẹ em giờ không bắt em lấy thằng kia nữa ,bây giờ em được quyền chọn người mình thích,tôi cứ tưởng bố mẹ em không thương em thì ra là cũng thương con cái ghê,sự hi sinh của em đã được đáp lại

phương thì bướng lắm,mỗi lần bảo em ăn cháo là em đều cãi không ăn,hoặc ăn vài miếng rồi thôi,đến khi tôi phải dùng bạo lực em mới ăn.

dạo này phải nghỉ làm để trông em,khéo mất việc như chơi.

-anh mệt hả,dạo này thấy người anh xanh xao lắm_bàn tay phương mát lạnh,mềm mại đặt trên trán tôi,ấu yếm vuốt ve khuôn mặt tôi,bằng đầu ngón cái của mình.

-chắc hơi mệt thôi.

Dạo này thấy cũng hơi mệt,chắc là do thức thâu đêm liên tiếp mấy ngày,cái thời vẫn còn nghiện game thức cả đêm chơi game,xáng đi học vẫn bay nhảy được,vậy mà bây giờ có mấy ngày không ngủ đã thế này rồi.

-chả chịu lo cho bản thân mình cả.

-ừ.

-anh đi ngủ đi.

-ừ.

Tôi bước lại cái giường nhỏ nhỏ cho người thân nằm,vừa đặt lưng xuống thì phương nói.

-lên đây nằm cạnh em nè hihi

-vậy lúc nào đói,hay khát nước gọi anh nha.

-vâng.

Tôi ra giường em đặt lưng xuống ngủ,không giám ôm em sợ tí bác hậu hay ai vào nhìn thấy thì ngại chết,từ ngày em vào viện tới giờ chưa ôm em lần nào.

Cái giường cũng vừa vừa,nên hai người nằm vẫn đủ.

phương hát mấy bài tiếng anh nhẹ nhàng chắc em hát cho tôi dễ ngủ đây mà,nằm ghe em hát một lúc tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ….

***

Hôm nay bác hậu thì bận về quê nhà có giỗ,bố mẹ em cũng bận nốt,hẹn nhau có việc hay sao mà ai cũng bận vào ngày hôm nay.

phòng bệnh thì có mỗi mình tôi với phương,hai đứa im lặng không ai nói gì,nhiều khi im lặng cũng tốt

4h chiều mang chậu nước với cái khăn mặt để lau người cho em,cái tay em cắt đó vẫn còn hơi đau,mà lau người mỗi một bên tay thì rất khó.

Mấy hôm em ở viện người lau người cho em thì có mỗi mình tôi,chắc bác hậu và bố mẹ em cũng biết sau này chúng tôi lấy nhau nên cũng kệ.

Phương lúc đầu thì mặt đỏ như gấc,cứ đòi bác hậu lau cho,nhưng bác hậu giờ đó toàn về nhà nấu cháo rồi,bố mẹ em cũng lượn nốt nên chỉ còn mình tôi.

Từ ngày việc kia sảy ra,phương chắc em cũng coi tôi như một người “chồng” rồi,nên em cũng chả dấu diếm gì nữa,nhưng hai đứa vẫn chưa làm việc đó nhé.

Lau người xong cho phương,tôi mang cái khăn mặt đi giặt rồi treo lên phơi.

-đói chưa_tôi ngồi cạnh giường nói.

-chưa,không ăn cháo nữa đâu,ngán lắm.

-vậy ăn gì.

-bánh mì đi hihi.

-ừ vậy cũng được,để anh đi mua.

Tôi ra quán gần bệnh viện mua hai cái bánh mì rồi đi lên phòng,đưa em một cái tôi một cái,hai đứa ngồi ăn.

Tôi ăn hết cái bánh mì thì em mới hết nửa cái ăn chậm dễ sợ.

điện thoại tôi đổ chuông,thằng dũng gọi.

-alo.

-ra quán …. đê.

-có gì hót.

-nhanh lên.

-à ừ đợi tí.

tôi mà đi thì ai trông phương đây,mà ghe giọng thằng dũng thấy hơi buồn buồn chắc gặp chuyện gì rồi,đành đi vậy.

-anh đi ra đây một lúc nhẹ,thằng dũng chắc nó gặp chuyện gì rồi.

-vâng,cấm được uống nhiều rượu đó.

-biết rồi.

Tôi hôn nhẹ lên bờ môi kia,rất nhẹ tựa như một cơn gió thoáng qua,rồi bước ra khỏi phòng luôn

Từ ngày em vào viện chưa được hôn em bao giờ,chán quá.

Ra tới quán … dựng xe rồi đi vào quán thấy thằng dũng đang ngồi nốc rượu ở trong,không biết lại thất tình hay gì nữa đây, đi lại bàn nó,kéo ghế ngồi xuống.

-có chuyện gì thế.

Tôi lấy chai rượu để ở bàn rót vào chén rồi cho lên miệng uống.

-buồn quá mày ạ.

-buồn thì ra nhà vệ sinh,nói tao làm gì,thằng vô duyên.

-vừa này,tao không kiềm chế được bản thân,tao suýt làm chuyện đấy với em thảo,may mà em thảo đẩy tao ra

-có thế mà cũng buồn,rảnh à

thằng này nhiều lúc làm tôi ức chế,có phải chia tay hay gì đâu mà nó kêu buồn,không lo mà đi xin lỗi người yêu lại còn ra đây uống rượu.

-chả buồn à,thảo giận tao mấy chục phút rồi.

-không lo đi xin lỗi còn ra đây uống rượu à.

-phải uống cho say,xin lỗi mới dễ.

Hai thằng ngồi nhậu nhẹt một lúc thì thằng dũng nó say,gọi phục ra tính tiền thì thằng dũng chả trước rồi.

Ra hỏi bảo vệ thì biết là nó không đi xe,rìu nó ra xe tôi,vật vã mãi mới cho nó ngồi được lên xe.

Tôi nhảy lên đề ga phóng đi,một tay lái một tay giữ nó vật vả quá,mà người nó thì lại nặng

Tôi đưa tôi tới nhà thảo,dừng xe trước cổng bấm chuông đứng một lúc thì thảo chạy ra.

-thằng dũng nhà bà nè,mang nó vào đi.

-kệ anh ý,mang tới nhà tôi làm gì.

Tôi không nói gì vứt thằng dũng nằm ra đường,rồi đề xe phóng đi,người yêu nó mà thấy nó nằm ở đường chắc chắn mang vào nhà thôi,dù có giận đi chăng nữa.

Phóng xe tới bệnh viện,lên phòng phương thì thấy em đang nằm nghịch điện thoại tôi ngồi vào ghế đặt cạnh giường em.

-không ngủ à_tôi hỏi.

-em đợi anh rồi mới ngủ hihi.

-vậy ngủ đi.

tôi nằm xuống giường,một tay đặt lên bụng em,còn tay kia thì để em gối đầu lên,hai đứa chìm vào giấc ngủ.

***

Hôm nay phương được ra viện,đưa em về nhà ngồi chơi với em một lúc thì tôi cũng về.

Trên đường tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

-alo.

-chú là hải à_giọng của một người đan ông.

-phải là tôi,anh là ai.

-anh là trung nè,gặp mặt được không.

-gặp làm gì cơ.

-nói chuyện thôi.

-địa điểm đi anh.

-quán cafê …. nhé,giờ qua luôn nhé.

-em không biết quán ý,hay ra quán … Đi_quán này là của nhà thằng dũng,có anh dương với thằng dũng ở đấy đỡ lo hơn.

-ok giờ qua luôn nhé

-ừ giờ em qua luôn.

nó hẹn gặp tôi làm gì nhỉ,tôi với nó làm gì có gì để nói chuyện với nhau đâu nhỉ,hay là nó muốn dành phương từ tay tôi.

Tới quán cafê nhà thằng dũng tôi bước vào thì thấy thằng trung ngồi đó rồi,tôi bước lại bàn nó.

-chào anh_tôi chìa bắt tay nó,nó hơi ngạc nhiên tí nhưng cũng chia tay ra.

-ngồi đi,em uống gì.

-cafê đi.

nó gọi con phục vụ mang cốc cafê ra.

Thằng dũng vs em thảo cũng ở đây,nó nhìn tôi ngạc nhiên,tôi cũng nhìn lại nó rồi quay mặt đi tỏ vẻ như không quen biết,chắc nó cũng tự hiểu được ra chuyện gì rồi

Phục vụ mang cốc cafê,tôi uống ngụm rồi đặt xuống.

-anh gọi tôi ra đây có chuyện gì không.

-à,không có gì chỉ là anh muốn chú nhường phương lại cho anh.

-sao tôi lại phải nhường cho anh_lúc này tôi hơi bực rồi,nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

-chỉ có anh mới có thể lo cho phương thôi

Thằng này nó hơi bị ảo tượng sức mạnh “nhường phương lại cho anh”nó nói rất nhẹ nhàng,ừ thì nó là con đại gia,nói cách khác là ăn bám ra đình(ghe phương nói vậy) tương lai nó xáng vời vợi

còn tôi là thằng phụ hồ,đồng tiền kiếm được ra bằng mồ hôi nước mắt,nói cách khác là tôi nghèo nhưng dù nghèo tôi cũng lo được cho em không để cho em khổ là được rồi ,nhà tôi cũng có rồi(cái nhà tôi đang ở đó,3tầng đủ để cho em sống thoải mái).

-nhường phương cho anh,phương thích ai là quyền của phương,tôi làm gì có quyền nhường phương cho ai.

-chú bỏ phương,anh tán là được liền.

-thôi tôi về đây,tôi không thừa thời gian để nói chuyện với anh.

tôi đứng dậy bước ra khỏi quá,vừa phóng xe tôi vừa thấy tức cái câu “nhường phương lại cho anh” đến bây giờ nhớ lại vẫn thấy cay.

mà tôi cũng hơi sợ sợ,sợ nó gọi người oánh tôi thật,người tôi thì còi chịu nào được kim loại….

Nhưng thằng này nó cũng lành,nó không gọi người đánh tôi,mà đ

chap 38:

Khoảng 2tuần sau sức khỏe của phương đã trở lại như cũ,ngày hôm nay tôi vừa vui lại vừa buồn,vui vì em đã tìm được mẹ ruột của mình,buồn vì tôi sắp phải xa em

nghỉ hè năm nay có bao nhiêu sóng gió dành cho tôi và phương,hết biến cố này đến biến cố khác

tôi tính đưa phương về quê nội chơi,nhưng mà lại gặp mấy cái chuyện này đành phải bỏ ý định về quề,lỡ hẹn với tụi bạn tôi cũng cảm thấy hơi áy náy.

Xáng nay,tôi về quê ngoại dự đám giỗ của ông ngoại tôi.

2h chiều tôi đang nằm trên võng đặt ở ngoài vườn nhà ông tôi,điện thoại đổ chuông là phương gọi.

-anh ghe.

-anh ơi,hức.

Em khóc,ai làm gì em à,hay bố mẹ em lại làm gì em.

-có chuyện gì thế?sao em khóc vậy?bố mẹ em làm gì em à?

-không hức mẹ em đến tìm em.

-là sao.

-mẹ ruột em đến tìm em hức.

-HẢ,sao sao em biết đó là mẹ ruột em.

sau đây tôi viết lại lời kể của em,và thêm chút lời kể của bác hậu để cho mọi người dễ hiểu

Đây là lời kể của bác hậu,Bố mẹ nuôi của phương nhận phương ở một trại trẻ mồ côi,khi em còn rất bé,ở cổ của em đeo một cái vòng cổ(vòng gì tôi cũng không biết,vì chưa được nhìn thấy) có ai thắc mắc là tại sao bác hậu lại biết chuyện này thì tôi nói luôn là bác hậu làm giúp việc ở nhà em từ rất sớm ,bác hậu kể với tôi từ lâu rồi nhé không mọi người lại thắc mắc

Phương ghét đeo dây chuyền nên em đã để vào cái hộp Và cất cẩn thận,nên tôi cũng không biết là em có cái dây chuyền này.

lời kể của phương:

Hôm nay mẹ em tới tìm em,ghe em kể lại là mẹ em lúc trước đã bỏ em ở cổng của trại trẻ mồ côi,còn cái việc mẹ em tìm thế nào được em thì tôi không biết.

Ngồi ở dưới phòng khách nói chuyện,mẹ em đoán được là phương có cái vòng cổ đó,và mẹ em cũng có cái vòng cổ giống ý hệt em.

Phương chắc chắn đó là mẹ ruột em bởi vì ngoài bố mẹ,bác hậu ra thì không ai biết em có cái vòng cổ này.

Với mẹ em đưa cho em xem cái ảnh em và bố mẹ ruột của em chụp,ghe em nói là cái ảnh đã rất cũ rồi chắc chụp từ lâu lắm rồi

Ghe có phải hơi ảo đúng không,nhưng ai tin thì tin.

-giờ em phải làm sao đây hức.

-em ghét mẹ em à.

-không hức.

-vậy thì nhận đi,đó là mẹ ruột của em mà.

-nhưng hức mẹ em nói,em phải lên …. Với mẹ hức,em không muốn xa anh đâu.

tôi im lặng một lúc,nếu em mà nhận mẹ em thì em phải rời xa tôi để lên thành phố …. Để sống cùng mẹ em,mẹ em có công việc ở đó nên không chuyển nhà được.

Nhưng mà nếu tại tôi mà em không nhận mẹ em thì không được,tôi không được ích kỉ như vậy,tôi đã mấtbố mẹ của mình nên tôi có thể hiểu được cảm giác.

Mà giờ đây mẹ ruột của phương vẫn còn sống,và đi tìm em,mẹ ruột mình vẫn còn sống mà không nhận thì còn đau khổ hơn là bố mẹ mất.

-mẹ ruột em mà,em cũng không thể theo anh mà bỏ mẹ em được….

-ai nói hức em bỏ mẹ em,tại em không muốn hức rời xa anh huhu…

-đằng nào anh cũng thi đại học ở …. 1 năm thôi chúng ta lại gặp lại nhau mà,hay coi đó là thử thách đi.

Tôi nói với giọng ghèn ghèn,nước mắt tôi trực trào ra.

-nhưng huhu…

-ghe lời anh đi.

-hức em nói mẹ em là ở đây,huhu hức nhưng mẹ hông cho,mẹ nói ở trên còn công việc hức vs mẹ muốn bù đắp cho em nữa.

-vậy bao giờ em phải đi.

-em hức không biết chắc 2 hôm nữa huhu em không muốn rời xa anh đâu.

-giờ anh về với em.

Tôi cúp máy luôn chạy vào nhà kéo tay chị tôi đi luôn,chị tôi ngơ ngác một lúc rồi cũng trèo lên xe.

Tôi đề số một phóng thật nhanh để có thể về với em,chị tôi nhắc mãi tôi mới đi chậm hơn.

Sao nghỉ hè năm nay lại mang nhiều sóng gió cho chúng tôi như vậy hả,tôi sắp phải rời xa em rồi,cảm giác ghèn ghẹn ở cổ họng,tôi muốn khóc nhưng tôi không thể khóc vì tôi không muốn chị tôi thấy tôi yêu đuối.

Đưa chị tôi về nhà rồi tôi phóng xe luôn qua nhà em,tôi không bấm chuông gì hết mà phóng xe luôn vào sân.

Vào trong thì thấy bố mẹ nuôi của em và một người đàn bà khoảng trên 40đang ngồi đấy chắc là mẹ ruột em rồi.

Tôi cúi chào các bác rồi chạy luôn lên phòng em,cửa phòng đóng chặt,tôi gõ cửa nhẹ nhẹ và gọi tên em,phương mở cửa ra,em ôm chầm lấy tôi và khóc nức nở,tôi đẩy em vào rồi lấy tay đóng cửa lại.

thấy em khóc tôi cũng gục đầu vào vai em khóc,mọi thứ như sụp đổ với tôi,tôi sắp phải xa em liệu tôi có chịu đựng được khi phải xa em không,1 năm 365 ngày tôi có thể chịu đựng được không.

Xa em mới có một ngày mà tôi đã nhớ em ra riết rồi huống chi đây là 365 ngày.

-anh,đừng khóc nữa mà huhu.

Phương lấy tay lau nước mắt cho tôi,rồi hôn nhẹ vào mắt tôi.

-đừng khóc nữa mà huhu hức.

-ừ em nín đi,tìm được mẹ ruột của mình phải vui lên chứ.

-dạ hức,anh cũng đừng khóc nữa,em muốn mấy ngày hôm nay ở bên anh.

-thay quần áo đi,anh đưa đi chơi.

-dạ hức

phương thay quần áo rồi tôi và em xuống xin phép bố mẹ,và mẹ ruột em đi chơi.

hai ngày hôm nay tôi và phương luôn ở bên nhau,xáng đi chơi đến tối mới về,tối hai đứa ôm nhau ngủ,tôi và em ai cũng cố gắng nặn những nụ cười trên môi.

9h tối, Ngày cuối chúng tôi ở bên nhau……

hai đứa ngồi trên giường tôi phương lại ôm tôi khóc,tôi cũng muốn khóc lắm nhưng tôi phải che chở cho em,tôi không được khóc.

-anh hức nhắm mắt lại đi.

-làm gì.

-hức cứ nhắm đi.

Tôi nhắm mắt lại theo lời em nói,em rời vòng tay ra khỏi người tôi,em tính làm gì đây hả.

Rồi em lại ôm tôi rúc đầu vô bả vai tôi.

-anh mở mắt đi.

Tôi mở mắt ra thì tôi há hộc mồm phương không có mảnh vải nào che thân,em rúc đầu vào vai tôi nước mắt em lại chảy tiếp.

-em..em…làm…gì…vậy.

-hức em muốn làm người đàn bà của anh.

-nhưng…..

phương áp chặt môi em vào môi tôi,tôi ú ớ không nói được nên lời.

hai đôi môi nóng bỏng chạm vào nhau ngấu nghiến,tôi lùa lưỡi tôi xang miệng phương,phương mút chặt lấy lưỡi tôi,lưỡi chạm lưỡi nụ hôn quá ngọt ngào và nồng cháy

xin cắt cắt bỏ đoạn này……..

cuộc mây mưa đã hết,tôi và em nằm ôm nhau.

-em có hối hận không.

-dạ không,anh là người quan trọng nhất của em,em không thấy hối hận đâu.

-Xáng mai ta phải xa nhau rồi.

-dạ hức.

Phương lại bật khóc,em rúc đầu vào ngực tôi khóc nức nở.

-huhu em không muốn xa anh đâu hức.

-đừng khóc nữa,xa nhau1 năm rồi gặp lại mà.

-dạ hức.

tôi và phương thức tới 2h để nói chuyện với nhau,sắp phải xa em rồi nên tôi không muốn ngủ,tôi nằm và sờ nắn cơ thể của em.

7h xáng chắc do hôm qua phương mệt nên em dậy muộn,tôi và phương dậy,hai đứa vào nhà tắm tắm cùng nhau,cả hai đã làm chuyện đó rồi nên chả cần phải dấu diếm gì nữa.

Tắm xong hai đứa ra phòng đứng ôm nhau,phương lại ngục đầu vào vai tôi khóc…

Tôi khẽ nâng cằm chiếc cằm bé nhỏ,đáng yêu,ngắm nhìn khuôn mặt thân thân,hàng mi ướt đẫm lệ,đôi mắt trong veo to tròn ngấn ngấn nước,bờ má trắng hồng mịn màng vẫn còn vướng vấn những giọt lệ.

phương nhìn tôi âu yếm,bàn tay phương nâng lên vuốt ve mái tóc tôi,em khẽ mỉm cười,một nụ cười mang vô vàn đau khổ,cảm nhận bàn tay mềm mềm của em đang vuốt ve má tôi,vuốt ve bờ môi tôi,rồi đột nhiên,một bờ môi ngọt ngào pha lẫn nước mắt cay đắng áp lên đôi môi tôi,cánh tay em mềm mại quàng qua cổ tôi,mắt em nhắm nghiền,chúng tôi lại hòa vào nhau,một nụ hôn,một nụ hôn ngọt lịm,tôi và phương hòa nhịp với nụ hôn ấy,cả hai hôn nhau rất lâu,hai cái lưỡi đá nhau,quấn lấy nhau,rồi ngọ nguậy lung tung trong miệng.

Cả hai hôn nhau trông ngây dại,hai cái lưỡi quấn chặt lấy nhau như không muốn rời,hai cái lưỡi mềm ướt quấn chặt lấy nhau.

Nụ hôn cháy bỏng,mang theo biết bao tình yêu,cay đắng.

Đôi môi nó khẽ rời môi tôi,tôi mở mắt,nhìn em,em mỉm cười,nước mắt vẫn chảy,khẽ lau đi hàng nước mắt vẫn đang còn vướng trên má,bờ má em thật mềm mại láng mịn,khuôn mắt xinh đẹp và đôi mắt ướt lệ nhoà hiện lên trên đôi mắt tôi.

-em đi rồi anh nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.

-ừ.

-nhớ là đừng quen cô nào đấy.

-ừ.

-nhớ phải học tốt,thi đỗ đại học để chúng ta được ở bên nhau đấy.

-ừ.

-em yêu anh hức.

Phương lại ôm chầm lấy tôi,em lại nức nở khóc,thương em quá,xót xa quá.

Tôi đưa phương về nhà em rồi quay xe phóng đi luôn,tôi không muốn tiễn em ra sân bay,tôi sợ em lại nhìn thấy tôi khóc,em sẽ thương tôi và không đi nữa.

tôi và nhà nằm vật ra giường và khóc,sao nghỉ hè năm nay lại mang nhiều sóng gió cho tôi đến như vậy,kiếp trước tôi đã làm gì sai nên kiếp này tôi mới phải trả giá à…….. khẽ quệt nước mắt,1 năm thôi,1 năm thôi hãy cố gắng học đi để được gặp em….. TẠM BIỆT EM HẸN GẶP LẠI

***

Có thím thắc mắc là.

tại sao ko chờ P học thêm 1n rồi chuyển ko dc ah . Bm nuôi P cứ để yên vậy cho P đi sao

Tôi trả lời luôn là Vậy thím thử nghĩ đi,bố mẹ nuôi của em thì đi du lịch cả năm nên nhường cho người mẹ ruột của phương chăm sóc cho, mà mẹ ruột của em đến nhận con chả nhẽ bố mẹ nuôi của phương không cho phương nhận bố mẹ sao.

Nếu phương ở lại 1 năm thì mẹ em làm sao,mẹ em tìm đc con mình mà không đc ở bên con thì thím nghĩ thế nào, trong chuyện có giải thích rồi mà

chap cuối:

Từ ngày lên … Mọi thứ đối với mình quá xa lạ,nhà mới,trường mới,phòng mới,cảm giác mệt mỏi và buồn bã khi phải xa anh.

một năm quả thật đó là con số quá lớn đối với mình,nghĩ sao khi mình mới xa anh được vài canh giờ mà mình đã thấy nhớ anh da diết rồi,liệu mình có thể chịu đựng được hết một năm hay không?

Hằng ngày đi học mình cảm giác nó quá mệt mỏi,những ánh mắt của đám con trai cứ nhìn mình từ cổng trường tới khi mình vào hẳn lớp,mình ghét những người nhìn mình với ánh mắt đó,mình chỉ muốn mỗi anh hải được ngắm mình,không muốn cho những người khác nhìn mình,nhưng dù có ghét tới cỡ nào mình cũng không cấm được họ cả.

trường mới mình có nhiều vệ tinh hơn trường cũ,ngày nào đi học mình cũng cảm thấy mệt mỏi với bọn họ,họ vào lớp tặng hoa viết thư tặng mình,mỗi ngày mình cũng phải được mười mấy cái kẹo mút và chục bức thư,mình không đọc những bức thư đó,mà đưa cho cô bạn cùng bàn với những đứa con gái khác,dần dần mình được mang tiếng là “chảnh”

những buổi đi học về mình ăn cơm xong lại lên phòng ngồi học bài,mình muốn cắm đầu vào học để đỡ nhớ anh hơn,nhưng việc họ cũng chỉ giúp mình không nhớ anh một lúc,vì mỗi lần mình rời bàn học mình lại nhớ anh,một nỗi buồn da diết.

Những lúc rảnh mình lại nằm trên giường ngắm nhìn những bức ảnh của anh được mình dán ở khắp phòng,ảnh của anh được mình dán rất nhiều,những cuốn sách,quyển vở,cặp sách,đều có ảnh của anh hết.

cô bạn của mình thì thấy sách vở của mình toàn ảnh của anh thì cô ấy thắc mắc anh là ai,mình cũng nhẹ nhàng đáp lại là “người yêu tôi” thỉnh thoảng cô ấy mang mấy bức ảnh của mấy ngôi sao hàn quốc tới cho mình dán vào vở để thay mấy cái ảnh của anh,nhưng mình cũng chỉ từ chối không nhận,mấy ngôi sao đó có chói lóa,nổi tiếng tới đâu thì cũng không thể bằng anh được,chả có ai có thể thay thế cho anh,và cũng chả có ai có thể làm mình quên được anh.

vì anh là một liều thuốc viện cao cấp còn mình là người đã hút liều thuốc viện đó.

Anh là một liều thuốc viện

Và em là người hút liều thuốc đó

mình rất sợ anh có người khác vì anh giống như một liều thuốc viện vậy,những người con gái nào độc thân mà tới nói chuyện với anh thì rất có khả năng là cô gái đó sẽ có suy nghĩ khác về anh.

Những buổi chiều buồn,mình lại lang thang trên vỉa hè ngắm nhìn cảnh hoàng hôn xuống,ngắm những con chim bay lả đả trên trời cao,rồi bật chợt nhìn thấy một con chim đang bay một mình trên trời cao,“phải trăng con chim đó nó cũng giống như mình,nó bị lạc đàn một mình bay giữa trời cao và đi tìm người thân”

mình cũng như chú chim nhỏ đó,xa anh một mình, lạc giữa biển người mênh mông,nhưng may là tôi vẫn còn mẹ mình…không như chú chim kia không có người thân.

lang thang trên vỉa hè không biết đi đâu về đâu nữa,thỉnh thoảng lại có đôi trai gái đèo nhau đi nhìn họ,sao mình nhớ anh quá,mình nhớ những lúc ngồi sau xe anh ôm chặt lấy anh như sợ anh đi mất,mình nhớ những xáng mùa đông giá rét anh trở mình đi ăn xáng…..ôi những ngày đó chắc còn xa lắm mới tới,miệng mình lại lẩm bẩm bài thơ của phạm hồng đường….

Nỗi khát vọng tôi là mây gió

Để bay đi khắp tất cả thế gian

Để tôi xem phía chân trời xa lạ

Xem làng mạc cả trí sáng văn minh

Tôi muốn làm sóng to trên biển cả

Để nhấn chìm những chiếc lá bẩn dơ

Để xóa đi những dấu vết không lành

Của những kể vô cương mà liều thực

Nhưng tiếng rằng tôi là tôi một chốn

Vẫn lặng yên theo ý nghĩa đơn phương

Vẫn thản nhiên chẳng theo hướng chính đường

Nguyện vọng đơn sơ mà chưa kể đến

Huống hồ gì,ý nghĩa hão huyền kia…..

Từ ngày xa anh midnh bắt đầu thích đọc thơ,chắc là mình chán nên mới vậy

***

Những buổi tối mình thường lên sân thượng ngắm những vì sao và lẩm bẩm bài thơ của phạm hồng đường….

Ai người nhận rõ con tim

Long lanh ánh ngọc,lung linh trên trời

Trái tim lấp lánh sáng ngời

Mà ai sáng lập sao rời tạo nên

Ngắm sao em nhớ anh thêm

Gió thu heo hắt bên thềm lá rơi

Giờ đây hai đứa đôi nơi

Anh ơi giữ trọn tình đời với em.

Bài thơ rất hợp với tâm trạng của mình lúc này,vừa lẩm bẩm mình vừa khóc,giọt nước mắt đau khổ cứ chảy dài trên má mình,bao giờ mình mới được gặp anh đây.

Không biết giờ anh ra sao nhỉ,anh đã ngủ chưa,hay cũng ngồi ngắm trăng và nhớ đến em.

mình muốn mình phải nhớ tới anh nhiều hơn,nên mình đã tìm cách là xăm hình.

mình lấy kim(kim khâu quần áo đó) và tự rạch chữ ,phương “trái tim” hải lên bụng của mình,do tự mình xăm nên rất khó và hơi xấu nữa,nhưng mình vẫn cố gắng viết chữ “Hải” sao cho thật đẹp,mình muốn tự tay mình làm để nhớ anh hơn.

không có một loại thuốc giảm đau nào cả,mình không muốn dùng vì càng đau mới nhớ được lâu hơn.

(cách săm dễ thôi,do ông nội mình bảo là, lấy kim rạch hình mình muốn săm rồi đổ mực vào những đường rạch đó,thích màu gì thì đổ màu mực là được)

Xăm xong mình lấy điện thoại chụp ảnh hình săm rồi gửi cho anh,bị anh chửi te tát mình sợ phát khóc,vừa khóc vừa giải thích cho anh,anh mới không mắng nữa.

***

Một năm đó quả thật mà đói đó là những ngày tháng mệt mỏi,buồn bã,chán nản nhất của mình,nhưng mình vẫn phải cố gắng để chăm sóc sắc đẹp của mình,mình không muốn khi anh gặp mình mà thấy mình xấu hơn lúc trước.

Đọc thêm: truyện voz hay

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.