Chap31: Valentines day sad
xáng thực dậy đưa phương đi học,phương thì ngồi sau xe cứ cười xuốt,không biết hôm nay em có gì vui nhỉ.
-anh ơi.
-Giề.
-biết hôm nay là ngày gì không.
-14/2.
-nhưng là ngày gì cơ.
-14/2 là ngày gì.
-anh đáng ghét.
14/2 là ngày gì nhỉ,có ngày lễ nào vào ngày 14/2 đâu(hồi đó ngu ngơ không biết ngày 14/2 là valentine)
tới trường,phương hầm xuống xe đi luôn vào,không như mọi hôm em toàn đứng đợi tôi rồi mới vào,lại giận gì đây.
gửi xe ở quán nước ven đường,rồi đi vào trường vừa đi tới cửa lớp thì bọn bạn kéo xuống căn-tin.
Xuống căn-tin tìm bàn ngồi rồi gọi nước uống.
-tao buồn quá chúng mày ạ_thằng long nói.
-nhà vệ sinh hôm nay lấy phí à,buồn thì vô nhà vệ sinh mà giải quyết_thằng mạnh nói.
-mạnh không được trêu em con,buồn gì mày.
-hôm qua nhắn tin với em lớp trưởng,tao rủ nó đi chơi mà nó không đi,buồn quá.
-hải còi mày đi gọi bảo vệ ra đây,hỏi ông ý xem, nhà vệ sinh hôm nay lấy phí phải không?
-thằng này không trêu em con.
bọn kia thì khua tay múa chân kể quà tặng người yêu hôm nay,hôm nay ngày gì mà lũ này hẹn đi chơi tập thể à,thằng nào cũng nói đi chơi với người yêu,tôi thì chả hiểu gì sớt.
trống trường vang lên chúng,tôi thì sống đẹp nên chạy lên lớp trước cho bọn nó trả tiền,từ xa vẫn còn ghe thấy tiếng nói của bọn nó“ơ tiền mày tiền”
vào lớp ngồi yên vị một chỗ,người run run lên cầu mong cô giáo vào lớp sớm để đỡ bị bọn nó cho ăn hành
Bọn nó lên lớp,mặt thằng nào cũng hầm hầm nhìn tôi,kiểu này bị hội đồng rồi,bọn nó đang tính xông tới cho tôi một trận thì cô gái nào trẻ trẻ vào lớp nên bọn nó tha,ngắm gái là chủ yếu,đánh bạn thì lúc nào cũng được
-cô tên thanh,27 tuổi, giáo viên mới của trường,từ hôm nay cô sẽ dạy lớp này môn văn_cô thanh nở nụ cười hiền chào cả lớp.
Nhìn thì cũng gọi là xinh,dễ thương.
Bọn lớp tôi thì hò hét ầm lên,bọn nó vui là đúng rồi từ năm lớp 10tới giờ toàn cô giáo già dạy chưa được cô nào trẻ dạy bao giờ bây giờ mới được thì bọn nó vui là đúng rồi
bắt đầu vào học,cả lớp thì ai cũng im thin thít,thích thoảng bọn nó giở chứng,tôi cũng hay hay
chán nản lại nằm ngủ tiếp,không chép bài thế này kiểu gì tí phương về cũng cho ăn đủ,nhưng kệ đang buồn ngủ
***
trưa đi học về rồi lăn ra giường năm ngủ tới 1h30 dậy đi phụ hồ,làm tới tối rồi về ngồi ăn cơm với chị thì chị hỏi.
-hôm nay valentine nên chị đi chơi vs anh dương,em đi chơi thì cứ khóa cửa lại rồi chị về thì chị mở.
-ơ dạ.
Valantine là ngày gì thế nhỉ,tôi vừa ăn cơm vừa nặn óc suy nghĩ làm gì có ngày lễ nào tên valentine,lịch sử học từ cấp 1 tới giờ có thấy nói ngày nào tên là valentine đâu nhỉ,hay mình không nhớ nhỉ,chắc valentine là ngày thắng trận nào đấy của việt nam,ừ chắc vậy,kệ không quan tâm
ăn cơm xong tôi lên phòng ngủ luôn,hôm nay cũng hơi mệt,nên nằm phát ngủ luôn
hơn 5h xáng tỉnh dậy với tay tìm cái điện thoại mở lên thì mười mấy cuộc gọi nhỡ(điện thoại để im lặng,nên không biết) của phương vài tin nhắn của em nữa “anh là đồ đáng ghét,đồ tồi”mười mấy tin nhắn như thế,tôi thì tôi chả hiểu gì,tự nhiên nhắn tin mắng tôi là “đồ tôi” lại giận gì nữa đây
Tôi bấm nút gọi lại em,em tắt máy luôn,gọi lại lần nữa em vẫn tắt.
Dậy đánh răng rồi mặc quần áo,rắt xe phóng qua nhà em,mở cửa phòng chị tôi, xin phép chị tôi câu,cả chị lại tưởng tôi mất tích đi tiềm kiếm thì khổ.
Vào phòng chị thì thấy chị vẫn ngủ,chăn đắp có ngang bụng,sợ chị lạnh tôi đi chầm chầm lại kéo chăn cho kín cổ chị,chị ngủ nhìn thật đẹp.
Rắt xe ra khỏi cổng,khép cổng cẩn thận rồi phóng xe tới nhà em.
ngoài đường giờ vẫn còn vắng,chỉ có những bà giao hàng,bán bánh mì,nghĩ lại mình,mình còn xướng chán
Tới nhà em,bấm chuông thì bác hậu ra mở cửa,tôi rắt xe dựng ở sân bác hậu ở sau nói.
-cháu lên phòng phương xem nó thế nào,hôm qua nó khóc cả đêm bác dỗ mãi không nín.
-ờ dạ,bác thức cả đêm chắc mệt rồi,bác vào phòng ngủ đi.
Tôi bước lên phòng em,có chuyện gì với em à,sao em lại khóc nhỉ? Tôi có lỗi gì đâu,hay là tôi có lỗi gì nhỉ?
Lên tới phòng,tôi mở cửa bước vào,thấy em đang nằm trên giường,đắp chăn kín đầu
Tôi lại giường em ngồi,đặt tay lên người em lay lay gọi em dậy.
Phương ghe thấy tiếng tôi thì ngồi bật dậy nói.
-hức anh tới đây làm gì_phương thấy tôi thì nước mắt lại chảy,mắt em xưng húp lên.
-trời sao mắt xưng lên thế kia,có chuyện gì kể anh ghe_tôi ôm em vào lòng thì em đẩy tôi ra.
-huhu….hức…đồ…đáng ghét..hức..anh về đi..huhu_phương vừa khóc vừa nói.
tôi ôm chặt em vào lòng,em lấy hai tay đẩy mạnh tôi ra,mặc kệ em đẩy tôi cứ ôm,em đẩy tôi ra một lúc nữa rồi tay buông thõng xuống đệm.
-anh có lỗi gì,nói anh ghe,anh còn sửa.
-hức…huhu…mấy người..hức hông biết…hôm qua..là..valentine hả hức.
-valentine là ngày gì_tôi ngu ngơ hỏi lại.
-anh…hức…không..biết valentine..là ngày gì hả_phương nín khóc ngước mắt lên nhìn tôi nói.
-không,ngày gì.
-hihi hức đồ ngốc hihi_tiếng cười của phương lẫn tiếng nấc.
-ngày gì.
-là…hức..ngày lễ tình yêu đó..ngốc ạ hức.
-có ngày này à,anh học lịch sử có nói đâu.
-anh lên google mà xem.
Tôi lấy máy em để ở đầu giường lên google xem valentine lày ngày gì,giật nảy mình valentine ngày 14/2 ngày lễ tình yêu,tôi cảm thấy hơi áy náy,tại cái thói ngu ngờ của mình nên mới không biết hôm qua là ngày đặc biệt của các cặp đôi yêu nhau,thảo nào hôm qua bọn ở lớp ai cũng đi chơi
-anh xin lỗi,anh không biết_tôi ôm phương vào lòng nói.
-dạ hức…em cứ tưởng anh biết …hức.. rồi nhưng lại quên_phương nín khóc rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc ghẹn.
-anh xin lỗi,sao không bảo anh.
-hôm qua em gọi điện cho anh,anh có ghe đâu.
-à,anh xin lỗi,tại hôm qua mệt nên ngủ sớm nên không biết.
Tôi nâng cằm em lên,hôn lên hai đôi mắt xưng húp của em,vén lại mấy sợi tóc đang dính trên mặt em,nhìn em thật tội nghiệp.
Phương rời vòng tay tôi,đi lại bàn học lấy hộp quà mang,rồi lại đi lại giường ôm tôi nói.
-tặng anh nè.
-hả ngày gì mà tặng.
-ngốc hôm qua valentine mà.
-ừ anh..cảm ơn.
-em cấm anh nói từ cảm ơn với em biết chưa.
-ừ biết rồi.
Tôi mở hộp quà ra xem,thì thấy một cái bánh socola hình trái tim mặt bánh có chữ hải “trái tim” phương được em phương viết bằng bơ.
-tự em làm đó đẹp hông.
-ừ đẹp.
-hihi.
Tôi bẻ một miếng cho lên mồm nếm thử,cảm giác thì đắng vs ngọt,đắng nhiều hơn ngọt tôi thì ghét cái vị đắng bỏ xừ nên ăn miếng thôi luôn
-sao đắng thế.
-đâu đưa em ăn thử.
Tôi đưa miếng socola đang cắn dở cho em,em ăn xong rồi nói.
-socola là tượng trưng cho tình yêu,Mà tình yêu có lúc đắng lúc ngọt giống như socola vậy vừa đắng vừa ngọt.
-à ừ,thế để anh ăn.
Tôi và phương ngồi đút cho nhau ăn hết cái bánh socola hình trái tim đấy,cái bánh tự tay em làm,làm tôi thấy hạnh phúc hơn.
em phương lại bước xuống giường lấy một hộp quà nữa mang lại chỗ tôi,sao lắm quà thế nhỉ.
-hi tặng anh nè.
Tôi cầm hộp quà mở ra xem,toàn truyện là truyện,tôi lười đọc sách nhưng lại rất thích đọc truyện.
-hi em biết anh thích đọc truyện,nên em mua tặng anh đó.
-nhiều thế_cỡ phải 20 quyển.
-dạ hi,mua nhiều cho anh còn đọc.
Tôi cũng có quà dành cho em,cái vòng tay tôi mua từ hôm kia,để ở túi áo khoác,tính hôm đó đưa cho em luôn,nhưng chả biết thế nào lại quên.
Vòng tay cũng rẻ có vài chục ngàn ,cái vòng tuy rẻ nhưng lại đẹp,có những viên đá màu tím rất đẹp,tôi thò tay vào túi lấy ra đeo vào tay trái cho em.
Mắt phương lấp lánh hiện dõ niềm vui và hạnh phúc,em ôm chặt lấy tôi rồi nói.
-đẹp quá anh ơi.
-có vài chục nghìn à.
-hi đẹp quá.
Phương nâng tay trái lên,em lấy tay phải sờ vào cái vòng tay, mắt thì lấp lánh nhìn,miệng cười xuốt,nhìn em hạnh phúc như vậy tôi cũng bớt đi cảm giác áy náy phần nào
chap32: Sinh Nhật Phương 6/3
Hôm nay là sinh nhật phương,chiều nay tôi nghỉ làm để đi chơi với phương,tôi muốn ở bên em cả ngày hôm nay ở bên cạnh em.
Phương không tổ chức sinh nhật,em nói là “chỉ cần đi chơi với anh là đủ rồi” ừ thì tôi cũng hạnh phúc khi ghe em nói câu nay,nhưng cái khó là hôm đấy đang cháy túi còn mỗi hơn 100k.
cuối tháng trước lấy lương đưa cho chị huyền trả nợ,với sinh hoạt rồi,hôm đấy đâu có biết là mùng 6/3 sinh nhật phương,đến ngày mùng 4 mới biết
Tôi muốn mua một món quà tặng em nhưng không thể,hơn 100k mua được gì,mà chọn đồ cho phương khó lắm,phương ghét nhất là đeo trang sức,như khuyên tai,dây chuyền,mọi thứ gì gì tới trang sức em đều không đeo(mỗi cái vòng tay tôi tặng em là em đeo )mà hơn 100k cũng mua được cái gì đâu,thôi đi dạo với em thay cho quà vậy
2h chiều tôi tới nhà em,bác hậu ra mở cửa và bảo “cháu lên phòng đi phương đang ngủ đấy” tôi lên phòng mở cửa nhẹ nhẹ,bước chân chầm chậm lại giường em rồi ngồi xuống.
nhìn em ngủ thật đẹp,áo em bị tốc cho tới rốn,tay phải và tay trái gác lên bụng,cái bụng trắng muốt phẳng lì.
Lấy tay vuốt nhẹ má em,rồi vén lại mái tóc đang che trên mắt em,mắt đã cận rồi mà cứ thích nuôi tóc mái dài cơ.
phương cựa mình rồi chợt mở mắt,chắc em thấy sự đụng chạm,nên em tỉnh dậy.
-ơ anh_phương nhìn tôi ngạc nhiên nói.
-dậy thay đồ,đi chơi.
-vâng hihi.
Phương bật dậy đi lại tủ mở tủ tìm quần áo thay,còn tôi thì nằm xuống giường,lấy điện thoại em chơi.
dạo này không có suy nghĩ là không thích con gái mặc váy nữa,ra đường nhìn thấy mấy chị mặc váy nhìn cũng đẹp đẹp,mà nhìn dáng em phương đẹp thế này chắc mặc váy đẹp lắm nhỉ.
-mặc váy đi,anh xem thử.
-dạ hihi
Phương tìm lấy cái váy màu đen rồi cầm vào nhà tắm,tôi lại nằm chơi game tiếp,một lúc sau phương bước ra,nhìn em cũng đẹp,cái váy dài tới đầu gối,tôi bật dậy nắm tay em đi xuống nhà luôn.
-anh ơi đi bộ hả.
-ờ,đi bộ cho thoải mái.
tôi và phương lên cầu …. Phương dựa đầu vào vai tôi,vai tôi gầy và nhỏ quá,không đủ lớn để che chở cho em,nếu như giờ có thể quay lại ngày xưa tôi thề 1 ngày sẽ ăn 3 4 bát cơm để cho béo lên.
Phương đưa tay lên,không biết em đưa tay lên làm gì nữa,em nhắm mắt lại,chắc là em cảm nhận một cơn gió không biết từ đâu thổi tới.
Tôi thật vô dụng và chán nản,sinh nhật em mà tôi không mua nổi được một món quà tặng em,haizzz.
-anh xin lỗi.
-xin lỗi gì cơ.
-sinh nhật em,mà anh chả đủ tiền mua quà tặng em.
-hì không có gì đâu anh,em hiểu mà.
-ừ.
em không giận tôi,nhưng tôi vẫn cảm thấy chán nản ghê gớm,tôi nhắm mắt suy nghĩ về tương lai của mình,nếu tôi mà không đỗ đại học thì tôi sẽ làm gì để nuôi em,không lẽ đi làm phụ hồ xuốt à,tôi thề khi nào tôi lớn hơn khi tôi đi làm kiếm được nhiều tiền hơn,tôi sẽ mua một đống quà về tặng em
chiều hôm đó tôi và phương đi hết nơi này tới nơi khác,mỏi chân thì nghỉ ở ghế đá vỉa hè,hết mỏi rồi lại đứng dậy đi tiếp.
Ngồi trên vỉa hè thỉnh thoảng lại có những chiếc lá vàng úa bị gió thổi rơi xuống đầu hai đứa vậy là tôi lại có công việc mới,ngoài việc ôm em tôi còn có việc là nhặt những chiếc lá rơi vào đầu hai đứa nữa
6h tối hai đứa ai cũng đói,nên đi vào quán phở ven đường gọi 2 bát phở ăn,2 bát phở bò mang ra,tôi đang đói nên mặc kệ tất cả lấy đũa gắp ăn luôn
-túi anh còn bao nhiều tiên.
-hơn 100k.
-tí em trả cho nha.
-thôi để anh trả cũng được.
-ứ em trả anh giữ lấy tí mua kem cho em nữa hihi.
-ừ.
Ăn xong phương tính tiền còn tôi ngồi nhìn em đưa tiền,hai đứa nắm tay nhau ra quán phở,trên đường tôi ghé vô quán kem mua cho em một hộp kem vị socola,tôi thì không thích anh kem nên chỉ mua một hộp cho em.
Hai đứa ra vỉa hè ngồi,phương ngồi xúc kem ăn thỉnh thoảng em lại đút cho tôi vài miếng,tôi thì chúa ghét ăn kem,nhưng vẫn phải ăn cho em vui.
-anh vẫn còn tiền nè,tí ăn gì không anh mua cho.
-dạ thôi hì.
-hôm nay sinh nhật em mà,ăn kem hay ăn gì nữa thì bảo anh,anh đi mua cho.
-à em thích ăn cái này này.
-cái gì.
-đây.
Phương vòng tay qua tôi,ghì đầu tôi xuống,hôn ngấu nghiến môi tôi,tôi hơi bất ngờ một chút,rồi cũng khẽ nhắn mắt lại mà đáp lại đôi môi mỏng ướt.
Tôi vòng tay qua eo em ôm chặt lấy em,mặc kệ mọi thứ buồn phiền kia,
tôi hoà mình vào nụ hôn em dành cho tôi,cảm giác thật tuyệt khi hôn người mình yêu.
phương mút nhẹ lấy đôi môi của tôi,thỉnh thoảng em lại cắn nhẹ nhẹ lấy môi tôi,lưỡi em chạm nhẹ lên môi tôi, tách nhẹ lấy bờ môi tôi,lưỡi em như một con rắn ngọ nguậy trong miệng tôi.
Hai cái lưỡi chạm nhau,một dòng điện lại chạy qua người tôi,hai cái lưỡi hoà lấy nhau,mơn trớn lấy nhau,lần đầu tiên từ khi yêu em,tôi mới thấy em chủ động đưa lưỡi vào miệng tôi trước.
Tay tôi như vô thức,tôi không kiềm chế được cánh tay của tôi nữa,tay tôi di chuyển từ cái bụng thon ngọn của em rồi từ từ nó chạm vào bầu ngực của em,phương khẽ giật mình,bàn tay tôi run run,người tôi toát mồ hôi đầm đìa,khi chạm vào ngực em,cảm giác thật khó tả.
thấy phương không có ý định là đẩy tôi ra,tay tôi bắt đầu bóp nhẹ quả đồi em,quả đồi của em to tròn mềm mại,tôi cứ xoa nắn bên này rồi bên kia,đầu óc tôi giờ toàn những suy nghĩ đen tối,tôi hôn mạnh đôi môi của em hơn.
Được voi đòi hai bà chưng,tay tôi không xoa nắn hai quả đồi núi của em nữa,mà khẽ từ từ đưa xuống dưới,chạm nhẹ vào đùi em,làn ra trắng mịn,tay tôi dần dần luôn vào váy em,khi chạm được vào thứ đó,tôi mở mắt ra xem cảm giác của em ra sao, em khóc nước mắt em đang chảy đầm đìa.
em không muốn cho tôi sờ vào thứ đó thì tại sao em không đẩy tôi ra mà tát cho tôi vài phát cho tôi chừa,tại sao em lại phải chịu đựng,tại sao em lại phải chiều tôi,tại sao em lúc nào cũng suy nghĩ cho tôi hết mà không lo gì tới bản thân.
Em từng nói là em muốn giữ tới khi nào kết hôn,vào đêm động phòng em mới cho tôi chạm vào những thứ đó của em, vậy giờ tại sao tôi đang chạm vào thứ đó tại sao em không đẩy tôi ra,tại sao em lại phải chiều tôi hả TẠI SAO.
Phương luôn làm theo cảm nghĩ của mình,em chưa bao giờ lo cho bản thân cả,em hi sinh đủ thứ cho tôi,em rất chiều tôi,như một người mẹ nuông chiều con vậy.
Tôi hận mình,hận mình đéo hiểu được cảm xúc của em,em hi sinh ước mơ của mình để thi trường đại học của tôi sau này tôi mới biết là em,không muốn tôi buồn,không muốn tôi ngày nào cũng thấp thỏm sợ mất em,nên em phải thi cùng trường với tôi,để cho tôi đỡ buồn.
thỉnh thoảng tôi cũng bảo em là hãy lo cho bản thân mình,nhưng em ghe rồi lại bỏ ngoài tai em ,có lần 2h đêm tôi ngẫu hứng nhắn tin nói nhớ em,thấy em không rep lại tôi cứ tưởng em ngủ rồi,thì ra không phải,em đạp xe đạp tới nhà tôi,gặp tôi,lúc đó tôi chỉ biết ôm em ngoài cổng và mắng em.
Thấy em khóc,tôi chợt bừng tỉnh rút tay ra khỏi váy em,em áp mặt lên vai tôi thút thít khóc.
-anh xin lỗi.
-dạ hức.
-em không muốn thì sao không ngăn anh lại.
-anh muốn mà hức,anh thích thì em cho anh đấy hức.
tôi ôm chặt em vào lòng áp mặt vào mái tóc có mùi hương quyến rũ,tôi là thằng đáng chết chỉ biết làm theo suy nghĩ của mình,mà không lo gì tới em.
chap 33:
Kết thúc năm học lớp 11 tôi được học sinh trung bình,hạnh kiểm khá
Phương thì biết tôi học lực trung bình thì em nổi khùng lên,giận tôi mất mấy ngày,học sinh trung bình là may mắn rồi,còn hơn ở lại lớp.
vậy là được nghỉ hè rồi,thời gian này là một chặng đường gian nan của tôi và phương,những giọt nước mắt rơi rất nhiều của phương,sự hi sinh của phương để cho tình yêu của chúng tôi tồn tại
Hôm nay bố mẹ phương về nước,sự hiện diện của bố mẹ em làm cuộc sống của tôi bị sáo chộn hoàn toàn,và cũng sự xuất hiện của bố mẹ em và một thằng đàn ông nữa làm tôi và phương phải đau khổ rất nhiều
Phương gọi điện cho tôi,nói tôi xang nhà em để ra mắt bố mẹ vợ tương lai,tôi cũng vui vẻ nhận lời.
Xáng hôm đó tôi vẫn còn nhớ in ngày 8/6 cái ngày mà tôi bị xỉ nhục nhiều nhất từ ngày tôi sinh ra tới nay
đi tới nhà em,tôi tạt xe vào chợ mua cân hoa quả cả tay không mà đến nhà em thì ngại lắm
Tới nhà em tôi đứng ở ngoài bấm chuông,ngó vào trong sân thì thấy con 4 bánh dựng ở sân chắc xe nhà em,bác hậu một lúc sau chạy ra mở cửa cho tôi.
Tôi rắt xe dựng trong sân rồi đi vào nhà em,vào trong nhà thì thấy 5 người,2 đôi già và 1thanh niên đẹp trai,phương cũng ngồi ở đây,em mặc quần jean bó sát vs cái áo sơ mi.
Tôi lễ phép cúi đầu chào mấy bác.
-cháu ngồi đi.
-dạ.
Tôi ngồi ghế cạnh phương,nhìn mặt phương tôi thấy em hơi bực.
-ôsin cầm giúp tôi cái cốc nhựa ra đây_tiếng một bác trai nói,chắc là bố em.
bố em phương sai bác hậu như là sai một nô lệ,dù là giúp việc nhưng họ cũng có tự trọng của mình mà
Một lúc sau bác hậu cầm cái cốc nhựa màu hồng ra,bố em phương rót nước trè vào cái cốc ấy rồi nói.
-cháu uống đi.
-vâng cháu cảm ơn.
tôi hơi bực rồi,bố em khinh tôi,mấy người kia thì được uống nước bằng cái cốc sứ đẹp đẹp,còn tôi bác ấy dành riêng cho cái cốc nhựa quá xấu,tôi bực lắm nhưng cố nhịn.
Nhìn mặt phương thấy em hơi tức,chắc em cũng giận bố em vì đối sử với tôi như vậy,tôi nắm nhẹ tay em,siết nhẹ bàn tay em cho em đỡ giận.
-bác vào việc chính luôn_bác gái nói,chắc mẹ em.
-dạ
-bác muốn cháu kút khỏi con gái bác ra.
-sao bác lại nói vậy ạ,chúng cháu thương yêu nhau mà_tôi hơi ức chế nhưng vẫn gì được bình tĩnh.
-cháu nhìn lại mình đi,cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
-mẹ nói gì vậy hả,sao mẹ lại nói anh hải như vậy_phương nhăn mặt nói.
-con im đi để cho người lớn nói chuyện.
-con nhìn đi đây(chỉ tay xang thằng đẹp trai) là chồng tương lai của nó,vừa giàu lại vừa đẹp trai,ai như mày nhà nghèo lại còn thích trèo cao.
không ngờ mẹ em lại là người như vậy,lúc nãy thì “bác,cháu” giờ đổi xang “mày”
-con không lấy anh ấy đâu,con yêu anh hải thôi mà mẹ,mẹ đừng ép con.
-dạ bác nói cháu nghèo thì cháu nhận,đúng là cháu nghèo thật,nhưng cháu yêu phương thật sự,cháu sẽ cố gắng lo cho em ấy,mong bác ủng hộ bọn cháu.
-mày kút khỏi con tao,tao không muốn có thằng con rể như mày
-anh đưa em đi khỏi đây.
phương đứng dậy kéo tay tôi đi,thấy em quyết tâm lôi tôi khỏi nhà em màtôi cũng đang ức chế rồi nên đi theo em luôn, cắm chìa khóa vào xe,em ngồi lên là tôi phi xe đi luôn,tôi ngu từ nhỏ nên không biết ứng xử sao cho hợp lệ,vẫn còn ghe thấy tiếng chửi thoang thoảng của mẹ em
Đưa phương lên cầu …. Hai đứa ngồi vào ghế đá quen thuộc,mặt phương vẫn hiện dõ niềm ức chế,tôi ôm em vào lòng đầu em ngả vào vai tôi,em nói.
-anh đừng suy nghĩ linh tinh gì nha.
-ừ anh biết rồi.
-em thương anh lắm,anh đừng ghe những lời mẹ em nói mà bỏ em.
-yên tâm anh không bỏ em đâu.
đã từng nhìn ảnh bố mẹ em,hai người nhìn rất lịch sự vậy mà lại hành xử như vậy,tôi dường như đã không còn kính nể bố mẹ em nữa.
Bố,mẹ em luôn làm những đều gì lợi ích cho bản thật,từ cái vụ bắt em học đàn guitar để lấy “oai” với bạn bè,đến hôm nay nữa bố mẹ lại bắt em lấy chồng nhà giàu để lấy tiền,tôi cũng chả hiểu tại sao nhà em đã giàu rồi mà cần tiền lắm làm cái gì,đằng nào sau chả phải chết,xuống dưới kia có mang được tiền theo không mà phải cần lắm.
-em không phải là con ruột của bố mẹ.
-cái gì,thật hả.
-vâng,em ghe bác hậu nói vậy.
-nhỡ bác hậu nói dối thì sao.
-hi bác hậu coi em như mẹ vậy,bác không nói dối em đâu,với bố mẹ em cũng bảo vậy rồi.
giọng của phương ghèn ghẹn lại hình như là sắp khóc,tôi ôm em chặt hơn,vỗ vai em cho em đỡ buồn.
Hoàn cảnh em còn đau khổ hơn cả tôi,em không biết bố mẹ ruột của mình là ai,haizz tôi cũng không ngờ tới…
trách nhiệm đang đè nặng lên vai tôi,tôi phải làm cho em thật vui chăm sóc em,vì em đã khổ nhiều lắm rồi.
-em không biết bố mẹ ruột,đang ở đâu nữa.
-ừ,đừg buồn nữa có anh mà.
-dạ.
chuông điện thoại của em reo lên,mẹ em gọi điện,em ghe máy.
-dạ con ghe.
-………
-vâng con về liền.
-anh ơi đưa em về,mẹ em gọi về.
-sợ tí về mẹ em có làm gì với em không.
-hi không đâu.
Lai em vừa nhà,mình hơi có chút lo lắng cho em,sợ bố mẹ em sẽ chửi mắng em,tới cổng nhà em,tôi dừng xe cho em xuống.
-anh về đi.
-em vào nhà rồi anh về.
Phương hôn chụt vào má tôi,rồi đỏ mặt chạy tót vào nhà,tôi cũng đề xe phóng về luôn.
về nhà tôi thấp thỏm đứng ngồi không yên vì lo cho em.
Mẹ em rất cao tay,những điều mẹ em làm sau này còn đáng sợ hơn nhiều,mẹ em làm tôi suýt mất đi mãi mãi người con gái tôi yêu
mấy thím đừng đoán mò gì hết,mọi thứ sẽ được hé lộ dần dần,và mọi người cũng sẽ choáng ngập bở xự thâm độc của mẹ nuôi phương……
tôi đứng ngồi không yên,không biết phương có sao không,có bị bố mẹ mắng không,chuông điện thoại vang lên là phương gọi.
-anh ghe.
-em không sao đâu,anh ngủ đi.
-à ừ,có gì gọi anh nhé.
-vâng.
Nhận được điện thoại của em tôi mới yên tâm ngủ,ngày mai sự khủng khiếp đang đón chờ tôi.
***
xáng thức dậy lúc hơn 4h xáng,VSCN xong xuôi thì tôi xuống bếp pha gói mì ăn.
8h chuông điện thoại vang lên là phương gọi
-alo.
-hôm nay bố mẹ bảo anh tới nhà em.
-lại tới à.
-vâng,có cả cô,gì,chú,bác,tới nữa chắc mẹ không làm khó anh đâu.
-ừ mấy giờ.
-10h nhé anh.
Không biết hôm nay mẹ em mời tôi đến làm gì nữa nhỉ,hay lại sỉ nhục tôi trước họ hàng nội ngoại nhà em.
10h tôi thay quần áo cho lịch sử tí,đi ra chợ mua cân hoa quả rồi phi xe tới nhà em,tới nhà em ngó vào sân thì bao nhiêu xe máy,chắc mọi người tới đông đủ hết rồi,bấm chuông thì bác hậu chạy ra,bác vừa mở cửa vừa nói.
-cháu phải cẩn thận đấy nhé,cháu nói sai từ gì là mẹ phương bắt bẻ cháu ngay.
-dạ.
-nhớ phải bảo vệ phương đấy,tối qua nó khóc bác dỗ mãi không nín.
-vâng bác cứ yên tâm
Tôi rắt xe dựng vào sân rồi đi vào nhà em,vào nhà em thì mọi người đang ngồi đông đủ ở phòng khách hết rồi.
-cháu chào các,cô các bác_tôi lễ phép chào.
mẹ phương cho tôi ngồi xuống,cô chú nhà em hỏi tôi này nọ,gia đình làm gì,giờ học lớp mấy,tôi đáp lại hết những câu hỏi của họ.
Hôm nay mẹ phương nhìn rất hiền,ăn nói lễ phép,cử chỉ thân mật,quên không tả mẹ nuôi em, mẹ em năm nay cũng độ khoảng trên 35 tuổi,do không sinh con nên thân hình nhìn vẫn còn rất đẹp,tôi cứ tưởng mẹ em hôm nay không làm khó tôi như hôm qua,nhưng không tí nữa mẹ em còn làm một việc đáng sợ gấp trăm lần hôm qua
cơm nước được dọn ra,mọi người quây quần lại ăn cơm nói chuyện rôm rả,tôi thì bị ép uống rượu liên hồi.
1h trưa,buổi chiều mà tôi sẽ nhớ mãi trong tâm trí này,nếu tôi viết ra chắc chắn mọi người sẽ thấy hơi khó tin và ảo,nhưng đừng nghĩ nó là ảo hay tôi tự chế,mà là thật đấy,mẹ em hi sinh cả bản thân để có thể gả em vào một nhà danh giá,để có được tiền xính lễ từ bên nhà chồng.
Mọi người cũng ngủ hết rồi,tôi đang tính về nhưng bố mẹ em nhất quyết không cho bắt tôi ở lại,rồi bảo tôi vào phòng của phương mà chơi.
Tôi thấy người mình hơi run run và toát mồ hôi,cảm giác nay là những lần mà tôi cảm thấy nguy hiểm,nhưng sác suất cũng chỉ được 60% là đúng.
Tôi vào phòng phương,ôm phương ngủ,nói chuyện với phương vài câu rồi em ngủ,tôi vẫn thức,muốn ngủ lắm nhưng cái cảm giác kia làm tôi không tài nào ngủ được.
cửa phòng mở ra,bố em phương ra hiệu cho tôi bước ra,tôi lấy cái gối cho phương gối đầu,bước ra nhẹ nhẹ cho phương đỡ thức giấc,ra tới cửa phòng bố phương nói.
-cháu lên tầng 3 đi,phòng của cô chú đó,cô có việc muốn nói với cháu.
-sao không nói luôn ở dưới này hả chú.
-chuyện riêng mà,cháu lên đi.
Tôi ghe lời bác,đi lên tầng 3,mồ hôi vẫn tứa ra rất nhiều,10 lần có cảm giác này thì 3 lần đúng,7 lần trượt,không biết hôm nay có đúng không nữa
lên tới phòng mẹ em,tôi lịch sự gõ cửa.
-vào đi.
Tiếng nói của mẹ em,tôi chầm chầm mở cửa ra,bước vào phòng,mẹ em đang ngồi trên giường,chùm chăn kín mín,trời nóng thế này sao lại phải trùm chăn kín như vậy nhỉ.
-cháu lại giường ngồi đi,bác có việc muốn nói.
người tôi tứa ra mồ hôi nhiều hơn,mẹ em có gì muốn nói,sao mẹ em lại phải trùm chăn kín như vậy đầu tôi đang hiện lên một dấu hỏi to tướng.
Tôi bước lại giường và ngồi xuống,mẹ em vẫn trùm chăn,có chuyện gì đây ta.
tôi vừa ngồi xuống được một lúc thì bật chợt,linh cảm của tôi là đúng,sự đáng sợ đang ở trước mắt và nó đang đón chờ tôi…….
chap 34:
linh cảm của tôi là đúng,bố,mẹ nuôi em,vì những đồng tiền mà đã hạ thấp danh dự của mình như vậy,tôi cũng không hiểu tại sao nhà em giàu như vậy rồi mà cần thêm tiền làm gì nhà cũng không có con trai nối dõi,chết đi thì tiền thừa đằng nào chả chia cho,nội ngoại hai bên,hay là tính mang theo xuống mồ luôn hay sao.
để tôi tả lại cảnh tượng cho anh em dễ hiểu,mẹ em đột ngột đứng lên tấm chăn đang đắp của mẹ em tuột xuống ,hai tay mẹ đang bị cái dậy thừng trói lại
Tôi há hộc mồm nhìn mẹ em,mẹ em đang hoàn toàn khỏa thân,không có một mảnh vải che thân nào trước mặt tôi tôi chưa kịp hoàn hồn lại thì mẹ em hét lên to tướng.
-CỨU TÔI VỚI,HIẾP DÂM
Cửa bị đạp mạnh,ầm lên một tiếng rất to,tiếng cửa này như là một tiếng báo hiệu cho mọi người biết hình như bố em đã phục ở cửa sẵn rồi thì phải, bố em xông vào hét lên.
-mẹ thằng chó mày làm gì vợ tao.
-ơ cháu cháu,để cháu giải thích đã_tôi ấp úng nói,người tôi toát hết mồ hôi.
bố em lại giường lấy chăn đắp lên thân thể của mẹ em,còn mẹ em thu mình vào góc giường khóc huhu,phải nói là mẹ em làm diễn viên được,diễn quá sâu và quá chuyên nghiệp,khóc không chảy nước mắt.
Bố em lao vào vật tôi xuống nhà đấm tôi tới tấp,một lúc sau họ hàng nội ngoại cũng chạy lên.
-có chuyện gì thế.
-thằng này giám hiếp dâm vợ em.
-huhu anh ơi nó huhu_tiếng mẹ em nói.
-mấy chú không phải vậy ghe cháu giải thích.
-giải thích cmm.
Tôi nhìn thấy phương cũng đang đứng đó,mặt em đang đỏ lừ lên vì tức giận,cảm giác như em đang nghiến răng để cố kìm nén cơn tức giận,nước mắt phương chảy xuống rồi em quay ngót chân chạy luôn ra khỏi phòng
Cả cánh đàn ông nhà em lao vào cào xé đá đấm tôi,tôi biết là tôi bây giờ có giải thích thế nào đi chăng nữa thì họ cũng chả tin những lời tôi nói cả,mẹ em thì nằm khóc huhu trên giường,giờ tôi mới biết tại sao bố mẹ em lại giữ tôi ở lại? Tại sao bố mẹ em lại giữ họ hàng ở lại? Để họ hàng nhà em chứng kiến được cái cảnh này,để họ hàng nhà em biết tôi là một thằng đểu,để họ hàng nhà em khuyên nhủ em bỏ tôi lấy thằng nhà giàu kia.
tôi nằm vật ra sàn nhà,mặc kệ cho họ đánh chửi,tại tôi ngu nên mới mặc lừa kế của bố mẹ em,tại tôi ngu hết.
Họ đánh chán chê xong cũng đuổi tôi khỏi nhà,chắc cũng có thím nghĩ “sao không báo công an bắt tôi,thì tôi sẽ vô tù một gông” nhưng bố mẹ em còn xảo quyệt hơn nhiều,bố mẹ em biết phương yêu tôi nên cũng sẽ khó có thể tin những việc sảy ra,nên bố mẹ em không kiện tôi mà để làm mồi nhử bắt phương phải bỏ tôi để lấy con đại gia,để bố mẹ em có nhiều tiền hơn
tôi như thằng mất hồn phóng xe chậm chậm trên con đường nắng ngắt,tôi đã đánh mất lòng tin ở em,đầu óc đang rất dối bời,em có thể tin tôi được không,nếu em mà không tin tôi thì chắc có lễ tôi và em sẽ mất nhau mãi mãi
Tôi thật sự sợ người đàn bà kia rồi,danh dự của bà ta để đi đâu hả,sao có thể bỏ cả danh dự của mình,để lấy một chữ “tiền” khỏa thân trước mặt tôi haha nực cười….
Một người đàn bà hơn 35 tuổi,thân hình vẫn còn rất cân đối,ngực bà ta vẫn tròn,bụng cũng chả có một tí mỡ nào,sở hữu một thật hình đẹp như vậy mà tầm hồn thì….
Nếu giờ mà kiện tôi,ra tòa chắc tôi cũng không thể chối được trách nhiệm này,dù gì tôi cũng là người bị oan nhưng mấy chục người nhìn thấy vậy chả nhẽ tôi lại chống được hay sao
Phải tìm phương,đúng rồi phải tìm phương,phải tìm phương để giải thích cho em hiểu.
Tôi bỏ những suy nghĩ đó,phóng xe lên cầu …. Tìm em,không có ở đâu tôi lại phóng xe loanh quanh hết chỗ này tới chỗ kia tìm em,điện thoại rung lên,tôi dừng xe rút điện thoại ghe máy,thằng dũng gọi.
-êu giúp tao_tôi nói.
-giúp gì.
-mẹ em phương mất tích rồi.
-tao tìm được nè mày tới quán … Đi,phương nhà mày đang nốc rượu ở đây nè.
Tôi tắt máy phóng xe tới quán … Em uống rượu sao,em đâu có biết uống rượu đâu,sao lại phải hành hạ bản thân mình như vậy….
đến quán … Tôi dựng xe ở ngoài quán,chạy vào trong ngó nghiêng thì thấy cánh tay của thằng dũng vẫy vẫy,tôi chạy lại bàn nó….nó và em thảo đang ở đây,bọn nó đi ăn nên mới gặp được phương,nếu hôm nay không có bọn nó không biết sẽ ra sao
Phương đang ngục đầu xuống bàn,chắc em say quá rồi.
-phương nhà mày nốc hết nửa lít rượu,tao ngăn mãi không được,có chuyện gì à.
-không có gì,cảm ơn mày,tao đưa phương về đây_từ đượt chơi với nó đến giờ đây là lần đầu tiên tôi “cảm ơn” nó.
-ừ thôi kút nhanh.
Tôi bế em lên tay đi ra khỏi cửa,mấy người trong quán nhìn tôi ánh mắt nhìn một thằng sở khanh không bằng.
Ra đến chỗ dựng xe,đặt em ngồi lên xe cẩn thận,rồi tôi ngồi lên trước nổ máy phóng đi,một tay lái một tay vòng ra sau giữ em cho em khỏi ngã.
thỉnh thoảng em lại nôn ra áo tôi,tôi mặc kệ bẩn,cái quan trọng là có thể đưa em về nhà tôi an toàn.
Nếu hôm nay không phải có thằng dũng báo cho tôi,thì em sẽ ra sao đây,thanh niên bây giờ nguy hiểm lắm,hay lợi dụng lắm
Đưa em về tới nhà,dựng xe xuống mở cổng,tôi lỡ tay quên giữ em làm em ngã lăn ra đường quần áo bẩn hết.
Mở cửa cổng xong,một tay luồn sau lưng em,một tay luồn vào hai trên em,bế em lên rồi đi vào nhà,bế em lên phòng tôi,tôi đặt em xuống giường,bật quạt lên cho em mát.
Miệng em gọi tên tôi liền hồi “hải ơi,hải ơi sao anh lại làm vậy” những câu này được nói liên hồi tự miệng em.
Tội nghiệp em chỉ vì tôi ngu,nên mới để em chịu khổ,haizz người đau khổ nhất ở cái cuộc chơi của mẹ em là phương.
Xuống phòng chị lục tủ lấy bộ quần áo ở nhà của chị ,chạy ra sân rắt xe vào sân rồi khóa cửa lại.
Chị tôi mà có nhà có phải tốt không,sẽ nhờ chị tôi thay đồ hộ em.
Tôi cầm bộ quần áo lên phòng thay cho em,tâm trạng tôi đang rất rối bời nên không để ý tới mấy thứ đó đâu.
mải chăm sóc em quá quên bản thân,người tôi bốc mùi lên khủng khiếp,lục tục tìm cái quần đùi với cái áo cộc rồi ra giường ngồi cạnh em.
Lấy tay vuốt nhẹ má em,tóc em,chỉ tại mình mà em lại phải khổ như vậy,liệu sau em tỉnh lại em có tức giận và cho tôi vài bạt tai không.
Liệu tôi giải thích cho em,em có chịu tin tôi không.
đầu óc tôi rối tung lên,không biết phải giải thích như thế nào để cho em hiểu.
tôi lẩm bẩm chửi cuộc đời mình “ĐM CUỘC ĐỜI”
chap 35:
9h tối phương khẽ cựa mình rồi tỉnh dậy,em mở mắt nhìn thấy tôi,rồibật dậy ngồi nhìn tôi với ánh mắt lạnh băng,mặt em đỏ lừ lên vì tức giận
-đồ đáng ghét_phương giơ tay lên định tát tôi nhưng một thứ gì đó giữ bàn tay em lại.
nếu em nghĩ tôi làm chuyện đó với mẹ em thì em phải cho tôi vài cát tát chứ,sao em định tát tôi rồi lại thôi,tuy em đang rất tức giận nhưng em vẫn thương tôi,em vẫn có một chút tin tưởng tôi không làm chuyện đó
phương tính chạy nhưng bị tôi ôm chặt lại,em giãy nảy lên cố gắng thoát khỏi vòng tay tôi.
-ghe anh giải thích đã.
-bỏ…ra..huhu..bỏ tay ra huhu_phương bật khóc,em vẫn vùng vằng có gắng thoát khỏi vòng tay tôi.
-anh bị oan mà,ghe anh giải thích đi mà.
-tôi nhìn thấy hết rồi hức mà anh hức lại còn bảo oan hả huhu.
-VẬY EM THỬ NGHĨ ĐI ANH BỊ NGU À MÀ DÁM LÀM CÁI CHO ĐÓ Ở NGAY NHÀ EM,TÍNH CÁCH ANH THẾ NÀO EM KHÔNG HIỂU À_tôi tức giận hét lên,chắc chị tôi ở dưới nhà cũng ghe thấy rồi,nhưng chị để bọn tôi tự giải quyết.
-hức…vậy..anh..giải thích đi hức_phương nhìn tôi,chắc em vẫn còn tin tưởng tôi,nên em mới cho tôi được giải thích.
Tôi kéo em ngồi xuống giường,em vẫn khóc thỉnh thoảng em lại lấy tay quệt nước mắt,mấy lần tôi định giơ tay quệt nước mắt giúp em nhưng chưa sờ được vào phương đã hất ra
-hức..anh..nói..đi..hay hức hông..nói được.
Tôi kể lại diễn biến lúc ở nhà em,từ lúc bố em mở cửa tới lúc bị họ hàng nhà em hội đồng.kể tất tần tật lại cho em.
Phương ghe xong thì im lặng một lúc lâu,chắc em đang suy nghĩ,thỉnh thoảng em nấc lên ghe những tiếng nấc ghẹn của em mà lòng tôi xót xa,tôi muốn ôm em lắm nhưng sợ em nổi giận lên,lại như lúc nãy thì mệt
-em không tin anh à.
-không biết_phương lắc đầu nói.
-haizzz_tôi thở dài rồi nằm vật ra giường,đến nước này thì tôi cũng chịu rồi,em không tin tôi làm tôi thấy buồn ghê gớm người mình yêu thương nhất lại không tin mình
Mà em không tin là đúng rồi,nhìn cái cảnh tượng kia đến tôi còn chả tin được,huống gì là em,mà người đó còn lại mẹ em nữa
Không lẽ tình cảm của tôi và phương chấm dứt tại đây sao,tôi biết phương vẫn yêu tôi,nhưng dù em yêu tôi đến mấy nhưng em cũng không thể chấp nhận được một thằng đã dám làm chuyện đó với mẹ mình,dù là tôi bị oan nhưng giờ biết kêu ai đây.
Tôi không muốn mất em,tôi muốn tình yêu chúng tôi sẽ lâu hơn,à không là mãi mãi,chúng tôi mới yêu nhau chưa tới một năm mà sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy,hết lấy đi bố mẹ tôi không lẽ giờ ông tính lấy nốt luôn người yêu tôi hay sao.
Tôi nhìn phương với ánh mắt buồn rầu,em cũng đang nhìn tôi,chắc em cũng đang suy nghĩ,em đang đau khổ xem nên tin tôi người yêu em,hay là tin tới cái việc lúc trưa.
-cho em thời gian suy nghĩ nhé anh.
-ừ.
Em gọi tôi bằng anh là tôi biết em đã hơi tin tôi rồi.
-nhìn tới cảnh tượng lúc trưa….._phương im lặng chắc em không nói được câu đó.
phương lại bật khóc,nước mắt em lại lăn dài trên má,em rất hay khóc mà người làm cho em khóc là tôi
Tôi ngồi dậy ôm em vào lòng,em áp mặt lên vai tôi khóc nức nở
Thấy thương em thật nhiều,nếu em có thể tin tưởng tôi,tôi và em lại trở lại như những lúc đầu,thì tôi thề sẽ ăn kiêng,mỗi bữa ăn hai bát.
Tôi nâng nhẹ cằm em lên,bốn mắt chạm nhau,mắt phương nhắm lại,phương chịu cho tôi hôn,là tôi biết em đã tin tưởng tôi.
Hai đôi môi nóng bỏng từ từ chạm vào nhau,môi em mỏng,môi em ngọt,những giọt nước mắt cứ chảy vào miệng tôi,à không tôi cũng không biết nó chảy vào miệng ai nữa,tôi chỉ biết nước mắt em chảy rất nhiều vị ngọt từ đôi môi em không thể xóa bỏ được vị hơi mặn mặn từ những giọt nước mắt.
Tôi ôm chặt lấy em hơn,lưỡi tôi lại lỏn len tách nhẹ hai môi em,lưỡi chạm lưỡi nụ hôn quá ngọt ngào và nồng cháy.
rơi môi phương,phương vẫn nhìn tôi khóc nức nở,em khóc vì đau đớn hay là hạnh phúc.
-tin anh đi,anh không làm chuyện đó đâu,anh bị hại thật mà.
-huhu hức em tin anh mà huhu_Phương ôm chặt lấy tôi.
-nín đi khóc xuốt rồi_tôi vỗ vai em an ủi.
-dạ hức.
-cấm được uống rượu nữa biết chưa,nếu hôm nay mà không có thằng dũng báo cho anh thì phải làm sao,thanh niên giờ hay lợi dụng lắm
-dạ em hứa từ giờ không uống hức rượu nữa.
Phương đã nín khóc nhưng thỉnh thoảng em vẫn nấc ghẹn.
Chuông điện thoại của phương vang lên,phương với tay lấy điện thoại ở đầu giường,em lưỡng lự một chút rồi ghe máy.
-dạ con ghe.
-hôm nay con ở nhà bạn mai thì con về.
-vâng.
phương vứt điện thoại ở đầu giường rồi lại vòng tay ra sau lưng tôi ôm chặt tôi tiếp.
-anh,em đói.
-để anh xuống xem có gì không anh mang lên cho.
-vâng hihi.
Tôi bước xuống giường đi xuống bếp xem có gì nấu cho em không,mở nồi cơm ra thấy vẫn còn cơm,rang cơm cho em ăn vậy.
loay hoay mất 15p mới xong được bát cơm rang lẫn trứng,xúc thì ăn thử thì cũng tàm tạm.
Mang lên phòng cho em,bước chân lên cầu thang thật nhẹ,sợ chị thức giấc.
Mở cửa phòng ra thì thấy em đang sắp xếp lại lại đồ đạc cho tôi.
tôi đi lại giường ngồi xuống giường,phương cũng đi lại giường ngồi cạnh tôi em nói.
-chị huyền thay đồ cho em hả anh.
-không anh thay.
-hả_phương đỏ mặt nói.
-đằng nào anh chả được nhìn,coi như ứng trước.
-ứng cái đầu anh_phương lấy ngón tay chọc nhẹ vào giữa trán tôi.
-thôi ăn đi.
-đút cho em đi.
Ừ thì cũng chiều em,đút từng miếng cho em ăn,em ăn một miếng tôi lại xúc hai miếng ăn,phương ăn chậm như mèo.
ăn xong bát cơm tôi mang xuống bếp để đấy,cho chị tôi xáng mai rửa.
lên phòng hai đứa ôm nhau ngủ,mà phòng tôi lại không có điều hòa,có mỗi cái quạt nên hơi nóng,nhưng kệ,được ôm em nóng đến mấy tôi cũng chịu.
tôi và phương lại trở lại như lúc trước rồi,cảm giác thật tuyệt vời khi được người yêu mình tin tưởng.
Ngày mai có một cơn bão đang đón chờ tôi…..