Chuyện Tình Buồn Của Tôi – Phần 4 – Botruyen

Chuyện Tình Buồn Của Tôi - Phần 4

Chap16:

đang ngủ ngon thì em phương lay lay dậy,tôi nằm lì thêm 1 chút nữa để cảm nhận được bàn tay em chạm vào da thịt tôi thêm chút nữa,hiếm khi mới được bàn tay con gái chạm vào người phải tận hưởng thêm chút nữa.

-dậy hải ơi,dậy,dậyyyyyyyyy.

-biết rồi.

Tôi mở mắt ra nhìn em,hình như em vừa tắm xong,tóc vẫn còn hơi ướt,mùi thơm thoảng thoảng từ người em phát ra,chả biết dùng dầu gội đầu gì đây.

-ê phương.

-hả.

-dùng dầu gọi đầu lì troy à(tôi toàn đọc thế)

-không.

-thơm ghê.

-hihi_em phương đỏ mặt cười khúc khích.

-thôi lượn đây.

-ừ đừng uống rượu đấy,đi xe nguy hiểm.

-ừ biết rồi.

-nhớ về sớm cả đêm lạnh lắm.

-ừ,thế tết dương lịch không đi chơi đâu à.

-không.

-chán thế,tí đi chơi không.

-nhưng hải còn đi liên hoan với bạn mà.

-liên hoan xong thì đi.

-ừ hi vậy xong tới đón mình nha.

Tôi rắt xe phóng tới nhà thằng dũng,nhìn em một mình ở căn nhà to tướng thế cũng tội,tuy chưa là gì của nhau nhưng em lại hết mực quan tâm tôi,điều còn lại bây giờ là chỉ cần 1 trong 2 người ngỏ lời yêu là xong.

Đi đường nhìn những chị em diện đồ ngắn mà thấy sợ,trời rét như vậy mà mặc đồ ngắn thế không thấy lạnh à,đến tôi mặc cái quần đùi ra đường còn thấy lạnh nữa mà,huống chi đây là con gái.

buổi liên hoan cũng chả có gì đặc sắc cả nên tôi xin cắt bỏ đoạn này nhé.

***

thời tiết ban đêm lạnh buốt hôm nay lạnh thật đấy,nếu không lỡ hẹn đi chơi với em phương thì chắc tôi về nhà trùm chăn ngủ cho ấm.

Bàn tay lạnh cóng đến nỗi cầm tay lái cũng khó,trên người thì mặc mỗi 2 cái áo, áo khoác vs cái áo cộc,người tôi cứ run run lên khi có những làn gió mạnh thoáng qua,giá như bây giờ có người con gái nào đó ôm ở phía sau thì tốt biết mấy

Tới cổng nhà em phương bấm chuông 2 hồi thì em phương ra mở cổng,em vừa mở cổng vừa nói.

-trời,trời lạnh như vậy mà mặc đồ phong phanh thế này à_em quát.

-quen rồi,đi thôi.

-đợi mình tí.

Nói xong em phương chạy vào nhà,một lúc sau thấy em chạy ra cầm trên tay là cái khăn quàng cổ màu xám.

-nè quàng vào đi_em phương đưa tôi cái khăn.

-thôi,từ bé tới giờ chưa quàng cái này bao giờ.

em phương chả nói gì,lặng lẽ quàng khăn lên cổ tôi,tôi cũng để im cho làm gì thì làm.

-khăn mình tự đan đó đẹp không.

-ừ đẹp.

-thôi đi hihi.

-khóa cửa chưa.

-rồi đi.

Quàng cái khăn kia cũng chả ấm mấy,quàng làm gì nặng cả người ra,đưa em phương lên cầu….Dựng xe ở cạnh ghế đá mà 2 đứa hay ngồi,ngồi xuống ghế đá 2 đứa im lặng đưa ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

Trên này lạnh còn hơn cả ở dưới,những cơn gió cứ thổi mạnh vào hai đứa,mái tóc của em chờn vờn trên má.

mùi thơm từ người em lại tỏa ra một mùi thơm lạ thường mà tới giờ tôi cũng không biết em dùng loại nước hoa gì,người ta từng nói mỗi người con gái có một mùi thơm riêng, hình như em cũng có mùi thơm riêng biệt đó,không phải là một loại nước hoa nào tạo ra mà là mùi thơm từ chính con người em.

Để ý từ lâu hình như tôi chưa thấy em mặc đồ ngắn khi ra đường bao giờ,cũng chưa thấy em mặc váy ra đường bao giờ,con gái rất thích mặc váy vậy mà chưa thấy em mặc nhỉ, đúng là một cô gái kì lạ.

-phương ghét mặc váy à_tôi hỏi.

-không.

-vậy mà mình chưa thấy phương mặc bao giờ.

-thì hải nói không thích con gái mặc váy mà.

-hả có nói à.

-ừ tầm 2tháng trước đó.

-chả nhớ_chả biết là tôi có nói không.

-hihi đồ ngốc,chính mình nói mà không nhớ_em phương khúc khích cười.

nhớ là tôi có nói bao giờ đâu nhỉ,hay là tại tôi quên,mà tôi có nói như vậy đi nữa thì cũng có liên quan gì tới em đâu,tôi không thích con gái mặc váy là đúng rồi,nhưng tại sao em lại phải làm theo sở thích của tôi làm gì nhỉ,khó hiểu.

Bây giờ là cơ hội tốt nhất để tôi ngỏ lời yêu em,lấy hết cản đảm hít hơi thật sâu tôi tính nói thì em phương đã cướp mất lời rồi.

-ra đường phải mặc đồ ấm cả lạnh,mà vẫn mặc đồ phong phanh thế à.

-ừ quên.

-suốt ngày quên,mà phương hỏi cái nay hải phải trả lời thật lòng nhé.

-ừ phương hỏi đi_tôi hơi thắc mắc không biết em hỏi gì nhỉ?

-hải đã từng thích một người nào chưa.

-hả mà sao tự nhiên hỏi chuyện này vậy_tôi ngạc nhiên nói.

-hải cứ trả lời đi.

-có.

-vậy còn bây giờ vẫn còn thích người đó à.

-ừ.

-hihi_em phương cười nhẹ.

-vậy còn phương,từng thích ai chưa.

-rồi.

-ừ.

-người đó ngốc lắm,vô tâm nữa.

-ừ.

Tôi mạnh dạn nắm nhẹ bàn tay em,em phương nhìn tôi một lúc rồi đỏ mặt quay đi hướng khác,mùa đông lạnh giá mà bàn tay em vẫn âm ấm,tôi siết nhẹ bàn tay mềm mại của em.

-lạnh lắm à.

-không,bình thường à.

-tay lạnh thế kia mà.

-ừ

Cổ họng như ứa ghẹn chỉ nói được mỗi một câu,tôi không muốn ai phải đau nữa,tôi ấp úng run run ngỏ lời yêu em.

-mình….mình.

-lạnh hả người run ghê vậy,thôi mình về nhà.

lấy hết can đảm chuẩn bị nói rồi vậy má em phương phá mất,cơ hội đã mất quá nản.

Đưa em phương về nhà em,tôi tính tháo khăn trả em vừa đưa tay lên thì em phương đã ngăn lại.

-tháo ra chi vậy.

-chả phương.

-mình tặnh hải đó.

-vậy cảm ơn nha.

-hi,không có gì,mà dạo này gầy hơn đó_khổ quá nỗi đau của em mà chị cứ động vô.

-ừ thôi về đây.

-đi đường cẩn thẩn đó.

chiếc khăn ngày ấy giờ tôi vẫn còn giữ,nó như là một báu vật của tôi,món quà đầu tiên em tặng tôi,dù nó chỉ là một món quà đơn sơ,nhưng mà chính tay em làm ra nó,tôi phải chân trọng nó giữ gìn thật cẩn thận mới được.

tính ngỏ lời yêu em mà cơ hội đã mất,thật là chán nản,2 đứa đều thích nhau,mình ngỏ lời yêu em thì đảm bảo 100% thành công rồi,vậy mà hmmmm..

Cái tính bình tĩnh của tôi mất rồi hay sao,mà lúc ngỏ lời em, người lại run bần bật thế này chứ,làm em cứ tưởng tôi lạnh nên bảo về,lúc cần bình tĩnh thì đi đâu mất tiêu.

Về nhà tôi trùm chăn kín người để đỡ lạnh,phòng không có điều hòa lạnh ghê,trùm 1 cái chăn to tướng mà vẫn hơi hơi lạnh.

chap 17:

ngày nào cũng như ngày nào,đều giống nhau hết,xáng trở phương đi học,chiều đi phụ hồ,tối đi phục vụ quán cafe,những bưa cơm gia đình cùng thưa thưa dần không như những ngày bố mẹ chưa mất,nhiều lúc thấy tủi thân ngồi 1 mình ăn 1 bát mì tôm hảo hảo,nếu không có em phương chắc cuộc sống của tôi thật nhàm chán.

Chả còn những buổi tối ăn cơm cùng chị nữa,thay vào đó là những buổi chạy loanh quanh quán cafe,những buổi thâu đêm cày game cùng anh em cũng bớt đi cả.

Trưa này ngồi ăn cơm với chị hiếm khi mới có ngày như vậy,hạnh phúc nhỏ nhoi của tôi là ngày nào cũng được quây quần ăn cơm cùng gia đình,không biết khi chị đi học đại học,ngôi nhà này chỉ còn mình tôi thì nó thế nào nhỉ.

-phương thích em đây.

Đang ăn thì chị huyền nói câu này xuýt phun cơm ra ngoài.

-em biết rồi.

-em không thích phương à.

-có.

-phương tốt lắm,cố mà giữ,xinh như vậy mất như chơi.

-dạ.

Ăn cơm xong lên phòng nằm ngẫm nghĩ về câu nói của chị “xinh như vậy mất như chơi”chị nói quá đúng,em phương xinh như vậy chắc nhiều vệ tinh lắm đây,nếu mà tôi không nhanh có thể sẽ mất em,nghĩ lại mình cũng ngu,yêu người ta mà còn ngại không giám tỏ tình,làm đàn ông phải nói trước chứ,ai lại đợi con gái tỏ tình mình.

Cứ đứa bạn tôi là con gái nó nói câu này,“tôi yêu một người mà không giám nói” tôi hỏi nó“ sao không” nó trả lời 1 câu mà tôi cũng phải ngẫm nghĩ mất nhiều ngày“mất giá”

nếu mà trong tôi và em phương chả ai chịu mở miệng ra nói lời yêu,thì sẽ ra sao nhỉ? Tôi sợ tới một ngày nào đó em không thể đợi tôi được nữa,em sẽ đi tìm hạnh phúc khác cho mình,em có thể đợi tôi 1 năm hoặc 2 năm,nhưng em cũng không thể đợi tôi cả đời được.

***

-anh em thằng nào bỏ học đi net đê_thằng long nói.

-ok đi.

-đi anh em,học tiết này chán bỏ xừ.

6 thanh niên chịu chơi giám bỏ tiết để ra quán nét,và tất nhiên trong đó có cả tôi nữa,ít cuộc vui của lớp nào mà tôi không đi.

dù biết kiểu gì thứ 7 sinh hoạt cũng bị chủ nhiệm tuyên dương toàn lớp,thứ hai đứng tạo dáng cho ngàn học sinh xem,dù biết như vậy nhưng bọn tôi vẫn đi vì cuộc đời học sinh thiếu những món này thì đi học làm gì quá vô vị.

tôi chưa bao giờ bỏ tiết 1 mình,bỏ tiết phải đông đông mới vui,đã có tội thì phải kéo đi đông lúc bị phạt mới không sợ,những ai còn đi học cấp 3 ,tôi khuyên mấy thím thật lòng, học cũng là một việc tốt nhưng đừng lúc nào lên lớp cũng cắm đầu vào sách vở làm gì, mà hãy tham ra hoạt động của lớp,bỏ tiết v.v, hãy tích cực tham gia vận đen sẽ tới và sẽ nhiều kỉ niệm để nhớ khi rời khỏi ngôi trường cấp 3.

Ra quán nét thì bọn nó toàn cf mỗi tôi chơi ninja online,tôi không ham mấy game như cf,liên minh,chỉ ham mấy game của teamobi thôi,vừa hay lại vui nữa.

-adu tao bắt quả tang thằng kia xem phim bố láo nhé.

-bé bé mồm thôi chủ quán vô bắt bố tắt máy chết mẹ.

-thằng dũng gọi 113 cho tao.

-xinh vãi,tao xem với.

Đến chịu với thằng bạn,tính báo cả công an lên bắt thằng kia mà giờ lại xúm vào xem cùng nó.

-về chúng mày_tôi nói.

-tí nữa 15p nữa.

ừ thì đợi 15p nữa cũng được.

-về chúng mày_15p sau tôi nói.

-tí nữa 15p nữa.

Ừ thì lại đợi 15p nữa cũng được.

-về chúng mày_15p sau tôi nói.

-về thì về mẹ đi việc gì phải gọi lắm thế.

-phim đang hay mà cứ dục.

-gần hết tiết 3 rồi.

-bỏ luôn buổi hôm nay.

nói bỏ 2 tiết mà chơi luôn 5 tiết,tí còn phải lai em phương về nữa.

chơi game cũng chán mở phim trung quốc lên xem,hình như bọn này cũng chán game hết rồi mà đứa nào cũng mở phim lên xem,đang xem thì ghe thấy tiếng khịt khịt mũi của thằng nào đấy,quay đầu về bên trái thì xuýt đứng tim thằng bạn tôi đây sao.

-anh em ơi thằng trung khóc nè.

-đâu đâu.

Cả lũ xúm lại máy nó.

-vâng anh ý rất men lỳ.

-dùng x-men à mày.

-thánh xem phim cũng khóc gay mẹ rồi.

-chúng mày biết cứt gì,xem cảm động bỏ mẹ.

-nó gay rồi anh em tránh xa nó ra.

ở lớp nhìn nó đô con men lỳ thế mà cũng xem phim hàn quốc,nhờ nó mà tôi cũng rút được bài học là,đừng nhìn bề ngoài mà đoán mò.

-về chúng mày gần hết tiết 5 rồi.

-thôi về.

-đợi bố xem nốt đã.

-tắt máy về học con ơi.

6thằng khoác vai nhau ra khỏi quán nét,tuy trong 6thằng này tôi cũng chỉ thân với mỗi thằng dũng,nhưng mà đã là bạn học cùng lớp thì đều là anh em với tôi hết.

-thứ 7 chủ nhiệm chém.

-hôm ý mang bông nhé mấy cu.

-ai tên chim trả lời nó kia,chim ơi ai tên chim.

hahahahaha tiếng cười giòn tan những đứa học sinh cá biệt,hiếm khi tôi mới có ngày vui vẻ như vậy.

-tao sợ quá dũng ạ_nó ôm thằng dũng,đưa tay âu yếm thằng dũng.

-kút,thằng gay.

-quên rồi,lúc nãy chụp kiểu ảnh nó khóc đăng lên facebook thì chắc nhiều like phải biết.

lượn ra sau trường,6 thằng tường vào trường thì thấy trường đã tan rồi,từ xa tôi nhìn thấy thân hình mỏng manh giống em phương,mắt tôi cận nên không nhìn dõ không biết có phải em không nữa.

Chạy thật nhanh lên lớp lấy cặp,chạy ra cổng trường thì thân hình đó đúng là em phương thật,tôi chạy lại chỗ em nói.

-về thôi phương.

-ừ sao lâu vậy.

-à có việc phải ở lớp tí mà hehe.

Tôi chạy qua quán nước gần trường lấy xe rồi đề ga đi lại chỗ em đứng.

-lên xe đi.

-ừ đi thôi_em phương nhẹ nhàng ngồi lên sau xe.

***

theo lời tiên chi của tôi thì thứ 2 kiểu gì cũng bị hiệu trưởng ghi danh bảng vàng tuyên dương với toàn thể học sinh 6 học sinh ưu tú giám bỏ học để lo cho việc quốc gia,suy nghĩ tôi đúng rồi đấy.

tôi đứng trước toàn trường mà cảm thấy mình nổi tiếng làm sao,hàng nghìn cặp mắt nhìn mình,hàng trăm lời khen.

mà hiệu trưởng chơi rất thâm cho bọn tôi đứng ngay trước lớp 11a1,em phương thì thỉnh thoảng cứ lườm lườm tôi nhìn sợ phát khiếp.

lớp chọn thì bọn nó cứ chê này liên hoàn nào là đại trà toàn lũ “hư,học dốt,nghịch tướng v.v” 5thằng bạn nhìn mặt thằng nào cũng tỏ vẻ ức chế,cứ thế này kiểu gì tí nữa cũng sảy ra oánh nhau.

Em phương thích thoảng mặt lại nhăn nhăn lên,không biết em tức do tôi bỏ tiết hay là tức những lời mỉa mai của bọn kia.

Hiệu trưởng ngẫu hứng gọi bọn tôi lên để phỏng vấn.

-tại sao các em bỏ tiết em này nói trước.

-dạ tại thằng này bắt em bỏ tiết_bạn bè tốt.

-vậy còn em.

-em có bắt nó đâu,tại thằng này nó bắt em.

-vậy còn em.

-tại thằng này nó bắt em bỏ tiết cô à.

thằng này thì nói bị thằng kia bắt bỏ tiết,toàn anh em tốt cả hoạn nạn có nhau thế đấy,tôi là thằng đứng cuối cùng nên chả bảo được ai bắt cả.

-sao em bỏ tiết_hiệu trưởng giơ mic trước mặt tôi,tôi thì ấp úng chả nói được câu nào.

-em nói đi.

-mấy anh tính trêu tôi à,lên đây mà còn nhơn nhởn với tôi à,đi xuống hết cho tôi,tí 6 cậu xuống phòng bảo vệ mượn xô dọn hết phòng vệ sinh cho tôi.

Chap18.

-chúng mày anh em tốt gớm

-mày cũng khai ra nói lắm.

-có mỗi thằng hải không khai,tao mới là tốt_tôi nói.

-ra phòng BV mượn xô đi.

thằng long,hiếu,trung,ra phòng bảo vệ mượn xô,còn tôi và thằng dũng,công đứng ở nhà vệ sinh,thỉnh thoảng có đứa con gái nào định đi vệ sinh vừa đến cửa vệ sinh thì nó quay gót đi về luôn,chả hiểu gì sớt.

-rồi giờ anh phân công đây_thằg long nói.

-chúng mày xác định dọn phòng vs nữ đi,thằg này toàn phân công đểu.

-thằng dũng,hải,công, dọn phòng vệ sinh nữ

-sao bọn mày ko dọn đi,khôn vãi.

-thằng nào mượn xô cãi lắm.

-thôi phòng nào trả được lắm chuyện_thằg dũng nói.

-dọn đê,còn lên lớp.

Tôi và thằng dũng,công xách, xô nước vào phòng vệ sinh nữ,đang rội nước xay sưa thì ghe thấy tiếng hét ở cửa

AAAAAAAAAA đồ biến thái,sao mấy ông lại ở phòng vệ sinh nữ.

-lúc nãy chào cờ không ghe thấy hiệu trưởng thông báo gì à_công nói.

-ừ hi tôi quên,mấy ông dọn vui vẻ nha.

Nói xong nói đi luôn,rất cảm động lời chúc của nó “mấy ông dọn vui vẻ nha”con này nó bị ấm đầu hay sao mà dọn phòng vệ sinh còn vui vẻ được.

6thằng đi hết tất cả các phòng vệ sinh của trường để dọn,cả phòng vệ sinh của cô giáo nữa,mỏi lừ tay,dọn hết xong thì cũng là lúc gần hết tiết 3,hôm nay may mắn không phải học 2 tiết hehe.

Tan học,từ xa nhìn ra cổng đã thấy,em phương mặt hầm hầm đứng ở cổng đợi tôi,lại gì nữa đây,mắt nhìn thấy sợ,tôi bước từ từ lại chỗ em,tự nhiên em quay phắt lại làm tôi suýt té.

-về thôi,đợi tí mình ra lấy xe.

Em phương không nói gì,mặt làm gơ,tôi chạy ra quán nước gần trường lấy xe rồi đi lại chỗ em.

-về thôi.

Em phương im ỉm ngồi lên xe,mặt vẫn hầm hầm giận gì đây bà trẻ,rút điện thoại gọi điện xin phép chị huyền là trưa này không về ăn cơm được.

đưa em huyền đi chơi để cho em hết giận cái đã,đưa em lên cầu….Dừng xe ở ghế đá tôi và em hay ngồi.

-đến đây làm gì_em phương ngạc nhiên nói.

-chơi xuống xe lại ghế đá ngồi đi.

2 đứa ngồi xuống ghế đá,em phương vẫn chưa hết giận,mặt vẫn hầm hầm,nhìn phát khiếp.

-giận gì thế.

-…………._im lặng.

-thôi đừng giận nữa,mặt hầm hầm nhìn ghê.

-……….._im lặng.

-hỏi cái này nha_giọng nói tôi trùng xuống.

-hả_chắc em thấy giọng nói tôi có vẻ trùng xuống nên em mới trả lời.

-sao phương lại quan tâm mình tới như vậy.

-quan…tâm…gì..đâu_phương ấp úng nói.

-nếu không quan tâm mình,thì mình bỏ học phương việc gì phải giận.

-ừ…thì…lo..cho..bạn..bè..thôi..mà.

-chỉ là quan tâm như người bạn thôi à.

-ừ..à..không.

-vậy là sao chả hiểu.

-vì………….

-vì sao,coi mình là như người bạn.

-không…không_em phương lắc đầu nguây nguẩy.

-vậy là gì?

-vì..vì EM YÊU ANH_em phương hét lớn

chap19:

-cái…gì…gì…cơ_tôi ấp úng nói.

Tôi không thể tin vào tai mình nữa,là em nói ra sao,đây là mơ hay thật đây.

-em yêu anh ngốc ạ,huhu làm người yêu em nhé.

Em phương ôm chặt tôi ngục mặt vào vai tôi, oà khóc,đây là thật không phải là mơ,em tỏ tình tôi.

Tiếng khóc hòa theo tiếng gió,những giọt nước mặt của em chảy ướt đẫm vai áo tôi,tôi chết lặng bởi hạnh phúc,cổ học ứa ghẹn lúc đó chỉ muốn nói ra 3 từ“anh yêu em” chỉ có 3 từ thôi mà sao lại khó nói vậy chứ.

-anh huhu hức không yêu em à huhu.

-có..anh…yêu..em.

-anh hức là đồ tồi huhu biết em đợi anh hức lâu lắm rồi hức không hả huhu.

-xin..lỗi.

tôi hôn nhẹ lên mái tóc em,mùi hương từ dầu gội và mùi thơm tự nhiên của em len lỏi vào mũi tôi, làm người tôi toát ra mồ hôi liên hồi.

Cảm giác ấm áp từ cái ôm thật chặt của em,em ôm tôi chặt làm,như kiểu là không muốn tôi chạy đâu mất.

bờ môi đỏ mọng,ướt át của phương chạm nhẹ vào môi tôi,em hôn tôi đó sao,em chủ động hôn tôi,2 bờ môi hoà quện vào nhau, tôi ngắm nghiền đôi mắt để cảm nhận nụ hôn ngọt ngào và bờ môi nóng ấm đó.

những giọt nước mắt của em lăn tăn trên má,những giọt nước mắt hạnh phúc đó chảy xuống bờ môi em và người thưởng thức hương vị của những giọt nước mắt đó là tôi,vị của nó có vẻ là hơi ngọt à mà không tôi không biết giọt nước mắt đó có vị gì nữa,vì tôi chỉ cảm nhận được vị ngọt từ bờ môi phương.

Những cái mút môi nhẹ nhẹ của 2 đứa trao cho nhau,tôi cảm nhận được bờ môi và người em run run liên hồi,đây không phải là run vì lạnh mà là cảm giác tự nhiên do nụ hồn đầu đời tạo ra.

hơi thở gấp gáp của 2 đứa,những luồng điện cứ chạy qua người tôi người tôi run liên hồi,tôi không thể làm chủ được bàn tay của mình,bàn tay tôi hết sờ soạng hết lưng em,lại đưa lên vuốt mái tóc óng mướt đang bay bay trước gió kia.

hai đứa rời môi nhau ra,em phương đỏ mặt ngục đầu xuống bả vai tôi để che đi sự ngại ngùng.

-nụ hôn đầu của em.

-ừ anh biết mà.

Nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào đó, mãi khắc sâu trong tâm trí tôi,tôi sẽ không quên nó và sẽ giữ mãi ở trong tim mình,sẽ giữ nó ở một góc nào đó trong tim.

-lần đầu của anh hả.

-ừ.

tôi ôm em chặt hơn,những cơn gió lạnh cứ thổi mạnh vào 2 đứa,nhưng bây giờ tôi không cảm thấy lạnh nữa,vì đã có em ở đây,hôn nhẹ vào mái tóc em.

-anh ơi.

-hả.

-đừng bỏ em nhé.

-ừ.

-em yêu anh nhiều lắm.

-ừ.

-anh đáng ghét lắm.

-ừ.

-để người ta phải tỏ tình,ghét.

-ừ.

em phương cắn nhẹ vào cổ tôi,mà đó không phải là cắn nói cách khác là ngậm.

-chiều anh có phải đi làm không.

-có.

-hôm nào mệt thì nghỉ nha,đừg quá sức ,em lo.

-ừ anh biết mà.

-về nhà em,em nấu cơm cho anh ăn nha.

-thôi,còn bác giúp việc ngại lắm.

-kệ đi,đi nào hihi.

Em ngồi sau se tôi,em ôm tôi chặt lắm,cảm giác hạnh phúc khó tả.

Nghĩ lại mà tôi thấy sợ,sợ tôi không lo được cho em hằng ngày,tôi đi làm chặt kín ngày thì đâu có thời gian ở bên em được,sợ một ngày nào đó em chán nản và bỏ tôi theo người khác.

Em ngồi sau xe tôi,hết lấy ngón tay chọc chọc vào bụng tôi,rồi lại vò đầu tôi đến chịu với cô nàng này.

-nghịch lắm,ngã giờ.

-kệ em hihi.

đến nhà em thì em xuống xe,bấm chuông 1 hồi thì một lúc sau bác giúp việc tầm 40 hoặc 45 tuổi ra mở cổng,nhìn vẫn trẻ có già lắm đâu,hay đến nhà em mà giờ mới nhìn thấy bác giúp việc nhà em,bí ẩn ghê.

-ơ ai đây phương.

-dạ bạn cháu hihi.

-ừ cháu vào nhà đi(nói tôi).

Tôi rắt xe dựng ở sân rồi bước vào nhà em,vào nhà thì bác giúp việc nói.

-cơm bác nấu để dưới bếp rồi đó,2 cháu xuống ăn đi.

-bác không ăn hả.

-không bác không đói.

Bác giúp việc nhà em rất tâm lý,để không gian riêng cho tôi và em phương.

-anh đợi em,em lên thay đồ rồi xuống ăn nhà,anh vào bếp đợi em trước nha.

em phương nói xong thì chạy tót lên lầu,để mình tôi ở dưới này,tôi đi xuống bếp nhà em,đồ ăn cũng được dọn sẵn ra bàn rồi,thịt kho,rau muống luộc.

Một lúc sau thì em phương chạy lạch bạch xuống bếp,em mặc cái quần ngẵn cũn để lộ đôi chân trắng dài miên man không có một vết sẹo nào cả,trắng không tì vết,áo thun,có đàn ông ở nhà mà ăn mặc tự nhiên ngớm,phòng mở điều hòa nên cũng không lạnh.

-hi anh,mình ăn thôi_em phương ngồi vào ghế cạnh ghế tôi,cười nói.

-ừ,đói ghê.

-nè anh_em phương đưa tôi bát cơm.

-anh ăn cơm.

em phương thì gắp đồ ăn tôi lia lịa,chưa ăn hết em đã gắp rồi,bát cơm thì chả thấy cơm đâu mà toàn thấy rau vs thịt.

-ngon không.

-ừ ngon,mà cũng có phải em nấu đâu.

-hôm nào em nấu cho anh ăn còn ngon hơn bác hậu(bác giúp việc)

-tự tin gớm.

-hihi,mà anh không ăn nữa à mới có 2 bát mà.

Tôi có cái tính là dù cơm ngon đến đâu cũng chỉ ăn được có 2 bát là no,chả hơn được,chắc cũng vì thế mà người tôi gầy là phải.

-thôi no rồi.

-mới có 2 bát mà no.

-ừ,no rồi mà.

-không tin,chả chịu ăn gì cả,thảo nào người gầy là phải.

ngồi nhìn em phương rửa bát mà hạnh phúc lắm,thỉnh thoảng em lại cười khúch khích mà tôi cũng chả biết em cười vì gì nữa.

Rửa bát xong em kéo tôi lên phòng em chơi,lên phòng em tôi cởi bỏ áo khoác ngoài tắt bỏ điều hoa rồi lên giường trùm chăn nằm.

Em phương gối đầu lên tay tôi,rúc đầu vào ngực tôi,vuốt mái tóc đen óng mượt của em,hôn nhẹ lên mái tóc đó,mùi thơm của em lại xộc lên mũi tôi.

-anh ơi.

-gì.

-mai em đi mua cho anh áo khoác nha,nhìn thấy anh mặc áo khoác mỏng kìa em đau.

-thôi khỏi nhà đầy áo mua về cất đâu.

-nhưng…

-không nhưng gì hết,cấm mua.

-dạ.

-ở nhà mà mặc đồ ngắn thế này à.

-anh là người yêu em,có bị gì đâu mà.

-có thằng đàn ông nào đến phải lên thay đồ kín ngay biết chưa.

-dạ,em biết rồi.

Nằm ôm em thêm một lúc nữa thì tôi cũng phải dậy để đi làm,em tiễn tôi ra cổng rồi em nói.

-đi cẩn thận đó.

-ừ anh đi đây,vào nhà đi cả lạnh.

-dạ hi chụt.

Em kiễng chân lên và hôn chụt vào má tôi,rồi đỏ mặt chạy biến luôn và nhà quên cả đóng cửa nữa,làm tôi lại phải xuống xe đóng cửa lại cho em.

chap20:

Hôm nay là ngày chủ nhật,đang tính buổi xáng hôm này dành riêng cho em phương,mà thằng dũng nó lại phá.

-alo,tao ghe_tôi nói.

-tao buồn quá mày ạ.

-thuộc diệt cỏ uống quên ngay nỗi sầu.

-nét không.

-buồn mà đi nét,bố thằg bệnh.

-ra đấy tâm sự,quán cũ nhé.

Tôi xuống nhà rắt xe máy,phóng ra quán nét,vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa thằng bạn,chưa thấy thằng nàorủ bạn ra quán nét để tâm sự bao giờ.

đến quán nét,đứng ở ngoài đã ghế thấy tiếng thằng dũng hò hét ầm cả quán lên,thế này mà nó cũng nói buồn.

-bao hả_tôi ngồi xuống mở máy cạnh nó và nói.

-bao cứt,còn mỗi 10k.

-ê.

-ừ.

-ê.

-ừ.

-ừ ừ đéo gì,ê.

-gì.

-mai tao ra mắt bố vợ mày à.

-ừ.

-sợ lắm mày à.

-ừ,thế rốt cuộc là mày buồn vì chuyện ra mắt bố vợ à.

-ờ thế thôi.

-bố thằng bệnh,ra mắt bố vợ cũng buồn,làm bố mất 15p.

tôi bực mình bước ra khỏi quán,rắt xe phóng đi luôn,việc ra mắt bố mẹ vợ cũng buồn,làm tôi mất 15p đi chơi với em phương,thằng ngu ý hết trò để nghịch.

Tới nhà em phương tôi xuống xe bấm chuông,đợi một lúc thì bác hậu(bác giúp việc) ra mở cửa.

-cháu tìm phương à.

-vâng.

-cháu lên phòng nó đi,nó đang ở trên đó.

-dạ.

Rắt xe vào sân,tôi đi lên phòng em,mở nhẹ nhàng cửa phòng định hù em thì chả thấy ai ở trong phòng,rõ dàng bác hậu nói em ở trong phòng mà.

Đứng ngó nghiêng 1 lúc thì thấy em phương từ nhà vệ sinh bước ra,thấy tôi em nói.

-hi anh_em phương chạy lại kéo tôi vào phòng.

-vừa nãy có ai đến à.

-dạ,không.

-thế sao mặc quần dài vs áo khoác thế kia.

-thì em thấy anh tới,nên em mặc để tí còn đi chơi.

-ừ.

tôi ôm nhẹ em,em phương đỏ mặt hơi ngạc nhiên một tí,rồi cũng chịu vòng tay ra sau ôm chặt tôi,cảm giác ấp áp dễ chịu từ cơ thể em,vẫn mùi hương từ mái tóc em và cơ thể của em lại len lỏn vào mũi tôi,cảm giác thật tuyệt vời và khó tả.

tôi nâng nhẹ cằm em lên,nhìn sâu vào đôi mắt em, 4 con mắt nhìn nhau,mặt em phương đỏ hồng hồng lên.

-anh,em..ngượng.

Đưa bàn tay xuống chà chà nhẹ lên má em,làn da trắng mịn và hơi mát mát của em(diễn tả cảm giác lúc đó rất khó,phải nói thế nào để cho mọi người hiểu được nhỉ,khó quá)

Bị hút vào đôi môi đỏ mọng,ướt át của phương,đôi môi giờ đang khẽ mở ra hững hờ như trào đón tôi.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của em cảm giác thật tuyệt,em phương hơi ngỡ ngàng một chút nhưng một lúc sau cũng đáp trả nồng nhiệt.

đôi môi mỏng ướt mềm mại của phương bắt đầu mút nhẹ môi tôi,hai đôi môt quyện vào nhau mút chặt lấy nhau,cả hai hôn nhau trong ngây dại,hai đôi môi quằn quại trong nhau không rời,những hơi thở hổn hiển đứt quãng chốc chốc lại phát ra.

Tôi đưa lưỡi dần dần chậm chậm vào miệng em,miệng em đang hé mở để trào đón lưỡi tôi(cả hai đều thiếu kinh nghiệm,nên hơi vụng về).

Lưỡi tôi và lưỡi em quấn chặt lấy nhau,2 cái lưỡi mềm ướt đã hoà lấy nhau,hai cái lưỡi quấn lấy nhau,vờn nhau lẫn trong hơi thở hổn hiển.

Tôi có thể cảm nhận được lưỡi em,mềm mại và ấm nóng,nhiều lúc em phương vô tình mà cũng chả biết vô tình hay cố ý nữa, em cắn nhẹ lấy lưỡi tôi làm tôi đau điếng chắc là vô tình,mỗi lần như thế làm tôi lại phải rụt lưỡi lại.

hai cơ thể nóng ran,run lẩy bẩy,tôi cảm nhận được người em đang run như cầy xấy,đôi môi của em cũng khe run run nhẹ nhẹ,cảm giác như nụ hôn đầu tiên của tôi với em.

Tôi rời môi em,cả hai ngượng ngùng nhìn nhau một chút nữa,em phương chắc ngại nên áp mặt xuống bờ vai gầy của tôi.

tôi vuốt nhẹ mái tóc em,mái tóc đen óng mượt,tôi rất thích vuốt tóc em,mà em cũng rất thích được tôi vuốt tóc.

-đi chơi không.

-dạ,có.

-đi.

-chơi ở đâu anh.

-đi bộ lên cầu….đi.

-dạ,đi.

Tôi nắm thật chặt tay em,2 đứa nắm tay nhau lên cầu…..những làn gió lạnh cứ thổi mạnh vào người 2 đứa,nhưng tôi chả thấy lạnh tẹo nào,vì sự ấm áp đang tỏa ra từ người em làm tôi cũng hết lạnh.

Lên tới cầu hai đứa chọn ghế đá quen thuộc để ngồi,chắc do thời tiết lạnh nên ít người lên đây,chứ mùa hè mà lên đây thì chả có ghế đá mà ngồi.

-lạnh không_tôi hỏi.

-dạ không.

Phương ôm tôi chặt hơn,tôi có cô người yêu thật ngoãn ngoãn, chắc do tôi và em xưng hô“anh,em” nên em thấy mình là vai bé nên thỉnh thoảng em trả lời lại có từ“dạ” đầu tiên.

-trưa này ở nhà ăn cơm với em nha.

-thôi,anh về ăn cơm với chị nữa,một mình chị ăn cơm ở nhà tủi thân.

-vậy thôi,hôm nay em đang tính nấu cho anh ăn_em phương ỉu xỉu đáp.

-hôm khác nha.

Tôi ôm em chặt hơn cho em đỡ lạnh,những cơn gió cứ thổi vào 2 đứa,làm hương thơm từ mái tóc em lại len lỏn lên mũi tôi,tôi cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc em.

-ra đường mà đi dép lê thế này à_giờ mới để ý thấy em đi dép,nên tôi quát.

-em cũng chỉ vì anh thôi mà.

-đi dép lê thì liên quan gì tới anh.

-giày em toàn giày cao,em mà đi giày mà đứng cùng anh kiểu gì em cũng cao hơn anh, em cao hơn anh thì họ lại nói linh tinh này nọ,nên em phải đi dép.

-ừ.

-để hôm nào em tìm mấy đôi giày có để thấp hơn.

ngồi một lúc nữa thì hai đứa tôi cũng về,đang đi tới nửa đường thì em phương bảo tôi mỏi chân,bắt tôi cõng,mà tôi gầy bỏ mẹ ra cõng sao được em 46kg liền,thôi vì tình yêu cố gắng 1 chút vậy.

-nặng không_em nói.

-có nặng bỏ xừ.

-vậy thôi bỏ em xuống.

-thôi,sắp về tới nhà rồi còn.

-bỏ em xuống đi,em hết mệt rồi,nhỡ ngãy xương thì thế nào.

Tôi thả em xuống,gớm cô cứ lo xa,ngãy nào được xương.

Về tới nhà em tôi cũng rắt xe máy về luôn,vẫn như mấy lần trước em phương đều hôn chụt vào má tôi rồi đỏ mặt chạy luôn vào nhà làm tôi lần nào về cũng phải đóng cổng cho em,gớm bày đặt hôn suốt còn ngại…

Thích truyện ngôn tình hay 2020 thì lượn vào đây đọc nè các bạn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.