Chap1
câu truyện tôi sắp viết là, về cuộc đời tôi,về một chuyện tình buồn nhưng lại đẹp,tôi chỉ mong các bạn đừg lùng info của những nhân vật trong truyện,những dòng chữ tôi sắp viết là lúc tôi đang học cấp 3,lớp 11a7…
Tôi tên hải,,cao 1m65,gia đình nhà tôi cũng đủ dư giả,ấm no hạnh phúc,tôi có một chị gái tên huyền, hơn tôi 1 tuổi đang học lớp 12 cùng trườg với tôi, bố mẹ tôi đều đi làm xa,mỗi tháng gửi 5triệu về cho chị em tôi chi tiêu sinh hoạt.
buổi xáng nào cũng như vậy,tôi đèo chị tôi trên con xe wave đi học.
-hải ơi_chị tôi ngồi sau xe nói.
-dạ.
-dừg lại mua cho chị cái kẹo mút.
-lớn rồi vẫn kẹo mút.
-mua đi,chiều về chị nấu mấy món ngon cho.
chị tôi tuy lớn rồi,nhưng tính cách vẫn hồn nhiên lắm,và đặc biết rất thích ăn kẹo mút,ở phòng lúc nào cũng phải 2-3 bịch kẹo.
-nè,đang đi bảo dừg mua kẹo mút,ở nhà còn nhiều thế mà vẫn mua à_tôi đưa 5 cây kẹo cho chị.
-hihi chị quên không mang,ăn hơm.
-không.
tới cổng trườg tôi dừg lại cho bà chị vào trườg,còn tôi thì đi gửi xe máy ở quán nước gần trườg,
Vào lớp thì bọn nó đến đông đủ hết rồi,tôi luôn là người đến cuối cùng của lớp.
-muộn thế mày_thằg bạn thân tên dũng nói.
-mày đến sớm thì có.
-xuống căn-tin đi.
-ừ.
2thằng khoác vai nhau xuống căn-tin ngồi uống nước,ngày nào tôi cũng được uống nước free cả,hôm nó bao,hôm nó không bao thì lẻn chạy lên lớp trước để nó lại chả tiền,tuy cũng bị nó rằn vặt mấy lần về khoản đó,nhưng là bạn thân nó cũng chỉ nói vậy thôi,chứ thật ra nó chả tiếc tiền gì cả.
-hôm nay mày bao,bố cấm mày chạy lên lớp trước,thằg bẩn tính_nó nói.
-ừ,để xem.
-mà chuyện mày với em phương sao rồi.
Phương là người tôi thích,em học lớp 11a1 cách lớp tôi tận 6 lớp,tôi với em gặp nhau tại một hôm tôi xang bên lớp em lấy sổ đầu bài cho cô giáo kí,và tôi phải lòng em từ đó,từ hôm đó đến bây giờ cũng được 1 tuần rồi mà tôi vẫn chưa có sđt em,tôi vẫn không biết gì ngoài cái tên Phương.
-chả có gì tiến chiển_tôi chán nản nói.
-mày kém quá,gặp tao thì 1 hôm thôi.
-giỏi chú tán em ý đi,to mồm.
-tao không muốn cướp vợ mày.
-ừ,to mồm,thôi tao lên lớp đây_ tôi chạy luôn lên lớp,tôi vẫn còn ghe thấy tiếng gọi ý ới của thằng dũng là “tiền mày,thằg chó”
đi qua hành lang a1,ngó vào thì thấy em phương đang chăm chú đọc sách,tôi ngẩn người trước vẻ đẹp của em,hình như em cận thị hay sao mà đeo kính,hay là đeo kính để đẹp thôi,nhưng dù gì cũng phải nói là em rất đẹp, tóc xõa ra,để mái chéo che phủ vào kính bên mắt trái em,có một giọng nói của thằng a1 nào đó,làm tôi phải hoàn hồn lại.
-thằg a7 kia đứng lớp tao làm gì mày.
-ừ giờ tôi đi.
-đại trà mà giám xang lớp chọn,bẩn lớp bọn bố.
Trườg tôi thì lũ lớp chọn nó khinh những ai học bên đại trà lắm(tùy người),bọn nó tưởg chỉ lớp chọn mới có học sinh giỏi,còn đại trà toàn học sinh dốt hay sao.
lúc đó tôi điên tiết lắm,nhưng tôi không thích đánh nhau,tôi ghét đánh nhau,nhưng khi ai đó động vào người thân hay bạn bè của tôi thì dù ghét đánh nhau tới mấy tôi cũng phải làm những việc của những người làm đàn ông,là bảo vệ bạn bè.
vừa lúc đó thì thằng dũng chạy từ phía sau lại bóp cổ tôi,thằg này cực nóng tính luôn vs nó cũng sống vì anh em,nếu bọn kia mà xúc phạm đại trà trước mặt thằg này thì kiểu gì cũng có đánh nhau.
-thằg chó,đéo chịu trả tiền mà gọi dõ lắm,làm bố mất toi 50k_nó vừa nói vừa bóp cổ tôi.
-lại chui ra thêm 1 thằg đại trà nè anh em.
-đập chết mẹ 2thằg ý đi_bọn a1 ở trong lớp nói ra.
-bọn mày nói gì_thằg dũng định xông vào hẳn lớp nó.
-thôi mày,về lớp kệ bọn nó_tôi ngăn nó lại.
-mày bỏ ra để bố vào.
-giỏi vào đây,to mồm gì_thằg nào bên a1 nói.
-thôi về mày_tôi lôi đó nó, trên đườg nó giằng co để thoát khỏi tay tôi,để ăn đủ với lũ a1 khinh người kia,lôi được nó về lớp,thì tôi bỏ tay nó ra.
-sao mày lôi bố,để bố lại tẩn cho bọn nó trận cho hết láo_nó ngân cổ lên nói.
-việc gì cũng phải bình tĩnh,việc gì phải đánh nhau với bọn nó làm gì.
-nhưng bọn nó láo.
-thôi về chỗ đi,kệ bọn nó.
Một lúc sau thì cô giáo vào lớp,lại là cái màn kiểm tra bài cũ,tôi thì chúa ghét màn này vì tôi học dốt mà,từ năm lớp 1-10, tôi chưa được cái giấy khen học sinh giỏi bao giờ cả, có ít năm mới được tiên tiến còn đâu toàn trung bình, mà cũng không hiểu sao tôi học dốt vậy mà cũng đõ được vào c3 nữa, ở lớp chắc tôi là đứa học dốt nhất..
những lần cô giáo kiểm tra bài cũ thì lớp tôi ai cũng im thin thít,bình thường nó chuyện ghê lắm,cứ đến màn này thì ai cũng im,cúi ngầm mặt xuống bàn,có đứa chăm học thì còn không sợ chứ mấy thằg dốt như tôi thì hi sinh.
-em dũng lên bảng.
-chết rồi_thằg dũng nói.
-ngon mày,lại được trứng ngỗng về luộc.
mà cũng lạ thật đó,mỗi lần thằng nào lên bảng rồi về chỗ cô giáo đều nói câu “kiểm tra tiếp 1 bạn nữa” cứ tiếp một bạn nữa thì cũng được 10 thằng,tất nhiên tôi cũng trong số đó và cũng chung số phận là được điểm 0.
-tôi biết ngay lớp chả ai học bài_cô giáo nói.
-sao cô biết lớp không ai học bài mà con kiểm tra làm gì,phí cả thời gian_thằg mạnh nói.
-anh còn nói hả.
Kết thúc 5 tiết học,tôi lại đứng ở cổng trườg đợi chị tôi rồi về, ở nhà vì có 2 chị em nên đi học về mới nấu được cơm,nên phải đợi rất lâu toàn 12h30-1h mới ăn được, không đủ thời gian ngủ trưa nữa
chap2:
Ở nhà tôi cũng chả có việc gì làm,chỉ có cái việc là ngồi cày game,tôi là đứa nghiện game đích thực,có thể ngồi chơi từ chiều cho đến tối,từ tối cho đến nửa đêm,đang chơi thì chị huyền vào phòng tôi nói.
-hông chơi nữa.
-có việc gì làm đâu.
-xuốt ngày chơi,tôi méc mẹ bây giờ.
-xuốt ngày mẹ mẹ.
-hông được chơi nữa,chơi lắm hại người.
-tí nữa 15p nữa.
-không là không.
Tiếng điện thoại của tôi vang lên,là thằg dũng gọi.
-alo_tôi nói.
-đi, chơi khôg mày.
-ở đâu,đang ở nhà cày game.
-treo đi,đi chơi với tao.
-tới nhà tao,đón tao đi.
-đợi tí tao qua liền.
đứng dậy đuổi chị huyền ra khỏi phòng để thay đồ,thay đồ xog xuống dưới nhà đợi thằg dũng,đợi một lúc thì nó tới.
-chơi ở đâu_tôi nói.
-uống cafê đi.
-đi.
nó trở tôi tới một quán cafe gì đó, bước vào trong,em phục vụ bước ra, phục vụ ở quán này toàn,chân dài mặc đồ rất sexy.
-2 anh dùg gì ạ_nó đưa bọn tôi menu.
-cho em ly nước cam_tôi rất thích uống nước cam.
-cho em ly cafe sữa nha chị.
-2anh đợi em chút.
-pv ở đây xinh nha mày_thằg dũng nói.
-ừ.
quán rất đẹp,mọi thứ đều được trang trí chỉ với 2 màu đó là hồng vs xanh dương,những dòg nhạc nhẹ nhàng du dương làm tôi cảm thấy một sự bình yên.
-phương kìa-tiếng thằg dũng nói làm tôi trở về với thực tại.
-đâu.
-bàn kia kìa_nó chỉ về phía cuối quán.
Tôi nhìn theo ngón tay nó chỉ,đúng là em phương thật,em thật sự rất đẹp,êm mặc quần jean áo sơ mi,đeo mắt kính,tóc xõa dài, vẫn như lúc xáng, em chú tầm vào quyển sách,mà không chú ý gì tới xung quoanh cả.
Tôi rất muốn lại bàn em,ngồi nói chuyện và uống nước cùg em,nhưng tôi ngại ,rất ngại,phải làm sao mới làm quen được với em đây.
-cơ hội đấy lại làm quen đi mày.
-tao ngại lắm.
-ngại thì ở nhà.
năm đó có xu hướng là mặc quần rách,giới trẻ ra đườg ai cũng rách gối đứa nào chơi xang thì tơi tả hơn,em phương không như vậy, em mặc đồ rất kín đáo,không có chỗ nào rách cả.
-thích ra mà làm quen.
-thôi tao ngại bỏ mẹ.
-thế thì về.
-tí nữa đã.
-về,nhà tao có việc rồi.
về nhà trong sự tiếc nuối của tôi và sự hớn hở của thằg bạn,mà về cũng tốt vì ở nhà cũng đang có người chờ tôi.
có lần tôi mải chơi tới 9h đêm,tưởg ở nhà chị tôi đã ngủ rồi,nhưng không chị tôi vẫn ngồi ở ghế đợi tôi,đến lúc tôi về chị tôi mới vào phòng ngủ,lúc đó cảm thấy mình là một người nhẫn tâm,đi chơi mà còn không biết về sớm,để chị tôi lo lắng đến nỗi không ngủ được,từ ngày hôm đó tôi đã rút kinh nghiệm là đi chơi phải về sớm,không muốn chị tôi phải lo lắng cho tôi nữa.
thằng bạn lai tôi về,thì nó cũng về luôn, vào trong nhà thì thấy chị tôi đang lúi húi vặt rau ở bếp,chán lấm tấm mồ hôi,thấy vậy tôi càng thương chị tôi hơn.
-về rồi hả_chị tôi nói.
-dạ để em phụ cho.
tôi ngồi vặt rau muống cho chị tôi nấu những món khác,nấu nước xong dọn ra bàn ăn,tuy thức ăn cũng chả có gì,ngoài bát thịt kho và rau muống luộc,nhưng với tôi thế là quá đủ rồi.
Tuy bàn ăn thiếu đi bố mẹ,tôi thì chỉ cảm thấy hơi tủi thân tí,còn chị tôi tuy bên ngoài vẫn hồn nhiên cười xuốt ngày,nhưng trong thâm tâm tôi biết chị tôi buồn lắm,chỉ là chị tôi không muốn tôi biết thôi.
Ăn cơm xong,tôi phụ giúp chị tôi bưng chén bát cho chị rửa,rồi lên phòng lại cày game cho tới khuya…….
Xáng thức dậy,VSCN,xuống ăn cơm rồi 2 chị em lại đèo nhau đi học,rắt xe ra cổng tôi nói.
-mang kẹo không đấy.
-có.
-ừ thế thì đi.
đến trườg tôi đi gửi xe còn chị tôi lên lớp trước,à mà hồi đó đang hót cái bài gangnam stlye gì đó, lớp tôi thì thằg nào cũng ỘP ỘP ghe rức cả đầu,vào lớp đập vài thằg dũng thì nó nói.
-ỘP ỘP.
-ộp mẹ mày,như lũ bệnh.
-gì gọi có gì hót.
-hót cứt ở nhà vệ sinh đấy ra mà hót.
-có gì nói luôn.
-chả có gì tại mày cứ ỘP ỘP làm bố ghứa tai.
Tôi về chỗ lấy điện thoại C5 ra cày game,rồi chả biết tại sao lũ bạn thằg nào cũng mặt hầm hầm rồi bước ra khỏi lớp,tôi chả hiểu bọn này có gì mà tức giận thế nhỉ, thôi mặc kệ cày game tiếp.
Rồi một lúc sau thấy bà uyên chạy vô,mặt ngó ngó quoanh lớp,rồi chạy lại chỗ tôi nói,hôm nay bọn này lạ thế nhỉ:
-hải mấy ông nam lớp mình đang ngây sự với a1 kìa.
-cái gì?
Ghe uyên nói xong,tôi chạy luôn ra khỏi lớp,chạy luôn xang a1, xang thì thấy cảnh tượng mấy đứa con gái a1 đang ngăn mấy thằg lớp tôi vs lũ a1 không cho đánh nhau,thấy vậy tôi chạy lại chỗ thằg dũng quát:
-về,rảnh mà xuống đây ngây sự với bọn nó à.
-thằg hải,nó chửi anh em mình thế,mà mày nói về à_thằg công nói.
-thôi về đi,kệ bọn nó.
không phải là tôi sợ tụi nó,nhưng việc nhỏ như vậy đâu cần phải đổ máu gì cả,về lớp thì từg thằg chửi tôi,tôi xem lớp tôi như một điểm tựa của mình vậy,bọn nó ai cũng sống vì bạn bè hết,tuy tôi không chơi thân với bọn nó như thằg dũng, nhưng tôi mà bị đánh,thì tôi chắc bọn nó sẽ trả thù giúp tôi.
Trong giờ học chả có gì đặc sắc,nên tôi tua luôn đến về nhé, về nhà ăn cơm xong xuôi thì tôi đi ngủ,ngủ tới 3h tôi rắt xe máy đi lượn phố.
Ngắm nhìn con phố mà 16 năm qua đã sống ở đây,càg ngày càng đẹp,những ngôi nhà từ thấp bé giờ đã to lớn,những cây từ thấp tí giờ đã trở thành những cây to vươn,chải dài khắp vỉa hè.
Trời tự dưng có những hạt mưa,từ nhỏ rồi thành nặng hạt, tôi tính phóng xe về tắm mưa luôn, nhưng đột nhiên tôi nhìn thấy một người con gái rất quen thuộc,đang đứng trú mưa ở cổng của một ngôi nhà nào đó,đó là phương,áo phương ướt hết,trên tay vẫn ôm lấy quyển sách nào đó,thỉnh thoảg thấy em lấy tay tháo kính ra lau,rồi lại đeo, thấy cơ hội đã tới,tôi tạt xe vô đấy trú mưa.
Tôi với em rất hay gặp nhau,hay đấy là duyên trời,ông trời xe duyên cho tôi với em gặp nhau,hôm qua thì quán cafe,hôm nay thì tại cổng của một nhà nào đó.
2đứa đứng đấy mà tôi chả biết nói gì,tính nói thì lại sợ em không trả lời,suy nghĩ một lúc tôi cũng mở miệng ra nói:
-trú mưa hả_câu nói ngu nhất trong ngày hôm đó của tôi.
-ừ.
Lúc đó tôi lại cứng mồm,cố mở thêm vài câu nữa nhưng không được,lúc đó tôi chỉ ước,ước cơn mưa kéo dài lâu hơn,để tôi được đứng cạnh em lâu hơn, nhưng ước mơ chả thành hiện thực, cơn mưa tạnh sau 10p mà tôi ước, thấy tạnh mưa em phương bước đi,tôi nói:
-nhà ở đâu lên xe mình chở về,cả tí mưa to đấy.
-cảm ơn,nhưng tôi tự về được rồi.
ừ thì cũng đúng tôi với em còn chưa thành bạn,mà chưa nói chuyện được mấy, mà tôi đòi trở về thì em từ chối là đúng rồi.
Tôi phóng xe về nhà,về nhà thì thấy chị tôi ngồi ở ghế,thấy tôi chị chạy ra mở cửa và nói:
-lên thay đồ đi cả ốm.
-dạ.
Tôi lên tắm,tắm xong xuống ăn cơm rồi lên phòng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ.
tuy tôi mới gặp phương được hơn tuần nhưng tôi đã cảm thấy tôi yêu em rồi,yêu nhiều lắm,yêu tới lúc ngày nào cũng phải suy nghĩ về em,phải làm sao mới làm quen được với em,phải làm sao để em yêu tôi,phải làm sao,làm sao, mải suy nghĩ tôi ngủ lúc nào không hay
chap3:
Ngồi ở lớp đầu óc tôi không chú tâm được vào việc học mà là đang suy nghĩ một việc khác,suy nghĩ xem làm cách nào để làm quen phương,làm quen một cô tiểu thư đúng là rất khó,rồi có một giọng nói vang lên“em thưa cô,em đến đưa sđb”ghe rất quen thuộc,hình như tôi đã ghe ở đâu rồi,ngước mặt lên xem là ai.
Thì ra là em phương,em đến đưa sổ đầu bài cho cô giáo kí,lúc tôi ngước mặt lên thì em đã đi đến cửa lớp rồi,tôi hận,hận tôi không ngước mặt lên sớm hơn,để được nhìn em lâu hơn,tôi cố đưa đôi mắt nhìn em,nhìn đến lúc giáng người đó khuất đi mới thôi.
Lại một giọng nói của con hậu ở lớp tôi vang lên.
-bạn tôi năm cấp2 đó,ông nào muốn làm quen không,tôi có sđt nè.
một luồng suy nghĩ rất nhanh hiện ra,đây chính là cơ hội để có sđt em,xé vội tờ giấy,viết thư gửi cho con hậu xin sđt,lần này tôi không vò nát thư như những lần tôi gửi thưa cho bọn trong lớp nữa,mà là gấp cẩn thận.
Một lúc sau con hậu cũng hồi âm lại “098xxxxxxx” đó là thư nó gửi,tôi vui mừng vì đã có sđt của em phương,việc còn lại thì để tôi.
tôi lấy điện thoại viết tin nhắn để gửi cho em phương,đang tính bấm gửi nhưng tự nhiên lại có 1 dòg suy nghĩ lóe lên, bây giờ là giờ học chắc em cũng không trả lời được đâu nhỉ,
thôi để trưa vậy.
Hôm đó tôi chỉ về thật nhanh,nhưng càng mong thời gian chôi qua càng lâu,tôi ngồi trong lớp bồn chồn đến khó tả, rồi cái gì cũng đến trống hết tiết 5 vang lên,tôi chạy thật nhanh ra cổng, vào quán gần trườg để lấy con wave, hôm nay chị tôi có bạn tới đón nên tôi đi một mình.
Phóng thật nhanh để về nhà thật sớm,phóng xe qua một bóng người nào đó đang rắt xe đạp, rất quen thuộc,tôi dừg xe lại, quay đầu về phía sau , thì giật mình đó là em phương, em phương đang từg bước đi rắt xe đạp của mình,xe em bị gì thế nhỉ?trán em lấm tấm mồ hôi,tóc mái của em díng hết trên trán, thời tiết tháng 10 nóng kinh khủng mà một người con gái mỏng manh rắt xe đạp giữa trời nắng chang chang của thời tiết mùa hè, mải suy nghĩ tôi quên mất đó là cơ hội làm quen tốt nhất,tôi quay đầu xe,đề ga đi tới cho em,tới cho em tôi nói:
-xe bị gì vậy bạn.
-hỏng_em phương nói mà không quay xang nhìn tôi,chỉ một cái liếc cũng không.
-hỏng gì thế?
-tuột xích.
-đưa đây mình lắp cho.
Tôi xuống xe, để lắp xích cho em,mới đầu tôi nhìn ánh mắt của em phương còn hơi lưỡng lự,nhưng một lúc rồi thì cũng thôi,em giữ xe cho tôi lắp xích, loay hoay một lúc thì cũng lắp xong,tôi nói:
-xong rồi đó,xe tuột xích sao không lắp, việc gì phải rắt bộ thế.
-tôi không biết,cảm ơn nha.
-không có gì_mặt tôi lúc đó hiện dõ vẻ vui xướng.
-tôi về đây.
-ừ đi cẩn thận.
Tôi vui mừng ngồi lên xe máy,phóng về luôn, về nhà tôi vui quá tranh hết việc làm của chị tôi,quét sân quét nhà, ăn cơm xong tôi lại tranh rửa bát chị tôi chắc thấy tôi lạ quá, lấy tay sờ lên trán tôi và nói:
-có nóng đâu nhỉ,chị lấy thuốc sốt cho nha.
-khỏe mà việc gì phải uống thuốc.
-hôm nay tự nhiên làm mấy thứ này,khôg ấm đâu thì gì.
-khôg có gì,chị lên phòng ngủ đi.
-ừ chị lên ngủ đây,rửa bát xong đi ngủ,cấm chơi game,chị mà biết là chị đánh.
-biết rồi.
Rửa bát xong tôi lên phòng bật quạt lên tíng ngủ,à mà còn việc nhắn tin cho em phương nữa,suýt quên, mang điện thoại ra, tôi cứ viết rồi lại xóa chả giám gửi,lạ thật lúc đi đườg tôi quyết tâm gửi thế này thế kia, mà giờ còn chả giám gửi, rồi tôi viết“phương à”bấm gửi mà ngón tay cứ run run,nhắn tin với gái cũng có rồi,sao lần này lại vừa hồi hộp vừa run run thế nhỉ.
Một lúc sau thì em phương cũng hồi âm lại,sau đây những tin nhắn tôi với em phương gửi cho nhau.
-ừ ai vậy_em phương hồi âm lại.
-mình lúc trưa vừa gặp nè_tôi viết mà tay cứ run run.
-à bạn là người lắp xích đó hả.
-ừ mình nè.
-có gì không?
-khôg nhắn hỏi xem,lúc về xe còn tuột xích nữa không.
-không,mà sao biết số tôi vậy.
-xin của đứa bạn cùg lớp.
-ừ,cảm ơn nha.
-không có gì,phương ăn cơm chưa.
-rồi,mà sao biết cả tên tôi vậy.
-à hỏi con bạn cùg lớp.
-ừ mà hỏi ai vậy.
-con hậu đó.
-ừ thôi bye.
-ừ bye.
Tôi chán nản vì nhắn tin còn chưa đủ 15p,vứt điện thoại ra một góc, nằm lại suy nghĩ về em, hình như từ lúc biết em tôi nằm ngủ lúc nào cũng phải suy nghĩ về em đầu tiên rồi tôi mới ngủ được, em thật là đẹp,vẻ đẹp thánh thiện,vẻ đẹp tự nhiên của một cô con gái việt nam 17 tuổi, em không phải là những đứa con gái ăn chơi,uy nhà em cũng rất giàu(ghe bọn bạn bảo thế) mái tóc em màu đen óng ả,thời đấy ra đườg đa số con gái mặc đồ thì toàn quần 5 cm, áo hở rốn, còn em,em lại khác ra đườg em chỉ mặc những chiếc quần dài,áo dài tay,tuy tôi chỉ gặp em một lần ở quán cafe những tôi vẫn biết, em đúng là người con gái mà hằng đêm tôi vẫn mơ ước.
Nghĩ về gia đình nhà em,ghe bọn bạn nói là nhà em rất giàu,tuy nhà tôi cũng không phải là nghèo,mà cũng không phải là giàu, không biết em có đồg ý yêu thằg như tôi không,tương lai tôi không biết đi về đâu mù mịt quá, nếu em đồng ý yêu tôi,thì không biết bố mẹ em có chấp nhận mối tình của chúng tôi hay không,hay là lại cố gắng ngăn cản, tôi chỉ là một thằg có chiều cao có 1m65,học vấn thì rốt.
Em lại là một cô gái giỏi giang,dáng đẹp,tôi đứng với em thì tôi với em bằng nhau.
Nhưng không vì mấy thứ kia mà tôi không thử tán em,tôi yêu em nhiều lắm,yêu từ cái nhìn đầu tiên,yêu hơn chính bản thân tôi, chưa có một người con gái nào mang lại cho tôi cảm giác khó tả như vậy, tôi sẽ quyết tâm,quyết tâm tán đổ em,dù chỉ thử những cách nhỏ bé nhất,tôi cũng phải tán được em,dù cho em là một nàng tiểu thư kiêu kì lạnh lùng tới đâu tôi cũng phải tán đổ em bằng được, nhất định là thế….
chap4:
chiều nào cũng vậy,tôi chỉ ở trong 4 bức tường ngồi cày game.
tôi ước,ước một lần được quay về thời ấu thơ,ước một lần được trở về quê,ước được chạy nhảy tung tăng với đám trẻ con ở quê, 5 năm rồi bắt đầu từ khi tôi lên lớp 6 là tôi phải rời xa quê hương,rời xa những đồng ruộng mênh mông bát ngát,rời xa những ngồi nhà cấp 4.
còn đâu những ngày năm trên đê ngắm nhìn những con bò đang ngặm cỏ, còn đâu những ngày năm trên đê thả diều và ngắm nhìn những cánh diều đang bay vi vu trên bầu trời, còn đâu những ngày vui đùa cũng đám trẻ con trên sân đình,còn đâu những ngày cởi áo tắm mưa,còn đâu những ngày chơi quên cả cái nắng, còn đâu những ngày đi chẩy trộm,gô,khoai.
tôi muốn quay về quê,quay về với những đồg ruộng,quay về để gặp đám bạn ở quê của tôi,5 năm xa cách không biết bọn nó có nhớ tới thằg hải còi không nhỉ.
tôi nhớ những con người ở đó,những hàng xóm láng giềng tốt bụng ở đó,họ thường mang những bát canh v.v ,những thứ màcon người thành phố coi là nhỏ bé,nhưng ở quê những thứ đó thật lớn lao, ở quê họ không coi trọng tình cảm hơn là vật chất.
Tôi nhớ,nhớ hết tất cả thứ gì về quê tôi, nhớ những lần trời mưa tầm tã tới những lần trời nắng ngắt.
từ ngày tôi lên thành phố,mọi thứ đều rất chán, hàng ngày tôi chỉ biết ngồi trong 4 bức tườg cắm đầu vào game online, đến đôi mắt của tôi đã bị cận,hình như cũng phải cận hơi nặng, tôi biết đều đó, nhưng tôi không giám nói cho bố hay or chị tôi biết,vì tôi sợ bị ăn chửi lắm.
tiếng điện thoại reo lên,lại là thằng dũng gọi,sao gọi nhiều thế nhỉ.
-alo gọi gọi lắm thế,bố đang chơi game_tôi nói.
-đi chơi không mày.
-ở đâu.
-tới quán nét đi.
-tới đón tao đi.
May mà ở trên thành phố này,tôi còn có thằng bạn như thằng dũng,nếu mà tôi không quen được nó,khôg biết tôi cô đơn thế nào nhỉ?
Tuy nhà tôi cũng có máy tính,nhưng chơi nét vẫn vui hơn, một mình ngồi trong phòng chơi game một mình chán lắm, chơi game là phải đông mới vui,và đặc biết nó có thể làm tình cảm bạn bè thêm sâu đậm hơn.
Tôi chạy Xuống nhà xin phép chị huyền,xuống nhà thì chị tôi đang ngồi xem hoạt hình, lớn tướng rồi mà vẫn hoạt hình.
-chị ơi tí em đi chơi nhá.
-ừ đi cẩn thận,chơi linh tinh chị đánh.
-vâng.
-tối chị đi ăn sinh nhật,em tự nấu mì ăn tạm hôm nay nha.
-vâng không sao đâu,thằg dũng tới rồi em đi đây.
Chạy ra cổng ngồi lên yên sau cho thằg dũng chở đi.
-đi cẩn thận mày.
-yên tâm tay lái bố lụa lắm.
Đúng là tay lái nó lụa thật,lụa đến nỗi đâm vào ổ gà mấy lần.
-lụa vãi mày.
-nhìn bố thể hiện nữa này.
-thôi,cm khiếp bỏ mẹ.
-thằg nhát chết.
-quán nét kìa tạt vô đi.
Vào quán nét thì nó mở cf lên bắn,tôi thì chả ham game đó, lúc đó tôi chỉ ham ninja online của teamobi thôi, năm đó game ninja nổi tiếng trên mobile ở việt nam lắm,ai chơi game này chắc cũng biết, biết khoản ức chế khi đập đồ xịt, biết cảm giác lâng lâng khi lên lv, hồi đó tôi nghiện game này lắm, game này là game lần đầu tiên tôi chơi được lâu nhất đó là 3 năm, còn bây giờ game này giảm dần người chơi theo năm tháng, ra những auto linh tinh làm game này rất là nhàn, và độ hút máu của teamobi cũng cao nên game càng ngày càng ít người chơi, 4 sever thì chắc có mỗi sv1 là đông nhất,Nhưng game này phải nói là rất hay(2năm về trước) giúp tôi quen được rất nhiều anh em tốt.
-gái kìa.
-ađù gái kìa anh em.
mấy từ đó được phát ra ,nó như rất quen thuộc ở những quán nét ít gái ra vào,đúng là bọn có gái vào quán nét làm như ngạc nhiên lắm hay sao,mà phải gầm lên,mà đa số gái xinh chỗ tôi vào quán nét 10 đứa thì 8 đứa xấu,chắc em này cũng vậy nên tôi chả thèm quay đầu ra ngó.
-gái thì kệ mẹ gái, việc mắm gì phải hét lên ghê thế_tiếng hét của thằg dũng,chắc lại bắn thua nên mới tức đâu.
Rồi chả hiểu sao đứa con gái nào đó đi lại máy cạnh thằg dũng ngồi,tôi quay xang nhìn, ừ thì cũng xinh thật đó,nhưng tôi chả quan tâm quay lại màn hình chơi tiếp,đang bật đồ sát ra khu luyện tập ở sau trườg hirosaki(lâu rồi khôg chơi ninja khôg biết viết thế có đúng không nữa) đánh nhau,thì thấy tiếng nói bé bé của thằg dũng nói.
-mẹ gái xinh vãi mày.
-ờ kệ sác mày,câm mõm lại bố đang pk.
-ừ,lúc nãy tao khôg biết em này xinh đến vậy nên chửi,giờ nghĩ lại ngu vãi.
-ờ kút.
-xinh vãi,tao đéo chú tâm bắn được.
-bố đã nói kút mà,lải nhải nhiều_tôi ức chế vì bị phá,nên quát nó.
-ừ taochơi đi,tao ngắm gái đây.
-ờ nói câu nữa bố đồ sát chết mẹ mày giờ.
Được một lúc nó lại quay xang nói với tôi,tức thiệt đó.
-em ý xem phim hàn mày.
-kệ mẹ nó,mày nói với tao làm mắm gì_tôi ngắt lên.
-ờ ờ,chơi tiếp đi.
hôm đó tai tôi bị khủng bố vì có tiếng lải nhải của thằg dũng vs con bé kia,trời cũng đã tối cũng 6h rồi nên tôi đứng dậy đập vai thằng dũng nói, nó vẫn đang nói chuyện vs bé kia, chả biết có chuyện gì mà lắm thế nhỉ, chả bù cho tôi nói chuyện với phương được có 7 8 câu là tặc tịt.
-về mày.
-tí nữa đã,chơi típ đi.
-về tôi rồi.
-6h30,chơi típ đi tao bao được chưa.
-ờ ờ thế chơi tới 8h cũng được.
hiếm khi mới có cơ hội nên tôi ngồi chơi tiếp,đúng là thằng có gái xang ghê,đang chơi thì thằg dũng đập vai tôi nói.
-về mày.
-ờ.
-tới nhà tao ăn sinh nhật nha.
-có sinh nhật à,sinh nhật mày à.
-không anh tao,có chị mày ở đó nữa đấy_chị tôi học cùng anh nó.
– ở lớp có mỗi tao đi à.
-không tao mời bọn bạn lúc xáng rồi.
-thế sao giờ mày mới bảo bố.
-trước sau khôg như nhau à,thảo đi cùng tụi mình luôn nha_thì ra bé đó tên thảo.
-nhưng mình phải về_thảo nói.
-thôi đi cũng mình tới luôn cho vui.
-ừ vậy cũng được.
Ra khỏi quán,thằg dũng bẩn tính nó bắt tôi đạp xe đạp của em thảo,còn nó tươi cười lai em thảo trên con xe máy của nó, đúng là thằng vì gái quên anh em.
nó phóng xe về trước,tôi đạp theo sau, tới điểm hẹn,điểm hẹn là một quán cafe của nhà nó, rắt xe vào thì thấy thằg dũng chạy ra nói.
-có em phương,có em phương ở đây.
-đùa tao hả mày.
-thật thật.
-sao em ý ở đây.
-tao hỏi anh tao thì anh tao nói,là bạn nào cùg lớp đưa tới đây.
3 lần trước gặp nhau,tôi xem 3lần đó là tình cờ,nhưng hôm nay lần thứ 4 gặp nhau thì tôi xem đó là duyên.
-vào đi đứng ngoài này chi nữa.
-à ừ.
người tôi cảm thấy run run,đôi chân nặng nhọng trong từg bước đi, có gặp gái thôi mà sao phải run vậy,bình tĩnh,tôi tự an ủi mình.
Vào trong tôi chọn 1 bàn trống để ngồi,hình như tiệc vẫn chưa bắt đầu,vẫn còn đợi ai đó, ngó một lượt,dừg lại ở phía chị tôi với anh dương(anh thằng dũng) đang ngồi cạnh nhau nói chuyện tình tứ với nhau, hình như 2 người này yêu nhau thì phải, cũng tốt chị tôi yêu anh dương cũng tốt,anh ấy là người tốt.
Ngó một lượt nữa thì tôi dừng 2 con mắt lại về phía người con gái xinh đẹp tên phương đó, nhìn em vẫn vậy,vẫn đẹp hoàn mĩ, vẻ đẹp kiêu sa, vẫn là đôi mắt đen không có cảm xúc đấy, vẫn là đôi môi đỏ mọng chỉ mở hé ra những khi uống nước,tôi ngẩn ngơ ngắm em đến khi anh dương với chị tôi tới bàn tôi ngồi lúc nào mà cũng không biết nữa.
-thích cô gái đó à_anh dương nói.
-không..làm…gì có_tôi đỏ mặt nói.
-mà sao em ở đấy thế.
-em học cùg bạn anh dương chị à.
-xinh thế mà,anh mày cũng bị hút hồn nữa au….ra_anh dương nói.
-anh nói gì hả_chắc chị tôi cấu anh dương nên anh ý mới kêu lên ghê thế.
-đâu có vợ,vợ anh xinh nhất.
-hứ không tin.
-đúng mà vợ anh đẹp nhất.
-e hèm mời anh chị ra chỗ khác,em nhờ_tôi nói.
2 anh chị đấy chắc ngại nên ra bàn khác ngồi, một mình tôi ngồi ở đây, thằg dũng thì ngồi ba hoa với em thảo, hình như là tôi tới sớm hơn dự kiến thì phải,lớp tôi thì vẫn chưa có ma nào đến, ngồi một mình nhâm nhi ly rượu vang với những bản tình ca êm đêm,đúng là rất hợp với cảm xúc của tôi lúc này, tôi cảm thấy yêu đời hơn,chắc là vì chỗ nào có em phương là tôi có cảm giác vui vẻ hơn hả.
Thấy em phương cũng đang ngồi một mình,tôi bạo dạng đứng dậy đi lại chỗ bàn em và ngồi vào 1 cái ghế cạnh đó và nói:
-phương cũng ở đây hả.
-hả sao anh ở đây_em ngạc nhiên nhìn tôi,tôi vào đây từ bấy đến giờ mà em cũng không nhìn thấy.
-mình vào đây từ lâu rồi mà không nhìn thấy à.
-tôi không để ý_em phương lắc đầu nói.
Hình như khi yêu một người nào đó,bạn có cảm giác là, tất cả cử chỉ hành động dù chỉ là nhỏ bé nhất,đối với bạn đó cũng là những cử chỉ thật đẹp,với tôi cũng vậy chỉ nhìn thấy em phương lắc đầu nhẹ như vậy,tôi cũng cảm thấy em đẹp làm sao.
-ừ mà phương bị cận hả_nghĩ mãi mới ra được câu này.
-ừ, bị nhẹ thôi.
-ừ,mà đi cùng ai vậy.
-chị tôi_May mà không phải là đàn ông đưa phương tới đây.
nói chuyện với phương,tôi có cảm giác là,chả nghĩ gì hay để ý tới mọi thứ xung quanh cả tôi chỉ có vặn não hết công xuất để nghĩ những câu hỏi để hỏi phương cho cuộc nói chuyện thêm dài hơn.
khách cũng tới đông đủ hết,anh dương cầm mic lên đứng trước toàn thể mọi người nói,anh dương bala một hồi thì có một người nào đó mang bánh sinh nhật lên,anh dương nhắm mắt thổi nến và câu nguyện gì đó, tất cả mọi người vỗ tay,mặt ai cũng nở niềm vui mừng(trừ em phương) chắc người vui nhất vẫn là chị tôi,chị cười từ đầu tiếc tới cuối tiệc.
Từ bé cho tới lớn,tôi chưa lần nào được tổ chức sinh nhật như thế này cả,dù một cái bánh sinh nhật cũng không, đến ngày sinh nhật tôi chị tôi chỉ rắt tôi đi chơi linh tinh, chơi tới lúc nào tôi muốn về thì về, mà tôi cũng chả thích tổ chức sinh nhật gì cả phí cả tiền.
Và hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi thử nếm cái mùi vị của cái bánh sinh nhật,cắn một miệng nhỏ tôi đã chán rồi,sự ngọt vs độ béo của nó nhiều quá,làm tôi phát chán, ăn cố miếng bánh tôi chả thèm ăn miếng thứ 2 nữa.
tiệc phải nói là lớn,mỗi bàn ngồi,ít thì được nửa cái bánh,nhiều thì nguyên cái, khôg biết hôm đấy anh dương tốn bao nhiêu tiền nữa.
Tôi vẫn ngồi cùng em phương, em phương khôg độg tới miếng bánh nào,chỉ thỉnh thoảng uống ngụm nước rồi lại chú tâm nhìn vào con iphone 5s.
-không ăn hả_tôi nói.
-không.
-uống rượu không.
-tôi khôg biết uống.
-ừ
Kết thúc buổi tiệc là lúc 10h đêm, tôi phải chở chị tôi về,về nhà tôi lên giường nằm vắt tay suy nghĩ tiếp, giá như hôm nay bữa tiệc kéo dài lâu hơn tí nữa thì tốt biết bao,có phải tôi sẽ được ở cạnh em lâu hơn không nhỉ……
Đọc thêm: truyện voz hay