Vừa rồi bọn họ bên trong kiệu đi ra thì nàng xem thật sự cẩn thận, vẻ mặt Vương gia nhu hòa, đôi mắt ẩn hàm thâm tình lộ rõ, mời nàng nhịn không được sinh lòng ghen ghét, muốn tiến lên tách ra bọn họ, hung hăng kéo tóc nữ nhân kia, biểu đạt nội tâm phẫn hận của nàng.
Còn nữ kia nhân bộ dáng rõ ràng vừa bị sủng ái qua lại làm nàng trong cơn giận dữ, chỉ có thể hận ý lạnh như băng làm cho mình chết lặng, phục hồi, bàn tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình nắm chặt khảm sâu vào thịt cơ hồ chảy máu, cho dù đau đớn không thôi, nhưng cũng không bằng nổi đau đớn trong lòng.
Thôi! Nàng dễ dàng tha thứ loại sự tình này cũng không phải ngày một, ngày hai, huống chi nàng hôm nay tới cũng không phải là vìchuyện này, chỉ cần nữ nhân này vào cửa, cho dù ả ở trong lòng Vương gia có vị trí đặc biệt như thế nào, vẫn không thể lấn lướt Vương Phi nàng được, đến lúc đó xem nàng như thế nào đối phó ả.
Vì thế nàng thu lại tâm tình, mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt lại kiên trì nói: “Đợi chút! Vương gia, nô tì biết ngươi không muốn gặp lại nô tì, nhưng là nô tì nhất định phải gánh vác công việc trù bị hôn lễ này, nếu không hoàng thượng cảm kích rồi, chẳng phải là muốn coi đây là lỗi, cố ý làm khó dễ nô tì? Nói không chừng còn có thể cho ngươi phế đi nô tì?”
Nhìn nàng biểu hiện không thể thoái nhượng, Dận Lễ lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Ngươi quan tâm là danh phận cùng địa vị của ngươi, đừng cho là ta không biết.”
Trong giọng nói hắn đối với nàng hèn mọn, gây tổn thương sâu sắc tâm Di Mẫn , đáy mắt hiện lên một chút oán hận không dễ dàng phát giác, giọng điệu thản nhiên nói: “Mặc kệ gia nghĩ như thế nào, nô tì đều phải hoàn thành bổn phận của mình.”
“Đúng a! Ngươi ở đây cũng không phải là thể diện cùng bổn phận của ngươi đi? Nếu như vậy, ngươi cút ngay quay về phủ đệ đi tẫn bổn phận của ngươi, chớ xuất hiện ở trước mặt của ta, gây trở ngại, vướng mắt ta.”
Nàng vẫn như cũ không nhượng bộ, kiên trì nói: “Vương gia, muội muội là muốn vào phủ , nếu gia muốn nô tì làm tròn bổn phận, như vậy tất cả nghi thức để nàng vào phủ, chẳng phải một trong những bổn phận của nô tì sao?”
Dận Lễ dùng đôi mắt sắc bén đủ để người khác lạnh run nhìn chằm chằm nàng, trên mặt ôn nhu sớm không thấy, khuôn mặt tuấn tú buộc chặt hàn ý lạnh như băng, “Ngươi càng ngày càng to gan, dám nói dám làm nhỉ.”
“Nô tì không dám.” Đối với hắn ác ý trào phúng, Di Mẫn không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn hắn, “Nô tì chỉ nói lời nói thật thôi, hi vọng gia có thể tạo cơ hội, để nô tì hoàn thành tốt đẹp, nô tì cam đoan sẽ đem hôn lễ này làm tận thiện tận mỹ.”
Hắn dùng ánh mắt giống như nhìn chằm chằm địch nhân nhìn nàng, trên trán gân xanh bạo khiêu, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cả người tản mát ra hàn khí làm người ta sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta xem ngươi không có gì không dám.”
Ngọa dù ngốc nghếch, cũng nhìn ra vấn đề giữa hai người bọn họ, nhìn hắn sắc mặt xanh mét, thập phần tức giận, lo lắng hắn nhất thời khống chế không tốt, như có thể ngay lập tức lấy mạng Vương Phi, vội vàng kéo tay áo của hắn, còn tiến thêm một bước cầm tay hắn.
“Dận Lễ. . . . . .” Nàng có chút lo lắng gọi tên hắn, vô cùng thân thiết, giống như giữa hai người không có bất kỳ người nào có thể chen vào.
Hắn cúi đầu nhìn nàng một cái, cùng nàng mười ngón siết chặt, ôn nhu trấn an nàng, “Không có việc gì.”
Qua trong giây lát, hắn nhìn về phía Di Mẫn, ánh mắt lại trở nên nguội lạnh.
“Đi! Ngươi muốn tẫn bổn phận, bổn vương liền cho ngươi cơ hội, việc hôn sự này để cho ngươi đi làm. . . . . .”
“Nô tì khấu tạ gia ân điển.” Di Mẫn cắt nang lời nói, hành lễ.
“Bổn vương cũng còn chưa nói xong, ngươi gấp cái gì? Việc hôn sự này nghi thức cùng tiến hành sẽ ở trong phủ đệ cử hành, ngươi chỉ cần đem trong phủ chuẩn bị tốt là được rồi, về phần chuyện trong biệt viện cùng vật phẩm xuất giá của Ngọa, bổn vương thì sẽ tìm người thận trong biết lễ đến chuẩn bị, không cần ngươi lo lắng.” Thái độ của hắn cường ngạnh, giọng điệu sắc mỏng, không được phản bác.
Di Mẫn nghe ra ý tứ trong lời nói hắn, muốn nàng đừng nghĩ kiếm cớ đến biệt viện ra lệnh, ngay từ đầu nàng đã không được cho phép bước vào nơi này cũng đừng muốn gây sự không đâu, trong khoảng thời gian ngắn sắc mặt trắng bệt, không cách nào duy trì vẻ mặt vô biểu tình cùng lạnh nhạt.
“Đừng như vậy.” Ngọa nhịn không được nhỏ giọng nói.
Dận Lễ cúi đầu nhìn nàng, “Chuyện này cùng ngươi không quan hệ, đây là chuyện giữa ta và nàng ấy.” Ngược lại đối Di Mẫn cường ngạnh hạ lệnh, ” Không còn việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi, về sau nếu bổn vương biết ngươi lại mượn cơ hội chạy tới nơi này, cũng đừng trách bổn vương không giữ lại một chút cảm tình cho ngươi.”
“Ngươi đã sớm chưa từng đối với ta giữ lại chút tình cảm gì.” Nàng bất kính bác bỏ.
Dận Lễ sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mang ý cảnh cáo nói: “Càng ngày càng không chút phép tắc, thật cho là bổn vương không thể đem ngươi xử lý, phải không? Ngươi tiếp tục loại thái độ làm trái lời này, không quan hệ, bổn vương có biện pháp có thể trị ngươi.”
Cũng không thèm nhìn tới nàng liếc mắt một cái, hắn nắm tay Tô Ngọa, bước nhanh rời đi.
Di Mẫn mặt không có chút máu, toàn thân run run đứng tại chỗ, đáy mắt cố nén nước mắt cùng khuất nhục.
Ngọa biết nam nhân bên người bây giờ tâm tình thập phần không tốt, tất cả đều là bởi vì một nữ nhân khác gây ra, ngay cả cùng mình không có tương quan, nhưng là nàng sẽ vào phủ, cũng không thoát sẽ sợ hãi trước tình huống không khí này, bất quá lo lắng hơn cũng là hắn.
Khi hắn đem nàng kéo vào thư phòng thì nàng nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: “Dận Lễ, đừng nóng giận, chọc tức thân thể của chính mình, không đáng a!”
“Đúng ! Nếu ta tức chết rồi, người đàn bà kia sẽ rất cao hứng.” Hắn hừ lạnh một tiếng, tức giận không thôi.
Ngọa vội vàng đi đến trước ghế hắn ngồi, nhẹ vỗ về lồng ngực của hắn, thay hắn thuận khí .
“Các ngươi nhưng là vợ chồng ! Thấy thế nào cũng lại giống như kẻ thù?” Nhìn trong mắt của hắn hiện lên một chút vẻ lo lắng, Ngọa tò mò rồi, cười nói: “Nếu không phải có thể nói, quên đi, ta cũng không nhất định phải biết, chỉ là. . . . .” Nàng có chút do dự dừng lại.
Cơn tức của hắn tiêu tan không ít, một tay lấy nàng kéo lại, để nàng vô cùng thân thiết ngồi ở trên đùi của mình.
“Chỉ là cái gì? Như thế nào không nói cho hết lời?”
Nàng phát hiện thần sắc khó chịu của hắn tựa hồ có chút hòa hoãn, vì thế đánh bạo nói: “Chính là người ta quan tâm ngươi, sợ ngươi chọc tức thân mình, cũng buồn hỏng tâm tình, cho nên mới muốn biết giữa các ngươi đến tột cùng là sao lại thế này.”
Cho tới bây giờ chưa có thấy một đôi vợ chồng giống bọn họ như vậy phảng phất thâm cừu đại hận, nàng không khỏi vì hắn cảm thấy bi ai, cũng hiểu được Vương Phi cũng không phải nữ nhân đơn giản, ánh mắt lạnh như băng của nàng, nhớ tới đã sợ hãi.
“Cũng không còn cái gì không thể nói .” Dận Lễ thở dài, “Ta tuy rằng có được thân phận tôn quý, đối với người khác có quyền thế cùng địa vị, nhưng là không có cách nào tự chủ hôn nhân, ngay cả muốn hay không một nữ nhân, đều phải từ hoàng Ama quyết định. . . . . .” Hắn đem việc mình cùng với Di Mẫn bởi vì chính trị mà kết hôn, cùng với những hành vi sau khi nàng ấy gả đến đây, đều nói cho nàng biết.
“Lễ, không quan hệ, ta sẽ yêu ngươi, về sau có ta cùng ngươi, ngươi không bao giờ cô độc nữa.
Hiện tại ta mới biết được, ngươi nói đều là thật sự, tuy rằng ngươi có một thê tử trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì tàn khốc, nàng sao có thể đối đãi ngươi như vậy?”
“Không quan hệ, nàng ấy phản bội ta, ta cũng sẽ không để nàng ấy sống tốt, nếu nàng ấy lựa chọn làm như vậy, ta sẽ để nàng ấy hiểu sẽ không có kết cục tốt gì.” Ngữ khí của hắn có một tia âm tàn .
Ngọa tuyệt không sợ hãi, bởi vì chỉ cần nàng yêu hắn, không phản bội hắn, hắn sẽ đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay.
“Đừng suy nghĩ vậy, dù sao nàng như thế nào đều là phúc tấn của ngươi, không bằng các ngươi tương kính như băng, không phải tốt lắm? Làm gì vì nàng hao tâm tốn sức thương thân?” Nàng tiếng nói mềm nhẹ trấn an nói.
Dận Lễ cười nhẹ một tiếng, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, trêu đùa nói: “Đúng nha! Ta làm gì lại đi nói nàng ấy? Còn không bằng thương nàng, chẳng phải là rất tốt? Ân?”
Hắn hôn nàng, đầu lưỡi đảo qua môi của nàng.
Nàng toàn thân run run, nhịn không được lui về sau, lại bị hai cánh tay của hắn vây ở cạnh bàn, hai tay không tự chủ được đặt trên lồng ngực của hắn, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ.
Nghe hắn ở bên tai nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ, cảm thụ được hắn hạ xuống vô số hôn, đều ẩn hàm hắn đối với nàng quý trọng, trái tim nóng lên, hốc mắt nóng lên.
Hắn hôn hít lấy xương quai xanh, nhanh chóng cởi ra quần áo của nàng.
Nàng thấy hắn đáy mắt không thể che dấu thâm tình, không có ngăn cản động tác của hắn, tùy ý quần áo rơi xuống mặt đất, lộ ra da thịt trong suốt trắng noãn, bộ ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh, cùng với giữa hai chân mê người.
Hắn mê muội nhìn nàng, hai mắt lửa nóng, bàn tay to qua lại vuốt ve thân thể của nàng, cúi đầu, hôn môi một đầu nhũ.
Nàng cũng ôn nhu rút đi quần áo của hắn, hai người trần trụi, da thịt kề nhau, ma sát thân thể lẫn nhau, dấy lên ngọn lửa nóng bỏng, sau đó vươn tay, nhẹ vỗ về cái đỉnh phân thân lửa nóng để giữa bụng nàng, cảm giác thân thể hắn trở nên cứng ngắc, lại như cũ tùy ý nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ lửa nóng kia động tình mãnh liệt rung động, làm nàng cố lấy dũng khí, muốn lấy lòng hắn.
“Ngươi cảm thấy như thế nào?” Nàng toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng hắn, muốn làm cho hắn hiểu được, còn có nàng có thể sưởi ấm hắn, cả đời thương hắn, làm bạn hắn.
” Ngọa, tiểu yêu tinh này, làm thế nào học được? Thực thoải mái, đừng có ngừng. . . . . .” Thanh âm của hắn khàn khàn.
Nàng đỏ bừng mặt, có chút không yên mở miệng, “Ta sẽ không, đều là theo ngươi học , ta cảm thấy thật sự thoải mái, cho nên cũng muốn lấy lòng ngươi, ta làm đúng sao?”
Hắn lộ ra cười tà, vừa lòng nói: “Đúng, tiếp tục, đừng có ngừng.”
Nàng cũng có tin tưởng, đột nhiên nhớ tới hắn từng dùng miệng lấy lòng nàng, trên mặt đỏ ửng, nghĩ rằng, nếu là nàng cũng đối với hắn như vậy, không biết hắn sẽ có phản ứng gì?
Nghĩ đến liền làm, nàng nhanh chóng ngồi xổm người xuống, đầu lưỡi khẽ liếm lấy đầu tròn, cảm giác nó nhảy lên hạ xuống, trở nên lớn hơn nữa, nàng không khỏi mở to mắt, ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, phát hiện hắn thế nhưng khó kìm lòng nổi nhắm mắt lại, bộ dạng khó nhịn lại thực hưởng thụ, miệng còn bật ra rên rỉ.
” Ngọa, đừng ngừng. . . . . . Ta thích nàng làm như vậy. . . . . .”
Được cổ vũ, nàng đánh bạo liếm hôn nam tính của hắn, hoạt động lên, cảm giác được nó càng lúc càng nóng, càng lúc càng cứng rắn, sau đó há mồm ra ngậm, chậm rãi phun ra nuốt vào, hút.
Trán của hắn bắt đầu đổ mồ hôi, máu ở trong người chạy cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, sau lưng nóng lên đau đớn, dục vọng bị nàng ngậm trong miệng trướng đại, đầu trống rỗng, tất cả tế bào đều theo dòng nước xiết đau đớn cùng vui thích mà chấn động.
Đang lúc nàng vì mình cũng có thể khống chế dục vọng của hắn mà cảm thấy đắc ý thì hắn không hề báo động trước đem nàng kéo lên.
Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn điên cuồng hôn môi môi của nàng, hô hấp cùng nàng giống nhau ồ ồ, bàn tay to ôm lấy nàng, khẩn cấp đem nàng đặt ở trên bàn sách, sau đó đem đồ trên bàn quét rơi xuống đất.
Hắn thô lỗ tách ra hai chân của nàng, cử động eo, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của nàng.
Cái bàn lạnh lẽo cùng thân mình lửa nóng bao quanh nàng, làm nàng ôm chặt cổ hắn, rên rỉ ra tiếng “ Dận Lễ….”
Hắn cúi đầu, mút nụ hoa nàng, đầu lưỡi không ngừng xoay vòng, tiếp theo dời về phía cổ nàng che kín mồ hôi, nhấm nháp tư vị nữ tính.
Trong thư phòng yên tĩnh, tràn ngập không khí lửa nóng lại đầy ấp tình cảm.
” Ngọa.” Dận Lễ thấp giọng kêu, hăng hái đút vào.
Nàng không thể ức chế khoái cảm trong cơ thể không ngừng lớn lên, khi hắn rất nhanh đòi hỏi cùng tiến công, liền đạt đến cao trào.
Hắn cảm nhận được nàng nhanh bóp chặt, dũng đạo run rẩy đè xuống lửa nóng của hắn, điên cuồng rút lui khỏi trong cơ thể của nàng, cuốn thân thể của nàng, làm nàng gục xuống bàn, đưa lưng về phía hắn, lập tức lại lần nữa xâm nhập trong cơ thể của nàng, làm cho hai người càng thêm chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ, phóng xuất ra hết thảy. . . . . .
Hắn vô lực ghé vào trên lưng của nàng, một hồi lâu mới lưu luyến rời đi nàng, cũng ôm lấy nàng, hướng một bên giường đi đến, để nàng nằm lên, hắn nằm ở cạnh nàng, thân thể hai người gắt gao dựa sát vào nhau.
“ Ngọa, theo giúp ta nghỉ ngơi một chút.”
“Ân.”