Xung quanh mảnh đất lõm xuống cả chục thước kia, thi thể của Hung thú Vương cấp tan nát, máu tươi loang lỗ, không còn hình dạng ban đầu.
Quảng Quân Hầu khoanh tay đứng đó, đứng bên cạnh cái hố sâu thật lớn, trong
mắt lộ ra một tia quang mang kỳ dị, nhìn về phía sáu gã đệ tử thiếu niên của mình.
Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Phong Ngâm
Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi. Sáu gã thiếu niên này, đều là những
tồn tại tuyệt đỉnh trong vô số những thiếu niên thiên tài của Quảng Lăng Quận thành.
Đương nhiên, sự chú ý cùng với chờ mong của Quảng Quân Hầu phần lớn cũng đều đặt lên trên người của đệ tử thân truyền Bắc Mặc.
– Một lần kỳ ngộ?
Ánh mắt của Triệu Phong khẽ lóe lên một chút, trong lòng cân nhắc những lời nói vừa rồi của Quảng Quân Hầu.
Trên đường đến đây, Triệu Phong rõ ràng nhìn thấy được chi tiết trao đổi
giữa Quảng Quân Hầu cùng với gã trung niên đội nón rộng vành, kể cả từng động tác vẻ mặt của bọn họ, nhưng mà đáng tiếc là không nghe được đối
thoại của hai người.
– Xin hỏi sư tôn, kỳ ngộ theo lời ngài nói là cái gì?
Phong Ngâm Nguyệt mở miệng hỏi, trên mặt khó có thể che giấu được sự nghi hoặc, tò mò mãnh liệt.
Thời điểm còn ở Thiên Vệ Doanh, có thể trở thành đệ tử của Quảng Quân Hầu,
đối với hắn mà nói, chính là một lần đại kỳ ngộ cùng với cơ hội thay đổi vận mệnh của đời người.
Lời vừa nhắc tới, đám người Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cũng đều mang theo vẻ mặt tò mò và bức thiết.
– Lần kỳ ngộ này, cũng có quan hệ đến cái tâm nguyện mà cả đời của vi sư cũng muốn hoàn thành…
Quảng Quân Hầu nhẹ nhàng thở dài, trong ánh mắt thâm thúy dần dần phiêu lãng, nhìn về một phương hướng xa xôi, trên mặt xuất hiện một tia ôm ấp tình
cảm phức tạp bao gồm cả hồi niệm, hối hận, mong đợi đủ loại.
Bản
thân là Vương hầu cao nhất của toàn bộ Quảng Lăng Quận thành, nhân vật
thần thoại võ lực thông thiên của toàn bộ Tương Vân quốc, Quảng Quân Hầu luôn luôn đứng ở đỉnh cao, cao cao tại thượng, người khác có bao giờ
nhìn thấy qua trong mắt hắn xuất hiện tình tự ba động Hung liệt như thế
này?
Loại tình tự biến hóa giống như thế này, ngày đó lúc Triệu Phong còn ở Linh Võ Điện, cũng từng bắt gặp qua một lần.
Nhưng lúc ấy, tình tự biến hóa của Quảng Quân Hầu chợt lóe lên rồi biến mất,
chỉ có hắn là có nhãn lực siêu cường mới có thể bắt lấy một cái chớp mắt đó mà thôi.
Ngày hôm đó, Triệu Phong đã từng đưa ra nghi vấn,
Quảng Quân Hầu không ngừng vơ vét những thiếu niên thiên tài khắp mọi
nơi, là có mục đích gì?
Đáp án mà Quảng Quân Hầu đưa ra chính là, hết thảy mọi thứ, cũng chỉ vì một cái tâm nguyện!
Tâm nguyện?
Tâm nguyện của Quảng Quân Hầu rốt cuộc là cái gì? Một cái tâm nguyện mà
ngay cả hắn cũng không thể nào hoàn thành, lại chỉ có thể ký thác lên
đám hậu bối thiên tài đi hoàn thành?
Phốc! Phốc! Phốc!
Đúng lúc này, gần đó có một đám võ giả không ngừng chạy tới, bao gồm cả đám
người Diệp Lăng Vân, Hằng Thống lĩnh cùng với đám Quảng Quân Vệ.
Quảng Quân Hầu chậm rãi giơ tay lên, để cho bọn họ tạm thời thoái lui.
Đám cường giả đỉnh cao Diệp Lăng Vân, Hằng Thống lĩnh thoáng chút nghi hoặc, nhưng cũng không chút do dự, lập tức rời đi.
Tình hình một màn này, khiến cho đám thiếu niên thiên tài bọn Triệu Phong mơ hồ ý thức được, kế tiếp Quảng Quân Hầu có chuyện gì quan trọng muốn nói với mọi người.
– Vừa rồi kẻ đội nón rộng vành thần bí kia, các ngươi có từng gặp qua chưa?
Quảng Quân Hầu tựa như muốn thay đổi đề tài vậy.
– Đã từng gặp qua! Lần trước ở trong Hoành Vân Thiên Lâm, đệ tử đã từng…
Triệu Phong lập tức đáp lời.
Trong mấy gã thiếu niên ở đây, kẻ chân chính nhìn thấy gã đội nón rộng vành
thần bí kia, cũng chỉ có Triệu Phong cùng với Bắc Mặc.
Trong đó Triệu Phong thì từng gặp qua hai lần.
– A?
Quảng Quân Hầu có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn về phía Triệu Phong, hỏi:
– Ngươi cảm thấy thực lực của hắn như thế nào?
– Rất mạnh!
Triệu Phong hồi tưởng lại quá trình hai lần nhìn thấy gã đội nón rộng vành thần bí kia ra tay, trong lòng không rét mà run.
Quảng Quân Hầu khẽ cười nói:
– Như vậy ngươi cho rằng, thực lực của hắn, so với vi sư, ai mạnh ai yếu?
– Cái này…
Triệu Phong khẽ rùng mình, không nghĩ tới vị sư phụ thực lực uy hiếp bốn
phương Tương Vân quốc này, lại đưa ra câu hỏi như thế nào.
Dưới tinh thần uy áp cường đại của Tông Sư Thánh Cảnh tập trung, Triệu Phong có chút cứng ngắc nói:
– Nếu chỉ dựa vào cảm giác, đệ tử cho rằng, đối phương ít nhất không thua kém sư tôn, có thể còn cao hơn sư tôn một chút…
Có được mắt trái thần bí, sự phán đoán của Triệu Phong đối với thực lực vô cùng nhạy cảm, chính xác.
Hắn vừa mới trả lời, cũng là có sự bảo thủ cùng uyển chuyển nhất định.
– Triệu Phong, ngươi vừa nói gì đó? Dám xem thường sư tôn, đề cao thực lực địch nhân sao?
Nam Cung Phàm lập tức lớn tiếng quát mắng khiển trách.
Ba người Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn, Phong Ngâm Nguyệt, cặp lông mày cũng nhíu lại.
Hiển nhiên, bọn họ cũng không hài lòng đối với câu trả lời của Triệu Phong.
Ở Tương Vân quốc, Quảng Quân Hầu chính là đại diện cho quyền uy cùng với
vũ lực đỉnh phong. Ở trong lòng ngàn ngàn vạn vạn võ giả, hắn chính là
một thần thoại vô địch.
Thân là đệ tử của Quảng Quân Hầu, như thế nào lại có thể có một câu trả lời không chút tự tin như vậy chứ?
Trong số mấy người này, chỉ có Triệu Vũ Phi mới đối với lời nói của Triệu
Phong tin tưởng không chút nghi ngờ. Cái này chính là một loại tín niệm
mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không thể nào hiểu nổi.
Câu trả lời của Triệu Phong, khiến cho sắc mặt Quảng Quân Hầu lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn hắn thêm mấy lần nữa.
Đây chính là lần đầu tiên kể từ khi Triệu Phong trở thành đệ tử của Quảng
Quân Hầu tới nay, Quảng Quân Hầu mới nghiêm túc xem xét kỹ hắn như vậy.
Đám người Nam Cung Phàm âm thầm giật mình. Sư tôn không hề có chút biểu
hiện gì phẫn nộ, ngược lại càng trọng thị Triệu Phong hơn.
– Ngươi cứ nói thật! Nói chính xác phán đoán thật sự của ngươi!
Quảng Quân Hầu gắt gao nhìn chằm chằm hắn.
Triệu Phong cảm thấy một cỗ áp lực nặng nề, hồi tưởng lại vài lần tình hình
lúc Quảng Quân Hầu cùng với kẻ đội nón rộng vành thần bí trao đổi với
nhau.
Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, ngữ khí khẳng định nói:
– Thực lực của kẻ đội mũ rộng vành thần bí, thật sự mạnh hơn sư tôn!
– Cái gì?
Đám người Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn, thần sắc nhất thời đại biến, ngay cả Bắc Mặc cũng vì câu nói đó mà động dung.
Triệu Phong này, lá gan thật lớn!
– Đương nhiên, cái này chính là cảm giác của đệ tử!
Triệu Phong cảm nhận thấy ánh mắt căm thù bất mãn của đám người Nam Cung Phàm, lại cố tình bổ sung thêm một câu.
– Hắn nói rất đúng! Thực lực của kẻ này, quả thật là cao hơn ta một bậc!
Thanh âm ổn trọng của Quảng Quân Hầu truyền đến, trong ánh mắt nhìn về phía
Triệu Phong ẩn chứa một tia ngoài ý muốn cùng với tán thưởng.
– Điều này sao có thể? Thế gian này còn có người nào, thực lực có thể cao hơn sư tôn một bậc chứ?
Nam Cung Phàm có chút không thể nào tin tưởng nổi.
Trên mặt đám người Dương Thanh Sơn, Phong Ngâm Nguyệt cũng có cùng loại biểu tình.
Sau khi bái nhập làm môn hạ của Quảng Quân Hầu, ở trong mắt bọn họ,
sư tôn chính là vị Vương hầu vô địch không ai có thể so sánh được, chính là đứng ở đỉnh phong của phiến quốc thổ này!
– Chẳng những như
thế, người nọ có thể khống chế đầu Hung thú Vương cấp kia, xuất lĩnh vô
số những Hung thú cao giai, vô số dã thú tấn công Quảng Lăng Quận thành… Dưới tình huống như vậy, cho dù là sư tôn, cũng không có khả năng
nghịch chuyển tai nạn đại hủy diệt của Quảng Lăng Quận thành được…
Quảng Quân Hầu hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Khống chế một đầu Hung thú Vương cấp?
Bọn người Bắc Mặc, tâm thần nhất thời rung động, khó có thể tưởng tượng nổi cảnh tượng đó như thế nào.
– Trận Thú Triều đáng sợ này, cùng với đầu Hung thú Vương cấp kia, quả nhiên là do người này đứng phía sau thao tác…
Trong đầu Triệu Phong lại hiện lên hình ảnh cặp mắt u lam sắc thần bí của thân ảnh đội nón rộng vành kia.
– Sư tôn! Thế gian như thế nào lại có thể có một nhân vật đáng sợ đến như vậy? Hơn nữa, vì sao hắn lại không tiếp tục công kích quận Quảng Lăng
nữa?
Dương Thanh Sơn đồng dạng cũng có bộ dáng không thể nào tin nổi.
Sáu gã thiếu niên thiên tài, ánh mắt cũng đều nhất tề nhìn lên trên người của Quảng Quân Hầu.
– Ha hả… thế giới mà các ngươi nhận biết, chỉ là một góc nhỏ của tòa băng sơn mà thôi! Võ Đạo Thánh Cảnh, chẳng qua chỉ là mới bắt đầu mà thôi!
Cho dù cường đại như người đó, cũng không dám vi phạm Pháp quy của Liên
minh Thập Tam Tông!
Quảng Quân Hầu lạnh nhạt cười.
Võ Đạo Thánh Cảnh, chẳng qua chỉ là mới bắt đầu?
Sáu thiếu niên thiên tài bọn Bắc Mặc cũng đều trố mắt cứng lưỡi.
Hiện tại, Quảng Quân Hầu có thể nói là từng chữ kinh tâm, mọi người đại khái chỉ có thể hiểu được một chút ít trong đó mà thôi!
Nhưng thời khắc này, Triệu Phong lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, trong lòng chấn động.
Đột nhiên, trong lòng hắn chợt nhớ tới ba người thiếu nữ trẻ tuổi mà hắn từng gặp qua trong hạp cốc Huyết Mãng ngày đó.
Mà ba người đó ai nấy đều rất trẻ tuổi, tùy tiện chọn ra một người cũng
đều có thể trực tiếp miễu sát một đầu Thanh Nhãn Cự Lang thực lực trên
Võ Đạo Bát trọng! Hơn nữa nhìn tình hình lúc đó, hai người còn lại đối
với Thanh Nhãn Cự Lang căn bản không thèm đặt vào trong mắt, mà thiếu nữ trẻ tuổi ra tay, rõ ràng là không có kinh nghiệm thực chiến gì cả.
So với thực lực của ba người này, Bắc Mặc cũng còn phải thua kém mấy phần.
Từ ngày đó trở đi, Triệu Phong mới hiểu được thế giới này vô cùng quảng
đại, còn có rất nhiều tồn tại mà chính mình không biết, không thể tiếp
xúc tới…
– Ở trong mắt các ngươi, Võ Đạo Thánh Cảnh chính là đỉnh phong trong truyền thuyết! Quốc quân, Vương hầu của Tương Vân Quốc
chưởng quản toàn bộ lãnh thổ quốc gia khổng lồ rộng lớn đến mấy vạn dặm
này! Hoành Vân Thập Tam Quốc, hai đại Cường quốc, cũng chính là những
quốc gia cường đại đỉnh phong nhất thế gian! Nhưng hết thảy những cái
này, cũng đều không phải chân tướng thật sự!
Trong khẩu khí của Quảng Quân Hầu có chút ý tứ tự giễu nhàn nhạt.
Nhưng mà những lời hắn vừa nói ra, chính là suy nghĩ trong lòng đại đa số các võ giả.
Đúng vậy, đây chính là nhãn giới cùng với nhận tri của Triệu Phong khi hắn còn ở Thanh Diệp Trấn, Vũ Dương Thành.
– Ở Hoành Vân Thập Tam Quốc, chúa tể chân chính cũng không phải là Quốc
quân, Vương hầu, cũng không phải là Tông Sư Thánh Cảnh cao cao tại
thượng, lại càng không phải là những Đại Gia tộc truyền thừa lâu đời.
Chúa tể chân chính thật sự, chính là mười ba cái tông phái thực lực bao
trùm hết thảy mọi thế tục!
Quảng Quân Hầu nói đến đây, thần quang trong mắt trở nên vô cùng sắc bén, phảng phất như có thể chém chết người ta vậy.
Mười ba tông phái?
Sáu gã thiếu niên thiên tài bọn Triệu Phong không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Tông phái!
Mười ba tông phái!
Thế lực siêu nhiên bao trùm hết thảy thế tục!
Vì sao trước đây, chính mình cũng chưa từng bao giờ nghe nói qua?
Đặc biệt là Triệu Phong, xuất thân từ một cái tiểu Gia tộc tại trấn Thanh Diệp.
Lúc đầu ở trong mắt hắn, Vũ Dương Thành chính là một phiến thành thị phồn
hoa, thiên tài cường giả như mây, khiến kẻ khác phải hướng tới. Loại thế lực giống như Triệu Tộc vậy, chính là một đại thế lực to lớn nhất
phương.
Theo tu vi Võ đạo càng ngày tăng lên, tầm mắt của hắn
cũng dần dần tăng lên. Đến khi tiến vào Quận thành cấp bậc cao hơn, hiểu biết được về Hoành Vân Liên minh Thập Tam Quốc, cũng biết đến được hai
đại Cường quốc mạnh mẽ gấp trăm lần so với Tương Vân Quốc.
Đặc
biệt là hai đại Cường quốc kia, tùy tiện chọn ra một cái nào đó, phất
tay một cái liền có thể tiêu diệt được Tương Vân Quốc, thậm chí có thể
hoàn toàn hủy diệt Thập Tam Quốc nữa.
Những quốc gia như Tương
Vân quốc trong Liên minh Thập Tam Quốc, phải liên hợp lại, mới có thể
cực kỳ khó khăn sinh tồn ở kẽ hở giữa hai đại Cường quốc này.
Nhưng mà hết thảy những cái này, cũng không phải là chân tướng!
– Sư tôn, mười ba cái tông phái kia, rốt cuộc là cường đại đến thế nào?
Thậm chí ngay cả một quốc gia khổng lồ như vậy, cũng do bọn họ làm chúa
tể?
Nam Cung Phàm có chút không thể tin nổi, nói.
– Mấy
cái tông phái này, nắm giữ con đường tu luyện Chân đế của sinh mệnh! Mỗi một tông phái chính là mấy ngàn mấy vạn người, hơn nữa lại nắm giữ
trong tay vận mệnh thương sinh của một quốc gia một phương! Nếu hỏi
những tông phái này mạnh mẽ như thế nào… Năm xưa, vi sư chính là một Đệ
tử Ngoại môn của Hiểu Nguyệt Tông, căn bản chưa đủ để đặt chân vào trung tâm nội tầng!
Quảng Quân Hầu thấp giọng thở dài.
Đệ tử Ngoại môn?
Thần sắc đám người Bắc Mặc nhất thời đại biến, kinh hãi, cả đám ngây ngẩn tại đương trường.
Dương Thanh Sơn cùng Nam Cung Phàm liên tục lắc đầu, hoàn toàn không dám tin tưởng cái này là sự thật.
– Cường đại như Quảng Quân Hầu, không ngờ lại chỉ là một Đệ tử Ngoại môn
trong một tông phái, cũng giống như thân phận của ta ở Triệu Tộc năm
xưa, chỉ là một đệ tử ngoại tầng, nhỏ bé đến không đáng nói tới…
Trong lòng Triệu Phong nhấc lên một trận sóng to gió lớn.
Không cần nghi ngờ một tông phái mạnh mẽ đến thế nào, chỉ dựa vào việc Quảng
Quân Hầu chỉ là một Đệ tử Ngoại môn bình thường của tông phái liền có
thể nhận ra được.
Sau khi biết được chân tướng, sáu gã thiếu niên thiên tài ở nơi này, liền có một loại cảm giác thất hồn lạc phách.
Một chút thành tựu của bọn họ, đặt ở trong Quảng Lăng Quận thành, đã phi
thường tài giỏi, thế nhưng khi so sánh với người của tông phái, lại nhỏ
bé như con kiến.
Ở trong mắt của tông phái, cửu trọng võ đạo, quốc gia thế tục cũng đều giống như con kiến dưới chân mình mà thôi.
Hai thứ này căn bản không nằm chung một cấp bậc, tựa như là nhân loại sẽ không bao giờ cùng xuất hiện cùng với một con kiến vậy.
– Tông phái quản lý trực tiếp Tương Vân Quốc tên là Hiểu Nguyệt Tông, thế lực của nó hoàn toàn bao trùm qua quốc gia thế tục! Trong đó một ít tồn tại đứng đầu, hoàn toàn ở cấp bậc rất cao trong cảnh giới Võ Đạo Thánh
Cảnh, nắm giữ thực lực huyền diệu vô cùng, uy chấn thiên địa tám phương…
Quảng Quân Hầu nói đến đây, trong mắt lộ ra thần sắc kính sợ cùng với sùng bái.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com