Rời khỏi đại điện Ngoại Môn Đường, Triệu Phong thở phào một hơi. Cũng may bộ dạng “độc nhãn tóc xanh” của hắn cũng không khiến cho cường giả của Tông môn lưu ý.
Thế giới Tông môn này có đủ loại quái sự, nhìn mãi cũng thành quen.
Bước nhanh trên đường. Triệu Phong đ đến Tông Vụ Đường.
Lần này hắn tới Tông Vụ Đường là vì một chuyện khác.
Trong Tông Vụ Đường, hắn quen biết một vài Trận Pháp Sư. Kể cả một vài thành viên hậu cần. Không lâu sau, hắn đã tìm được một học đồ luyện khí.
Trong Tông Vụ Đường, ngoài Trận Pháp Sư ra còn có Luyện Khí Sư, phụ trách một vài sự vụ hậu cần.
Đương nhiên, Triệu Phong không phải đến đây để luyện chế vũ khí, với thân phận địa vị của hắn hiện nay, còn chưa có khả năng mời được Luyện Khí Sư trong Tông môn chế tạo cho mình một món thần binh lợi khí
– Triệu sư đệ, tìm ta có việc gì vậy?
Vị học đồ luyện khí này không cần giới thiệu vẫn có thể nhận ra Triệu Phong.
Vài ngày trước, Triệu Phong ở trong Tông Vụ Đường, theo Trương lão học tập, bảo quản trận pháp của Tông môn, danh xưng “thiên tài” của hắn ở trong bổn Đường cũng có chút tiếng vang.
Triệu Phong không biết rằng, cho dù hắn ở bất kỳ nơi nào trong Ngoại Môn Đường, Thảo Mộc Đường và Tông Vụ Đường cũng đều không phải là hạng người vô danh.
Trong Ngoại Môn Đường, hắn là đệ nhất nhân ngoại môn, chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi đã xưng bá đệ nhất, địa vị không thể lung lay.
Còn ở trong Thảo Mộc Đường và Tông Vụ Đường thì “danh tiếng thiên tài” của Triệu Phong cũng là nhờ hai vị Phó đường chủ tranh nhận hắn làm đệ tử truyền ra ngoài.
– Có thể chế tạo cho ta một cái bịt mắt hay không?
Triệu Phong đưa tay chỉ vào tấm vài che mắt trái của mình.
– Bịt mắt?
Học đồ luyện khí này khẽ giật mình, hắn vốn còn cho rằng Triệu Phong sẽ tìm hắn để chế tạo một món thần binh lợi khí, không ngờ lại yêu cầu chuyện này.
Chẳng qua, việc chế tạo một cái bịt mắt đối với Luyện Khí Sư trong thế giới Tông môn mà nói cũng không phải là chuyện khó gì, cho dù đó là học đồ luyện khí đi nữa.
Triệu Phong chậm rãi gỡ miếng vải xuống, thúc dục huyết dịch màu xanh trong cơ thể, ngăn cách “vực sâu” trong không gian của mắt trái.
Lúc Triệu Phong gỡ mảnh vải xuống, học đồ luyện khí kia liền giật mình, đó là một con mắt tối tăm ảm đạm, vừa nhìn đã khiến người ta khiếp sợ.
Hắn rốt cuộc đã “hiểu”, tại sao Triệu Phong lại phải chế tạo bịt mắt, trong lòng cũng có chút đồng tình.
– Triệu sư đệ, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dùng hết khả năng của mình, chế tạo cho ngươi một cái bịt mắt thích hợp nhất.
Học đồ luyện khí này lấy dụng cụ do đạc, sau đó lấy thêm một ít tài liệu, bắt đầu công việc bận rộn.
Dựa theo ước định, ngày mai Triệu Phong sẽ tới lấy bịt mắt.
Triệu Phong còn lưu lại hai khối nguyên tinh thạch thứ phẩm, sau đó trở về Ngoại Môn Đường.
Lúc trời tối, Triệu Phong nhắm mắt lại, nghiên cứu năng lực của mắt trái và “huyết dịch màu xanh” trong cơ thể.
“Vực sâu” trong không gian của mắt trái có đường kính một xích, từ trong ra ngoài đều không ngừng xoay tròn, tận sâu bên trong cực kỳ thâm thúy.
Khi ý thức chạm đến, Triệu Phong liền cảm nhận được một luồng khí tức xa xưa vĩnh hằng.
Sau một phen nghiên cứu, hắn liền phát hiện một vài năng lực của mắt trái:
Thứ nhất, thị lực siêu cường, có thể nhìn gần, có thể nhìn xa, có thể co rút, có thể phóng đại vật thể trong tầm mắt, lại càng có “lực nhìn xuyên thấu” nhất định.
Thứ hai, năng lực phản ứng, năng lực phân tích, năng lực nắm bắt,… Cường đại.
Thứ bạ, năng lực “phục chế”, so với năng lực “đã nhìn qua là không quên” còn cao cấp hơn, có thể đem hình ảnh và ý cảnh của chiêu thức thu vào trong không gian của mắt trái.
Thứ tư, tinh thần công kích.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là những năng lực chủ yếu mà Triệu Phong phân loại được.
Ngoài ra, trong mắt trái còn có một vài năng lực mơ hồ, ví dụ như trong thời khắc nguy cấp, Triệu Phong sẽ trở nên vô cùng tỉnh táo, bất tri bất giác cải thiện thể chất huyết mạch,…
Tấn chức Thoát Phàm Cảnh, mắt trái của Triệu Phong đã trở nên cường đại hơn rất nhiều, xuất hiện thêm hai loại năng lực hiếm có là “nhìn xuyên thấu” và “tinh thần công kích”.
Đặc biệt là “tinh thần công kích”, Triệu Phong còn chưa nắm vững.
Loại năng lực này có thể vượt qua cực hạn thể chất, vận dụng ở phương diện tinh thần.
Triệu Phong đã từng gặp qua năng lực cùng loại như vậy trong điển tịch của Tông môn.
Ví dụ như người thần bí đội mũ rộng vành xuất hiện trong Hoành Vân Thiên Lâm, có thể khống chế Hung thú Vương cấp, còn dẫn dắt đại quân Thú triều, dễ dàng tiêu diệt một thành
Đây cũng chính là vận dụng lực lượng “tinh thần lĩnh vực”, đã không còn nằm trong phạm trù “Võ học” nữa rồi.
Trực giác nói với Triệu Phong rằng, “tinh thần lĩnh vực” còn có thể vận dụng được nhiều hơn, dường như đây mới là thực lực chính thức sau khi mắt trái thức tỉnh…
Sau khi xác định mắt trái ổn định, Triệu Phong lại bắt đầu thôi động chân lực trong cơ thể.
Hiện nay, trong cơ thể của hắn có hai luồng chân lực.
Một loại là Ngân Bích Quyết, thân thể thoát phàm nhập thánh, trong huyết nhục cốt cách ẩn chứa “Ngân Cương chân lực”.
Luồng chân lực này rất đặc thù, sản sinh tử trong khí lực huyết nhục, sau đó chậm rãi dung nhập vào trong đan điền.
Nhưng vấn đề là, trong đan điền còn có một luồng “Quy Nguyên chân lực”.
Tình huống như Triệu Phong là cực kỳ hiếm thấy, thậm chí trong một trăm năm qua ở Hiểu Nguyệt Tông cũng chưa từng xuất hiện một người.
Thứ nhất bởi vì có cực ít người có thể tu luyện “luyện thể thuật” tới Thoát Phàm Cảnh.
Luyện thể thuật tu hành rất chậm, cần thiên phú, nghị lực, tài nguyên,… Huống chi luyện thể cũng không phải là trọng điểm của Hiểu Nguyệt Tông.
Thứ hai, đồng thời đột phá nội công và luyện thể thuật tới Thoát Phàm Cảnh.
Chính bởi vì vậy cho nên trong cơ thể Triệu Phong mới có hai luồng chân lực, số lượng chân lực dự trữ trong người hắn khi vừa bước vào Thoát Phàm Cảnh, thậm chí còn gấp đôi người cùng cấp.
Luyện thể thuật ngưng luyện chân lực, lấy đan điền làm hạch tâm.
Nếu là người bình thường, e rằng không có khả năng, chỉ có thể vứt bỏ một loại chân lực.
Nhưng mà trùng hợp là Triệu Phong lại tu luyện Quy Nguyên nội kình, có tính dung hòa mạnh mẽ, hơn nữa nội kình cũng rất nhiều, thích hợp “dùng lượng thủ thắng”. (*)
(*) nhiều nội kình, thích hợp những trận chiến kéo dài, đối phương sẽ cạn kiệt nội kình
Dựa theo lẽ thường, Quy Nguyên nội kình không thể nào tu luyện tới Thoát Phàm Cảnh chứ đừng nói là ngưng tụ ra chân lực.
Thế nhưng.
Triệu Phong lại một lần nữa phá vỡ thường thức.
Quy Nguyên nội kình của hắn có hoa hẩu vượt qua cảnh giới viên mãn. Bất luận là công pháp gì, một khi vượt qua cảnh giới viên mãn, lập tức có thể siêu việt hạn chế vốn có.
– Bởi vậy, ta chẳng những không cầu từ bỏ một loại chân lực mà còn có thể dung hợp lại, khiến chúng lớn mạnh.
Trong mắt Triệu Phong lóe lên tinh mang.
Dựa theo một vài lý luận công pháp trong mắt trái của mình, Triệu Phong bắt đầu suy tính.
Một lát sau, Triệu Phong đã cho ra một két luận kinh hỉ:
– Một khi hai luồng chân lực hoàn toàn dung hợp, lớn mạnh, ta có thể trong thời gian ngắn tu luyện tới “Nhất trọng thiên” đỉnh phong, nếu có nội công tâm pháp mới thì “Nhị trọng thiên” cũng sẽ không còn xa vời nữa.
Thoát Phàm Cảnh thất trọng thiên, tên như ý nghĩa, có bảy trọng cảnh giới, giống như bảy “khoảng cách” lớn.
Mỗi một trọng đều là một lần lột xác, chênh lệch rất lớn, vượt xa những cảnh giới nhỏ như cửu trọng võ đạo.
Bởi vậy, cảnh giới trong Thoát Phàm Cảnh thất trọng thiên lại càng khó đột phá hơn.
Rất nhiều cường giả Thoát Phàm Cảnh, cả đời chỉ có thể dừng lại ở Nhất trọng thiên, Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, khó tiến thêm được nữa.
Ví dụ như Quảng Quân Hầu, ông ta chính là loại này.
Tại sao Quảng Quân Hầu lại coi trọng thể chất thiên phú như vậy? Bởi vì ông ta biết rằng, Thoát Phàm Cảnh thất trọng thiên rất khó đột phá, mỗi lần tấn chức đều là một lần thân thể lột xác! Nếu thiên phú thể chất không đủ, cho dù có may mắn đột phá Thoát Phàm Cảnh thì cũng khó có thể tiếp tục tấn chức lột xác, nhất định vô duyên với “Chân Linh cảnh”.
Sau khi tiến vào Tông môn, Triệu Phong dùng mắt mình cảm nhận, lại càng hiểu được cách nghĩ của sư tôn Từ Nhiên, khó trách ông ta lại coi trọng Bắc Mặc như vậy.
Nếu so sánh, lúc đầu Triệu Phong chẳng qua chỉ là một Bán Linh Thể, được Quảng Quân Hầu thu làm đệ tử đã là có vài phần may mắn rồi.
– Nhân sinh… Kỳ ngộ…
Triệu Phong đã có tin tưởng kỳ ngộ.
Nếu như không phải thông qua Quảng Quân Hầu, có lẽ suốt đời hắn cũng khó có thể chạm tới thế giới Tông môn, ít nhất cũng phải mất thêm năm năm.
Tiếp đó, hắn lại gặp những kỳ ngộ hoàn toàn mới, tính khiêu chiến càng lớn hơn.
Nếu như không ngoài dự liệu thì ngày mai Triệu Phong sẽ tiến vào nội môn.
Nội môn, nơi đó mới là địa phương thiên tài của Tông môn tập trung.
Bắc Mặc, Tuyền Thần, Khảng Nguyên Hạo, Liễu Nguyệt Nhi, Nhiễm Tiểu Uyển… Phần lớn thiên tài, kê cả một số thiên tài kinh diễm mà Triệu Phong không biết đều ở trong đó.
Mấy ngày trước, Tiêu Vẫn và Vân Hương Mộng cũng lần lượt tiến nhập nội môn.
Chuyện Triệu Phong tiến vào nội môn, có thể nói là ván đã đóng thuyền.
Thế nhưng, hắn vẫn còn phải tranh đoạt kỳ ngộ càng lớn hơn… Đó là Phù Loan Thí Luyện.
Mặc dù Triệu Phong không biết nhiều về Phù Loan Thí Luyện, nhưng hắn biết rằng đây chính là một kỳ ngộ lớn lao đối với toàn bộ người của Hiểu Nguyệt Tông.
Quan trọng là… Đây chính là “ước định” giữa hắn và hai vị lão sư Trương lão, Quan lão.
Phù Loan Thí Luyện, cứ năm năm mới tổ chức một lần.
Nếu như Triệu Phong không thể nào tham gia, nói rõ là hắn không đủ cơ duyên trên con đường tu hành võ đạo, như vậy còn không bằng tiến thân vào đan đạo, trận pháp, tương lai nhất định sẽ trở thành nhất đại tông sư.
Lúc đêm đã về khuya.
Triệu Phong vẫn tu luyện.
Hai luồng chân lực trong cơ thể đang dung hợp, đây là một quá trình tương đối chậm chạp.
Triệu Phong đoán chừng, dựa theo tu luyện thông thường, phải mất một tháng nữa thì hai luồng chân lực mới có thể dung hội, lúc đó mình sẽ đạt tới “Nhất trọng thiên” đỉnh phong.
Mà đệ tử nội môn bình thường, muốn đạt tới trình độ này, cần ít nhất một hai năm.
Đương nhiên, nếu như có linh đan cường đại hỗ trợ, bất luận là Triệu Phong hay là đệ tử nội môn khác cũng đều có thể giảm bớt rất nhiều thời gian.
Trong quá trình dung hợp chân lực, Triệu Phong bắt đầu nghiệm lại sở học của mình:
Ngân Bích Quyết: Cảnh giới tầng thứ mười, thân thể thoát phàm nhập thánh. Chỉ bằng vào lực lượng cơ thể đã có thể chống lại nhất trọng Thoát Phàm Cảnh bình thường.
Phong Lôi Chưởng: Tầng thứ ba, tương đương cảnh giới tiểu thành, chưởng pháp kèm theo lôi minh, uy năng kinh người.
Triệu Phong biết, cho dù đệ tử ngoại môn thì cũng có rất ít người có thể tu luyện công pháp Phàm phẩm trung cấp tới cảnh giới tiểu thành.
Tứ Phong thức: Ba thức đầu đã lĩnh ngộ viên mãn, thức thứ tư là Liệt Phong Thức đã lĩnh ngộ được bảy tám phần.
Uy năng và lực phá hoại của thức thứ tư “Liệt Phong Thức” còn hơn xa ba thức trước.
Cho dù Triệu Phong chỉ sử dụng một thức này thì vẫn mạnh hơn so với Điểm Tinh chỉ dung hợp với Quyển Phong Thức.
Huyễn Ngư Đồ: Lĩnh ngộ tới loại biến hóa thứ năm.
Mặc dù Huyễn Ngư Đồ không có uy lực công kích, thế nhưng lại có tác dụng hỗ trợ rất lớn đối với trận pháp và thân pháp.
Ví dụ như cũng là một loại thân pháp, cũng là một loại công kích, nhưng nếu Triệu Phong dung nhập áo nghĩa của “Huyễn Ngư Đồ” vào trong chiêu thức, như vậy có thể khiến thật giả lẫn lộn, lừa gạt đối thủ, hư thật khó định.
Tinh túy của Huyễn Ngư Đồ ở một chữ “Huyễn”, ở phương diện này, Triệu Phong khó khăn lắm mới bước vào cánh cửa nhập môn.
Trước mắt.
Triệu Phong chỉ tu hành vài loại công pháp hoặc chiêu thức ý cảnh.
Về phần những công pháp Phàm phẩm hạ cấp trở xuống, Triệu Phong đã tu luyện toàn bộ tới cảnh giới siêu viên mãn, tiềm lực có hạn, sau khi tiến vào nội môn, đoán chừng cũng không dùng được nữa.
Nói cách khác, công pháp tu hành trước mắt của Triệu Phong chỉ có hai loại: Đó là Ngân Bích Quyết và Phong Lôi Chưởng.
Trong đó, Ngân Bích Quyết đạt tới tầng thứ mười, mà tầng thứ mười một mới là cảnh giới cao nhất, sau khi đột phá Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh thì có lẽ cũng không thể dùng được nữa.
Bình thường, đây chính là giới hạn cao nhất đối với công pháp Phàm phẩm hạ cấp.
Ngược lại, Phong Lôi Chưởng có thể áp dụng tới Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, so với công pháp Phàm phẩm trung cấp bình thường thì mạnh hơn rất nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Phong rời giường, tới Tông Vụ Đường.
– Triệu sư đệ, không phụ sự nhờ vả của ngươi, ta đã luyện chế xong bịt mắt mà ngươi ngươi cần đây.
Học đồ luyện khí lấy ra một cái bịt mắt bằng kim loại, lớn chừng bản tay con nít.
Bịt mắt kim loại này chế tác rất tốt, toàn thân là ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, sờ lên có cảm giác bóng loáng lạnh băng.
– Bởi vì bịt mắt này được thiết kế rất đặc biệt, cho nên có thể đặt trực tiếp trên mắt, có thể ngăn cản được công kích của Nhất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh.
Dưới sự giải thích của học đồ, Triệu Phong đem bịt mắt đặt lên mắt mình.
Một cảm giác lạnh lẽo như băng truyền đến, mắt trái của Triệu Phong liền được che giấu triệt để.
– Không tệ!
Triệu Phong thỏa mãn gật đầu.
Trong làn gió sớm, mái tóc xanh trên đầu hắn có chút dao động, kết hợp với bịt mắt màu bạc, dung hợp thành một chỉnh thể, có ba phần tà dị, bảy phần linh dật.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com