Triệu Phong nghe thấy thế, trong lòng không khỏi kinh hỉ, tự nhiên là hiểu được hàm ý bên trong lời nói của Khâu Chấp sự.
Trên nguyên tắc, thì Đệ tử nội môn bình thường chỉ có thể có một lần cơ hội tiến vào Lũ Không Lâu!
Nhưng mà Triệu Phong hiện tại còn chưa phải là Đệ tử nội môn, chỉ là một Đệ tử ngoại môn, đã không bị sự hạn chế này.
Cũng chính là nói, lúc hắn còn chưa tiến vào Nội môn, liền so với các Đệ tử nội môn bình thường, trước tiên tìm được một lần cơ hội tiến vào
nơi truyền thừa Lũ Không Lâu!
Nếu như Triệu Phong có thể tiến vào Nội môn, sẽ có cơ hội lần thứ hai tiến vào Lũ Không Lâu lần nữa!
Ưu thế tuyệt vời đến như vậy, khiến cho Triệu Phong cảm thấy không thể nào tin nổi.
– Đây là một quy củ do Tổ sư khai sơn của bản tông lập ra năm xưa! Đệ tử đứng đầu Ngoại môn mới có được đặc quyền này!
Khâu Chấp sự khẽ cười, nói.
Tổ sư khai sơn?
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ, vị Tổ sư Hiểu Nguyệt Tông kia cũng
để lại cho những đệ tử tư chất không cao một vài đường sinh cơ quý giá.
Dù sao thì trong Thế giới Tông môn đều xem trọng tư chất, phàm là
những Đệ tử ngoại môn, phần lớn tư chất cũng không tính là rất cao.
Trong kỳ Khảo hạch Nhập môn lúc trước, Khổng Nguyên Hạo có tư chất
Linh thể dị loại, Liễu Nguyệt Nhi tư chất Linh thể Thượng đẳng, trước
sau đều nhận được sự xem trọng của cao tầng Tông môn, trực tiếp tiến vào Nội môn!
o0o
Cáo biệt Khâu Chấp sự, Triệu Phong cầm trong tay Lũ Không Lệnh, đi thẳng tới trọng địa Tông môn Lũ Không Lâu.
Lũ Không Lâu chính là Cấm địa truyền thừa của Hiểu Nguyệt Tông, bình
thường ngay cả Đệ tử nội môn và Chấp sự cũng không có khả năng tiến vào.
Còn cách xa vài dặm, Triệu Phong đã nhìn thấy một tòa lâu tháp bán
trong suốt đứng sừng sững bên cạnh vách núi đá đen. Dưới ánh mặt trời
chiếu rọi, phiếm động một tầng quang hoa huyễn lệ rực rỡ.
Mắt trái của Triệu Phong đảo qua, hoàn toàn không nhìn ra được chất
liệt của Lũ Không Lâu, nhưng có thể xác định, chất liệu cấu tạo của tòa
lâu này không phải tầm thường.
Tại lối vào của Lũ Không Lâu có hai hàng thủ vệ đứng đó, mỗi người ít nhất cũng đều có tu vi tam trọng Thoát Phàm Cảnh.
Tu vi của mỗi một tên thủ vệ đều cao hơn so với Quảng Quân Hầu!
– Trọng địa Tông môn, mau mau rời đi!
Một gã thủ vệ cao giọng quát lớn một tiếng. Tinh thần uy áp vô hình
giống như một tòa núi lớn ép xuống khiến cho hô hấp của Triệu Phong cũng phải ngưng lại.
Mà mấy tên thủ vệ còn lại, trên mặt cũng toát ra vẻ khinh thường nồng đậm.
Nhìn trang phục của Triệu Phong, cũng chỉ là một tên Đệ tử ngoại môn, mới có tu vi cửu trọng Cố Thể Cảnh, ở trong mắt bọn họ, căn bản chỉ là
một con kiến mà thôi.
Soạt!
Triệu Phong liền lấy ra Lũ Không Lệnh.
Vừa nhìn thấy cái lệnh bài, gã thủ vệ vừa rồi lớn tiếng khiển trách, sắc mặt nhất thời ngưng lại.
– Xin mời!
Một đám thủ vệ nhìn theo thân ảnh Triệu Phong tiến vào trong Lũ Không Lâu, thần sắc cũng đều có chút thay đổi.
– Hoàn toàn nhìn không ra, tiểu tử này không ngờ lại chính là Đệ nhất nhân Ngoại môn!
Vẻ mặt mấy người đều tràn ngập vẻ kinh ngạc.
o0o
Sau khi tiến vào Lũ Không Lâu, Triệu Phong có một loại cảm giác không gian xoay chuyển đảo lộn, bên trong tràn ngập một mảnh quang hoa chớp
động, màu sắc sặc sỡ.
Hắn gần đây vẫn tu tập Trận pháp, có thể cảm nhận được tồn tại của Trận pháp bên trong Lũ Không Lâu.
Loại lực lượng Trận pháp này vô hình vô chất, lại ở bên trong Lũ
Không Lâu duy trì hơn cả ngàn năm, có thể ảnh hưởng đến cả một phương
thiên địa nhỏ này.
Còn không đợi hắn mở ra mắt trái, dò xét những trận pháp bên trong Lũ Không Lâu, một đạo thanh âm già nua đã vang lên trong đầu hắn:
– Giao ra Lũ Không Lệnh của ngươi!
Phốc! Soạt!
Lũ Không Lệnh trong tay Triệu Phong đột nhiên rời tay bay đi.
– Lũ Không Lệnh Đồng cấp! Có thể lựa chọn một môn công pháp Phàm phẩm trung cấp!
Thanh âm kia vừa mới dứt, lực lượng Trận pháp ba động, một mảnh quang hà màu sắc rực rỡ chớp động, trước mặt hắn liền xuất hiện một cái cầu
thang bằng ánh sáng.
Triệu Phong bước chân lên cầu thang ánh sáng kia, tiến vào trong một thế giới tràn ngập sương mù mờ mịt.
Trong sương mù, phiêu phù lơ lửng không biết bao nhiêu cái ngọc bài.
Mỗi một cái ngọc bài đều có đồ án hoa văn hoàn toàn bất đồng nhau, bên
trên ngọc bài đều ghi rõ ràng tên của công pháp, giới thiệu đặc tính
cùng với yêu cầu tu luyện của môn công pháp đó.
– Hồi Long Chưởng… Bá Vương Quyền… Vô Phong Quyết… Liệt Hỏa Kiếm Pháp…
Mắt trái của Triệu Phong khẽ đảo qua, tên cùng với tường thuật tóm
lược của hơn trăm ngàn môn công pháp nhất thời dung nhập vào trong đầu
của hắn.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong liền rút ra được một cái quy luật đại khái.
Phần đông các công pháp, cũng đều có thể tu luyện tối đa lên đến cấp bậc Thoát Phàm Tứ trọng mới chấm dứt.
Bình thường đột phá lên tứ trọng Thoát Phàm Cảnh, chính là điểm cuối
cùng của một môn công pháp Phàm phẩm trung cấp, mà tương đối cao hơn
cũng chính là ngũ trọng Thoát Phàm Cảnh.
Võ học Phàm phẩm hạ cấp, bình thường có thể đột phá lên đến Thoát Phàm Cảnh.
Võ học Phàm phẩm trung cấp, có thể áp dụng lên đến tối đa tứ trọng Thoát Phàm Cảnh.
Võ học Phàm phẩm thượng cấp, có thể áp dụng lên đến tối đa thất trọng Thoát Phàm Cảnh, một vài bộ võ học cao cấp hơn còn có thể đột phá lên
đến Chân Linh Cảnh.
Võ học Phàm phẩm đỉnh phong, hoàn toàn có thể tu luyện lên đến Chân Linh Cảnh, uy năng vô cùng cường đại.
Cho nên, võ học Phàm phẩm đỉnh phong mới chân chính là võ học trân quý của Hiểu Nguyệt Tông.
Về phần võ học Linh cấp cao hơn, thì lại là tuyệt học trấn sơn của
Tông môn, không phải cấp bậc Trưởng lão căn bản không có tư cách tu
luyện, dưới Chân Linh Cảnh khó có thể tìm hiểu.
– Trong vòng nửa canh giờ, ngươi cần phải chọn ra một môn công pháp.
Chỉ cần cầm lấy ngọc bài, tâm thần dung nhập vào, liền có thể lĩnh ngộ
được nội dung công pháp bên trong!
Thanh âm già nua kia dường như phát hiện ra Triệu Phong không hiểu rõ ràng lắm quy tắc bên trong Lũ Không Lâu.
– Vâng, tiền bối!
Trong lòng Triệu Phong thoáng có chút cổ quái. Thanh âm già nua kia, làm sao có thể vang lên trong đầu của mình?
Tại thế tục, truyền âm bình thường chẳng qua đều là vang lên bên tai
mà thôi. Nhưng nghĩ đến nơi này chính là thế giới Tông môn, hết thảy đều không thể cân nhắc theo lẽ thường, hắn liền bình tĩnh trở lại.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong thông qua mắt trái đảo quét, một phen đem tường thuật tóm lượt của mấy trăm mấy ngàn loại công pháp đang
phiêu phù bên trong sương mù thống nhất nhìn qua một lần. Những đặc tính của chúng cũng đều ghi tạc vào trong đầu mình.
Cái này hoàn toàn là nhờ vào mắt trái thần bí của hắn. Những đệ tử
bình thường khác, rất khó có thể một phen đem tường thuật tóm lượt của
mấy trăm mấy ngàn loại công pháp trong thời gian ngắn toàn bộ nhìn qua
hết như vậy.
Sau khi đảo quét qua một vòng, Triệu Phong rất nhanh liền loại trừ ra một vài loại công pháp hạn chế tu vi tu luyện, ví dụ như những công
pháp ít nhất phải có tu vi Thoát Phàm Cảnh mới có khả năng tu luyện.
Ngay sau đó, hắn trải qua phân tích, sàng lọc ra một vài loại công pháp có uy lực lớn một chút, huyền ảo thâm sâu một chút.
Như vậy gần nhất, trong đầu của Triệu Phong liền chỉ còn lại chừng
hai trăm loại công pháp tinh phẩm thích hợp với chính mình nhất.
Những môn công pháp tinh phẩm này, ở trong các công pháp Phàm phẩm trung cấp, cũng đều là không tệ cả.
Chỉ tiếc, Triệu Phong nhiều nhất cũng chỉ có thể lựa chọn một môn mà thôi.
Sau khi suy tư thật lâu, Triệu Phong quyết định lựa chọn một môn công pháp chuyên về công kích.
– Hồi Long Chưởng! Chưởng pháp mang theo thanh âm long khiếu, có thể
đánh nát cự thạch. Đạt tới cảnh giới đại thành, có thể kèm theo long
ảnh, hoàn toàn uy hiếp đối thủ cùng cấp! Đối với chân lực yêu cầu khá
cao!
– Thất Tuyệt Chỉ! Chia ra làm bảy tầng cả thảy! Bảy môn tuyệt học chỉ kình cao thâm, luận công kích đơn thể có uy lực cực lớn! Yêu cầu cực
cao đối với việc nắm giữ, ngưng luyện chân lực trong cơ thể!
– Liệt Hỏa Kiếm Pháp! Kiếm pháp cương liệt như hỏa diễm! Tu luyện đến cảnh giới đại thành, mỗi một kiếm đánh ra có thể dẫn động liệt hỏa.
Dưới Thoát Phàm Tứ trọng, căn bản là vô địch!
– …
Triệu Phong đặc biệt chú ý kỹ các môn công pháp loại công kích, uy
lực phải lớn một chút. Uy năng sản sinh đặc biệt vượt quá lực lượng tự
nhiên bình thường.
Ví dụ như môn Liệt Hỏa Kiếm Pháp kia, kiếm pháp có khả năng dẫn động
quang hoa liệt hỏa, cái này năng lực con người bình thường sao có thể
làm được?
Đương nhiên, hiện tại Triệu Phong cũng không nghĩ đến việc lựa chọn
tu luyện một loại vũ khí khác. Dù sao thì mắt trái của hắn cũng thích
hợp sử dụng cung tên hơn cả, công kích viễn trình hoàn mỹ vô địch.
Hắn tận lực không lựa chọn các loại vũ khí công kích tầm gần. Mượn
vào ngoại vật, chung quy cũng có cực hạn, vạn nhất vũ khí bị tổn hại,
thực lực cũng giảm xuống thật lớn.
Huống chi khi đạt tới cấp bậc Thoát Phàm Cảnh, cách không công kích
căn bản dễ dàng như ăn cơm uống nước, ưu thế khoảng cách của vũ khí cũng sẽ không đặc biệt rõ ràng nữa.
Sau khi cẩn thận cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc cũng có những môn công pháp bất đồng xuất hiện trong đầu của Triệu Phong.
– Phong Lôi Chưởng! Chưởng pháp có uy lực của phong lôi, mượn gió dẫn lôi thế! Chưởng pháp đạt đến cảnh giới viên mãn, có thể dẫn động lôi
điện trợ uy! Nhưng có lẽ bởi vì công pháp không được trọn vẹn, gần như
chưa từng có người nào tu luyện đến cảnh giới viên mãn!
– Chú thích: Môn công pháp này có chút không được minh bạch, tính
nguy hiểm rất lớn. Trong lịch sử, người tu luyện môn công pháp này tới
viên mãn, đã bị lôi điện oanh kích thành tro bụi!
– Không nên khinh suất tu luyện!
Lời chú thích cuối cùng, dường như là mới được ghi thêm vào không bao lâu, chữ viết tương đối còn mới.
– Phong Lôi Chưởng! Chọn ngươi vậy!
Triệu Phong cố tình chọn một môn công pháp tu luyện gian nan, nguy hiểm một chút.
Trước kia từng tu luyện qua Điểm Tinh Chỉ, khiến cho Triệu Phong hiểu được, càng làm một công pháp hung hiểm, uy lực sẽ càng lớn.
Phong Lôi Chưởng cũng là như thế. Các đệ tử trong Hiểu Nguyệt Tông,
khẳng định là sẽ không dám tu luyện. Còn nữa, ai cũng không nghĩ tới đem cơ hội quý giá tiến vào Lũ Không Lâu mà đặt lên trên một môn công pháp
phiêu lưu chưa từng có người tu luyện đến viên mãn này.
Nhưng mà Triệu Phong lại dám làm như vậy!
Thứ nhất, hắn so với Đệ tử nội môn bình thường có hơn một lần cơ hội tiến vào Lũ Không Lâu.
Thứ hai, môn công pháp mà người khác không dám tu luyện, hoặc là
không thể luyện thành, càng thuyết minh rõ ràng tính cường hãn của môn
công pháp này.
Triệu Phong từng đọc qua một vài điển tịch của Thế giới Tông môn, ghi chép lại những vị Đại năng truyền kỳ, bình thường đều là những người
lựa chọn những con đường hoàn toàn khác với người bình thường, cuối cùng đều đứng ở đỉnh cao của thế giới!
Nếu như Triệu Phong cũng lựa chọn một môn công pháp mà người khác
cũng có thể dễ dàng tu luyện thành công, như vậy cùng với loại người
bình thường kia có gì khác nhau đâu?
– Ngươi xác định lựa chọn Phong Lôi Chưởng à? Bổn tọa nhắc nhở ngươi, môn công pháp này vô cùng hung hiểm, độ khó khăn khi tu luyện so với
một vài môn công pháp Phàm phẩm thượng cấp còn lớn hơn!
Thanh âm già nua đột nhiên vang lên.
– Xác định!
Triệu Phong quả quyết nói.
Loại ngữ khí quyết đoán mạnh mẽ như vậy, khiến cho thanh âm già nua kia cũng thoáng ngưng đọng lại.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người lựa chọn một môn công pháp có tính nguy hiểm cao như thế, hơn nữa ngữ khí còn quyết đoán đến như
vậy.
Loại người này, chỉ có thể dùng từ cuồng vọng để mà hình dung.
– Ha ha… kẻ tu luyện Phong Lôi Chưởng, bình thường sẽ có hai kết quả! Kết quả đầu tiên, tuyệt đại đa số mọi người đều không thể tu luyện đến
cảnh giới viên mãn, giữa chừng có khả năng gân mạch đứt đoạn, tu vi phế
hết, hoặc là bán thân bất toại! Kết quả thứ hai, những thiên tài có ngộ
tính cực kỳ cao, tu luyện thành công, sẽ bị lôi điện đánh chết! Mà kết
quả thứ hai, chính là kết quả khiến cho người khác phải tiếc hận nhất!
Thanh âm già nua nói đến đây, nhẹ nhàng cười một cái, không nói tiếp nữa.
Hai cái kết quả, hoặc là tu luyện không đến cảnh giới cao nhất, hoặc là cuối cùng bị lôi điện đánh chết!
Đổi lại một người nào khác, cũng đều sẽ cảm thấy sợ hãi, ít nhất cũng phải suy nghĩ cẩn thận lại một chút.
Nhưng mà, Triệu Phong lại hoàn toàn không để ý đến thanh âm già nua,
giơ tay bắt lấy tấm ngọc bài Phong Lôi Chưởng, đem tâm thần dung nhập
vào trong đó.
Ô…ô…ô…n…g!
Tấm ngọc bài chợt sáng lên một trận quang mang mông lung. Ý thức của
Triệu Phong liền tiến vào một thế giới tràn ngập phong lôi mãnh liệt.
Đây là một đoạn cảnh tượng, một đạo nhân ảnh đang ở giữa không gian
phong lôi giao hội mãnh liệt kia, thi triển một môn chưởng pháp.
Bộ chưởng pháp này, uy thế càng lúc càng cường đại. Đến lúc cuối
cùng, dẫn phát nên phong lôi cộng minh, dẫn động uy lực lôi điện, trực
tiếp đem một ngọn núi cao cả ngàn trượng đánh tan thành bình địa.
– Uy lực thật cường đại!
Mắt trái của Triệu Phong theo bản năng, một phen đem cảnh tượng này thu thập vào trong đầu hắn.
Ngay sau đó, nội dung pháp quyết liên quan đến Phong Lôi Chưởng đột
nhiên từ ngọc bài hiện lên, từng chút từng chút rót vào trong đầu của
Triệu Phong.
Bên trong tầng sương mù của tấm ngọc bài, đột nhiên có một cỗ lực
lượng Trận pháp kỳ dị, đem một đoạn ký ức tin tức thông qua tấm ngọc bài truyền tải vào trong đầu của Triệu Phong.
Một màn cảnh tượng có quan hệ đến đoạn nhân ảnh luyện chưởng kia, người bình thường chỉ có một lần cơ hội duy nhất nhìn thấy.
Mà Triệu Phong, thì lại thông qua mắt trái thần bí, trực tiếp sao
chép màn hình ảnh đó vào trong không gian mắt trái, về sau có thể tùy
tiện mở ra tìm hiểu.
Nội dung pháp quyết của Phong Lôi Chưởng, dưới lực lượng của trận
pháp thúc giục, chậm rãi dung nhập vào trong đầu của kẻ tu luyện.
Triệu Phong trong khoảnh khắc liền hoàn toàn ghi nhớ rõ ràng. Thời
gian còn lại, hắn thông qua mắt trái, dò xét phiến sương mù trong Lũ
Không Lâu cùng với phần đông các ngọc bài còn lại trong này.
Khu vực sương mù trong này, bản thân đã bị lực lượng Trận pháp cường đại bao phủ, duy trì ngàn năm không tan đi.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ, có thể nào phá giải được Trận pháp
này, hoặc là có thể tìm được một ít sơ hở của Trận pháp này hay không?
Nghĩ đến đây, hắn mở ra mắt trái, trong đồng tử phiếm động một tầng thanh quang, nghiên cứu cẩn thận Trận pháp bốn phía.
Dưới thị lực siêu cấp của mắt trái, trong đám sương mù bốn phía đột
nhiên hiện ra những đường cong cùng với đồ văn của Trận pháp, sau đó
xuất hiện một kết cấu không gian lập thể phức tạp.
Soát!
Triệu Phong mở ra mắt trái, rõ ràng một phen đem kết cấu của Triệu
Phong bên trong Lũ Không Lâu hoàn toàn thu hết vào trong không gian của
mắt trái.
– Trước tiên cứ lưu lại kết cấu của Trận pháp đã, về sau rảnh rỗi lại nghiên cứu sau!
Trong lòng Triệu Phong âm thầm tính toán.
Kéo dài thêm một lúc nữa, tấm ngọc bài trước mặt Triệu Phong đột
nhiên quang mang ảm đạm xuống, sau đó những tấm ngọc bài trong khu vực
sương mù xung quanh chỗ hắn đứng cũng đồng thời thu liễm lại quang hoa
của mình.
Cứ như vậy, Triệu Phong mang theo tin tức công pháp Phong Lôi Chưởng, mang theo kết cấu trận pháp bên trong khu vực sương mù, rời khỏi Lũ
Không Lâu.
Trước khi rời đi, hắn dường như nghe thấy thanh âm già nua kia lại nhắc nhở:
– Công pháp bên trong Lũ Không Lâu truyền thừa đã lâu, bác đại tinh
thâm, không thể ngoại truyền! Nếu không, dựa theo tông quy, phế bỏ tu
vi, đuổi khỏi Tông môn! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com