Trên đường trở về. Công chúa Vân Hương Mộng cùng đồng hành với Triệu Phong
Dọc đường đi. Vân Hương Mộng rất vui vẻ nhiệt tình, thái độ so với trước kia giống như hai người hoàn toàn khác, ngôn từ nói chuyện với Triệu Phong cũng trở nên khách khí và thân thiết hơn rất nhiều.
Trong lòng Triệu Phong cảm thấy kỳ quái, nhàn nhạt liếc nhìn công chúa của Tương Vân quốc ở trước mặt.
Từ lúc khảo hạch Tông môn cho tới khi tiến vào ngoại môn, vị công chúa Tương Vân quốc này vẫn luôn dùng gương mặt xinh đẹp và thân phận cao quý, khí chất ưu nhã của mình khiến cho những đệ tử ngoại môn khác đều cảm thấy tự ti mặc cảm, bộ dạng như cự tuyệt người ngoài ngàn dặm
Trước đây, lúc Triệu Phong vẫn là thiếu niên tư chất bình thường thì công chúa Tương Vân quốc này thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Nhưng ngày nay đã không còn giống ngày xưa nữa.
Mới cách đây không lâu, Vân Hương Mộng đã mơ hồ ý thức được thiếu niên trước mắt có lẽ chính là nhân vật thiên tài mà cả đời mình cũng không thể vượt qua được.
Trong giây lát, nàng dường như đã đoán trước được sự quật khởi kỳ tích của một thiên tài luyện đan, trở thành một “tân tinh” rực rỡ trong giới luyện đan.
Thân là công chúa Tương Vân quốc, con mắt nhìn người của Vân Hương Mộng đã vượt xa những đệ tử ngoại môn khác.
Nàng dĩ nhiên hiểu được, một Luyện Đan Sư kiệt xuất hàng đầu có tác dụng lớn đến mức nào đối với Tông môn.
Một Tông môn có nhiều Luyện Đan Sư ưu dị, có thể luyện chế ra rất nhiều linh đan có chất lượng tốt, khiến cho toàn bộ thực lực của Tông môn tăng lên, tác dụng thúc đẩy không phải bàn cãi.
Nếu như có thể mượn hơi vị thiên tài luyện đan trước mặt, tương lai sẽ có tác dụng lớn đến mức không tưởng đối với Vương thất của Tương Vân quốc.
Chẳng qua…
Triệu Phong vẫn luôn giữ thái độ ôn hòa đối với việc Vân Hương Mộng cố ý thân thiết và dựa hơi.
Mặc dù hắn không có hảo cảm gì với Vân Hương Mộng, thế nhưng cũng không muốn đắc tội với nàng
Dù sao thì Tương Vân quốc cũng là quốc gia của hắn, thậm chí còn là cố hương.
Vân Hương Mộng âm thầm thở dài, biết rằng lúc trước mình đã tạo thành ấn tượng không tốt cho Triệu Phong, khiến hắn cũng không muốn thân thiết với mình.
Dĩ nhiên, nàng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ, đây là một “ngôi sao” đầy tiềm năng, tương lai sẽ có tác dụng rất lớn đối với Tông môn và Vương thất của Tương Vân quốc.
Không lâu sau…
Hai người Triệu Phong đã trở về Ngoại Môn Đường.
Rất nhiều người cũng biết hôm nay là ngày mà đệ tử mới tới là Triệu Phong sẽ khiêu chiến với nội môn dự khuyết Quy Phong Vân.
Không ít đệ tử ngoại môn đều bỏ công việc trong tay mình để chạy tới xem cuộc chiến.
Lúc này, thấy Triệu Phong và Vân Hương Mộng cùng sánh vai đi tới, rất nhiều đệ tử ngoại môn, đặc biệt là đệ tử mới tới, đều lộ vẻ kinh dị.
– Triệu Phong từ lúc nào lại thân thiết với công chúa Tương Vân quốc như vậy?
Một ít đệ tử ngoại môn còn tặc lưỡi cảm thấy kỳ quái, dường như không thể tin nổi.
Trong khoảng thời gian tiến vào Tông môn, mọi người cũng đã quen thuộc với tính cách lạnh lùng và thân phận cao quý của Vân Hương Mộng, ngoại trừ Tiêu Vẫn và Liễu Nguyệt Nhi ra, nàng không còn để mắt tới bất kỳ đệ tử ngoại môn nào khác.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Phong đã đi tới đài khiêu chiến chuyên dụng của Ngoại Môn Đường.
Đài khiêu chiến này ở rất gần nơi ơ của đệ tử nội môn dự khuyết.
Những đệ tử nội môn dự khuyết đều có biệt viện lầu các riêng, hướng thụ sự đã ngộ và tài bồi ưu việt mà Tông môn dành cho.
Một khi trở thành đệ tử nội môn dự khuyết, căn bản không cần phải làm gì, cũng tương đối tự do, không giống như đệ tử ngoại môn bình thường khác, căn bản là bị Tông môn cưỡng ép phải lao động và làm việc vặt.
Đài khiêu chiến là do đá tảng màu đen đặc thù tạo thành, Triệu Phong mở mắt trái ra, liền “nhìn thấy” những tảng đá này còn cứng rắn hơn sắt rất nhiều lần, ngay cả Đại Sư võ đạo cũng khó làm nó hư tổn được.
Mồi khi có người khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết, xung quanh nơi này sẽ rất náo nhiệt.
Triệu Phong cũng nhìn thấy một vài thân ảnh quen thuộc như Tiêu Vẫn, Liễu Nguyệt Nhi và Trần Phong… Thậm chí còn có hai vị sư huynh Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đang vội vàng chạy tới.
Không lâu sau, người bị khiêu chiến là Quy Phong Vân cũng đã tới.
Hôm nay, người phụ trách trận khiêu chiến này chính là Khâu chấp sự.
Mọi người đều nhận ra Khâu chấp sự, bởi vì lúc bọn họ nhập môn, ông ta chính là người phụ trách khảo hạch.
Chẳng qua, điều bất ngờ chính là hôm nay dường như không chỉ có một người khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết.
– Trận đầu, “Vương Dương” khiêu chiến với đệ tử nội môn dự khuyết “Hạ Vân Đông”.
Thanh âm của Khâu chấp sự tràn ngập một luồng uy nghiêm áp bách tinh thần, vang vọng khắp phương viên vài dặm.
Tràng diện náo động nhốn nháo rất nhanh liền an tĩnh lại.
Vụt! Vụt!
Hai thân ảnh phát ra khí tức cường đại đều nhảy lên đài khiêu chiến.
Hai thanh niên trên đài đứng xa xa gườm nhau.
Một người là Hạ Vân Đông, xếp hạng hai mươi trong nội môn dự khuyết bảng, còn người khiêu chiến chính là Vương Dương.
Hai người này đều có tu vi “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”, Võ Đạo Nội Kình mãnh liệt như sấm sét vờn quanh ngoài thân, kình phong bốn phía nổi lên phần phật, một luồng khí tràng vô hình áp bách tràn ra, so với “Nhất vệ” của Quảng Lăng phủ cũng không thua kém bao nhiêu.
– Đây là trận chiến cấp bậc “Nửa bước Thánh cảnh”.
Tâm thần Triệu Phong thoáng rung động
Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đứng ở bên cạnh hắn cũng tập trung tinh thần, chú ý trận đấu.
Vụt! Vụt!
Thân hình trên đài thoáng lay động, hai đạo tàn ảnh trên mặt đất nhanh chóng nhảy lên không trung, chiêu thức va chạm, phát ra tiếng nô lớn, sóng khí kình phong điên cuồng tràn ra.
Giao phong giữa “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”, nếu bát trọng Cố Thể Cảnh bình thường đến gần chỉ e sẽ bị nghiền épthành mảnh vụn.
Hai đại cường giả đều sử dụng vài môn vũ kỳ và công pháp Phàm phẩm hạ cấp, cũng tương đương với võ học Thánh Phẩm trong truyền thuyết của quốc gia bên ngoài.
Kiếm Trảm Phong Vân!
Trường kiếm trong tay đệ tử nội môn dự khuyết Hạ Vân Đông đâm ra một đoản kiếm phong mãnh liệt, tiếng xé gió xông lên tận trời, một luồng dư âm của kiếm phong lạnh tới thấu xương, giống như mũi đao vô hình bao phủ lấy người khiêu chiến.
Nhất thời, tiếng xé gió vang lên chấn động màng nhĩ một vài đệ tử ngoại môn có tu vi thấp kém đều cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu.
– Đây là lực lượng mà cấp bậc cố Thể Cảnh co thể đạt tới sao?
– Nửa bước Thoát Phàm Cảnh, so với cửu trọng Cố Thể Cảnh còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đệ tử ngoại môn đang ở dưới đài quan chiến đều cảm thấy tâm thần rung động, trong lòng nảy sinh kính sợ đối với nửa bước Thoát Phàm Cảnh và đệ tử nội môn dự khuyết.
Trong ngoại môn của Hiểu Nguyệt Tông đệ tử nội môn dự khuyết tuyệt đối đều là những nhân tài kiệt xuất có chiến lực phi thường
Đệ tử ngoại môn bình thường muốn khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết, ít nhất phải có tu vi nửa bước Thoát Phàm Cảnh.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có không ít trường hợp đặc biệt, chỉ dùng tu vi cửu trọng võ đạo đỉnh phong mà vẫn khiêu chiến thành công.
Chẳng qua là gần hai năm nay, đệ tử nội môn dự khuyết căn bản đều có tu vi nửa bước Thoát Phàm Cảnh.
Trên đài, trận giao phong giữa hai cường giả nửa bước Thoát Phàm Cảnh, rõ ràng cũng có sự chênh lệch.
Hạ Vân Đông thân là đệ tử nội môn dự khuyết, từ đầu tới cuối vẫn nắm giữ quyền chủ động mỗi một kiếm chiêu đều kèm theo một luồng phong băng bén nhọn thấu xương, đối thủ căn bản không thể đến gần người hắn dược.
Sau khi đại chiến bốn năm mươi hiệp, đệ tử nội môn dự khuyết Hạ Vân Đông cuối cùng cũng dễ dàng chiến thắng đánh bại người khiêu chiến là Vương Dương.
Độ chú ý của trận chiến này cũng không tính là cao.
Thắng bại sớm đã nắm trong dự liệu.
Chẳng qua, nhìn thấy trận chiến này, những đệ tử ngoại môn mới tới cũng hiểu được sâu sắc thực lực của đệ tử nội môn dự khuyết.
Đặc biệt là Tiêu Vẫn trước đây vẫn muốn khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết. Lúc này, hô hấp của hắn có chút gấp gáp, sắc mặt hơi tái nhợt, thầm cảm thấy may mắn vì sự cẩn thận của mình.
Nếu để cho hắn đối mặt với Hạ Vân Đông e rằng ngay cả mười chiêu cũng không cầm cự nổi chứ đừng nói là đối chiến. Cho dù là đối chiến với người khiêu chiến là Vương Dương thì hắn cũng không có phần thắng.
– Quá mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Bắc Mặc trước khi rời đi cũng không có thực lực như
Vậy.
Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đều âm thầm lo lắng cho Triệu Phong.
Hạ Vân Đông kia chẳng qua chỉ mới xếp hạng hai mươi trong đệ tử nội môn dự khuyết, khó mà tưởng tượng nổi Quy Phong Vân xếp hạng mười ba sẽ đạt tới trình độ kinh khủng bực nào.
Nghĩ tới đây, tia hy vọng cuối cùng mà hai người Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm dành cho Triệu Phong liền bị dập tắt hoàn toàn.
Trận khiêu chiến đấu tiên đã kết thúc.
Tiếp theo, chính là trận khiêu chiến thứ hai, được nhiều người “mong đợi” nhất.
Trận khiêu chiến đấu tiên, thực lực giữa hai bên tương đối ngang nhau, đều là đệ tử ngoại môn cũ, mọi người cũng khá quen thuộc cho nên cũng không quá hấp dẫn.
Nhưng trận tiếp theo lại khá đặc biệt, người khiêu chiến chỉ là một người mới, còn là tu vi bát trọng Cố Thể Cảnh.
Khiêu chiến với thực lực chênh lệch như vậy, trong mười năm qua ở ngoại môn cũng chưa từng xuất hiện.
Thay vì nói là mọi người tới xem chiến đấu còn không bằng nói là tới nhìn tên “thiếu niên vô tri” trở thành trò cười như thế nào.
– Trận thứ hai, Triệu Phong khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết Quy Phong Vân.
Khâu chấp sự tuyên bố.
Tiếng nói vừa dứt, dưới đài liền xôn xao, có không ít người còn huýt sáo, cười lớn.
– Yên lặng!
Khâu chấp sự hừ lạnh một tiếng, áp lực tinh thần vô hình giống như núi cao ép xuống, đám đệ tử ngoại môn ở gần đó lập tức cảm thấy tâm thần chấn động
Thoát Phàm Cảnh thất trọng thiên đối với Cố Thể Cảnh giống như một tòa núi cao không thể chạm tới, đám đệ tử ngoại môn đang đắc ý vênh váo ở dưới đài quả thật không khác gì những con kiến hôi.
Toàn trường lập tức rơi vào tĩnh mịch.
Đám đệ tử ngoại môn đều câm như hếu, ngay lập tức hiểu được sâu sắc cấp bậc sâm nghiêm trong thế giới Tông môn.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào hai nhân vật chính của ngày hôm nay. Quy Phong Vân và Triệu Phong cũng đồng thời bước lên đài khiêu chiến.
Trong đó, Quy Phong Vân, người cũng nhu tên, xếp hạng mười ba trong đệ tử nội môn dự khuyết, có thể nói là nhân vật phong vân của ngoại môn.
Uy vọng và danh khí của hắn còn cao hơn cả Hạ Vân Đông.
Xếp hạng trong đệ tử nội môn dự khuyết, tu vi giữa mỗi người cũng không quá chênh lệch.
Thế nhưng hạng mười ba so với hạng hai mươi thì chênh lệch tới bảy bậc, chênh lệch như vậy tuyệt đối không thể xem thường
Sau khi nhìn thấy thực lực của Hạ Vân Đông, ngay cả Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng mất hoàn toàn lòng tin đối với Triệu Phong
– Tiểu tử họ Triệu kia, Quy mỗ rất bội phục dũng khí của ngươi, không ngờ lại có can đảm dám khiêu chiến.
Quy Phong Vân nhàn nhã đứng trên đài, bộ dạng thoải mái không chút để tâm
Không ai cho rằng lời này của hắn là sai!
Trước mặt cường giả nửa bước Thoát Phàm Cảnh, một tiểu tử bát trọng Cố Thể Cảnh e rằng chỉ bị đối phương phất tay một cái là bị giải quyết rồi.
Hơn nữa, tu vi của Triệu Phong thậm chí còn chưa đạt tới bát trọng đỉnh phong.
– Triệu sư đệ…
Dương Thanh Sơn siết chặt hai nắm đấm, cả người run rẩy, vẻ mặt áy náy, nhưng lại càng có cảm giác bất lực hơn.
Triệu Phong là vì hắn cho nên mới khiêu chiến với Quy Phong Vân.
Lúc này, mắt thấy Triệu sư đệ sắp trở thành trò cười trước mặt vô số người, trong lòng hắn liền cảm thấy hối hận và tự trách bản thân.
Nam Cung Phàm thì ảm đạm cúi đầu, thường ngày hắn cũng có thành kiến với Triệu Phong, thế nhưng lúc này tất cả đều biến thành mây khói, nghĩ lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Bên dưới đài, đám đệ tử mới nhập môn như Tiêu Vẫn thì đều lộ ánh mắt thương hại, thần sắc như đang giễu cợt.
Liễu Nguyệt Nhi ngày thường có chút “va chạm xích mích” với Triệu Phong cũng có chút không đành lòng.
– Có lẽ chỉ có như vậy thì hắn mới cam tâm bước vào “chính đạo”, toàn tâm toàn ý với đan đạo.
Vân Hương Mộng thầm nghĩ.
Trên đài khiêu chiến.
– Lần này quả thật có chút khó khăn…
Triệu Phong dù bận vẫn ung dung, đổi đầu trực diện với đối thủ cường đại nhất từ trước tới nay.
Giờ khắc này, hắn dường như cảm nhận được áp lực thực sự, khí huyết và Võ Đạo Nội Kình trong cơ thể vận chuyển nhanh hơn, mơ hồ kích phát ra càng nhiều tiềm lực hơn.
– Tiểu tử, nếu không thì vậy đi, ta sẽ chấp ngươi một tay, nếu ngươi có thể chiến thắng, cho dù…
Quy Phong Vân bộ dạng cợt nhả, có chút hài hước nói.
Tùy Phong Thức! Yên Ba Vô Ảnh Bộ!
Hư ảnh thoáng hiện, Triệu Phong đã biến mất khói tầm mắt của Quy Phong Vân.
Thanh âm của Quy Phong Vân đột nhiên ngưng bặt, trong lòng lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên, kình phong từ sau lưng ập tới.
Dưới sân lập tức xôn xao, phần lớn mọi người thậm chí còn không nhìn thấy rõ thân ảnh của Triệu Phong.
Vô thanh vô tức, biến mất vô ảnh vô tung, giống như mây khói.
Yên Ba Vô Ảnh Bộ của Triệu Phong chẳng biết đã tu thành cảnh giới viên mãn từ lúc nào, lúc này dung nhập với Tùy Phong Thúc đã đạt tới một cấp bậc chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com