Hoàn toàn lĩnh ngộ Điểm Tinh chỉ và Tàn Phong Thức tới cảnh giới viên mãn, Triệu Phong đã có lòng tin có thể ứng phó được mọi phiền toái ở ngoại môn này.
Trong đó, Điểm Tinh chỉ dù đặt ở quốc gia bên ngoài cũng là loại võ học công kích đứng đầu, một khi tu luyện tới tầng thứ bảy cao nhất, cơ bản là có thể tung hoành khắp cửu trọng võ đạo, khó có đối thủ.
Mà Tàn Phong Thức ở trong Tứ Phong thức cũng thuộc loại chiêu thức công kích, cho dù có sử dụng một mình thức này thì cũng không hề thua kém gì võ học Bán Thánh Phẩm
Triệu Phong đem ý cảnh của Tàn Phong Thức dung nhập vào trong Điểm Tinh chỉ, theo đuổi lực công kích cực hạn, uy năng không chỉ tăng lên một cấp bậc.
Hai cảnh giới viên mãn cùng lĩnh ngộ và dung hợp, gần như vượt qua công pháp Phàm phẩm hạ cấp, uy lực tiếp cận Phàm phẩm trung cấp.
Nên biết rằng, Ngân Bích Quyết mà Triệu Phong tu luyện chẳng qua chỉ mới là công pháp nổi bật trong Phàm phẩm hạ cấp mà thôi.
Theo những gì mà Triệu Phong biết thì trong đệ tử ngoại môn, phần lớn mọi người chỉ tu luyện một hai môn công pháp Phàm phẩm hạ cấp, nhưng người có thể tu luyện tới cảnh giới đại thành cũng hiếm như lông phượng sừng lân.
Về phần công pháp Phàm phẩm trung cấp, e rằng cũng chỉ có đệ tử nội môn của Hiểu Nguyệt Tông mới có tư cách tiếp xúc.
Hơn nữa, nếu không đột phá “Thoát Phàm Cảnh”, cho dù có công pháp Phàm phẩm trung cấp thì cũng không thể luyện tới đại thành.
– Chỉ còn lại “Liệt Phong Thức” mạnh nhất và thâm ảo nhất, là mới nhập môn mà thôi.
Triệu Phong lẩm bẩm.
– Liệt Phong Thức chính là một thức cường đại nhất trong Tứ Phong thức, nếu như có thể lĩnh ngộ sáu bảy phần thì khiêu chiến với cường giả Thoát Phàm Cảnh cũng không phải là không có khả năng.
Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi của mình một cái, từ trong phòng đi ra, tới gặp Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm ở phòng bên cạnh.
Từ sau ngày Triệu Phong đánh Trần Phong một trận, ba người liền trở nên an nhàn, cũng không bị quấy rầy nữa.
Lúc này, ba sư huynh đệ gặp nhau, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm vẫn có chút lo lắng.
– Ngày mai Tông môn sẽ công bố phân công chức vụ cho những đệ tử mới.
Dương Thanh Sơn nói.
Ba người đều biết, chức vụ mà Tông môn phân công, chắc chắn có tốt có xấu.
– Bây giờ chúng ta ở trong ngoại môn, nếu như ngay cả chút phiền toái nhỏ này cũng không giải quyết được thì làm sao có thể tranh phong với Bắc Mặc? Thậm chí là đối mặt với cấp bậc trưởng lão Tông môn như “Vân Hải chân nhân”.
Triệu Phong lại không hề sợ hãi chút nào.
Hiện nay, mục tiêu tiếp theo của hắn chính là trở thành “đệ tử nội môn”.
Nội môn mới chính là nơi những thiên tài thực sự tập trung.
Những thiên tài mạnh mẽ như Bắc Mặc, Khổng Nguyên Hạo đều đã sớm tiến vào nội môn, còn bái làm môn hạ của trưởng lão Tông môn.
– Không sai, nếu như ngay cả những “tiểu lâu la” của ngoại môn cũng không thể ứng phó được, vậy thì chúng ta ngay cả tư cách xách giày cho Bắc Mặc cũng không có.
Hai người Nam Cung Phàm gật đầu, lại khôi phục lòng tin và ý chí chiến đấu.
Trong lúc ba người nói chuyện, tại chỗ ở của đệ tử ngoại môn, bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh mịch.
– Hắn tới rồi!
Một vài người thấp giọng nói, trên mặt đầy vẻ kinh hoảng.
Ai tới?
Ba người Triệu Phong cũng phát hiện bầu không khí trở nên rất quỷ dị.
– Hầu Viên, kẻ xếp hạng thứ tư của ngoại môn, không phải là hắn đã có một biệt viện riêng rồi hay sao mà còn chạy tới đây?
Trông mắt một vài đệ tử ngoại môn cũ đều lộ ra vẻ kính sợ và kiêng kỵ.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trước cửa ra vào chỗ ở.
Lúc này, ở gần lối ra vào có ba người đang đi tới.
Trong đó có một thân ảnh cao lớn, thân trên ở trần, lộ ra da thịt cuồn cuộn rắn chắc, toàn thân như đồng, không cần cố tình lộ ra khí tức thì khí tức cường đại phát ra trong lúc vô tình cũng đủ làm kinh sợ hung thú và võ giá nhân loại.
Thân ảnh này giống như tháp sắt, mỗi bước hắn bước ra đều khiến mặt đất mơ hồ run rẩy, những đệ tử ngoại môn ở gần đó cũng cảm thấy tâm thần của mình run lên.
Hắn chính là đệ tử xếp hạng thứ tư của ngoại môn, Hầu Viên!
– Lực lượng khí lực thật mạnh, chỉ bằng vào thân thể thì hắn đã có thể áp bách cường giả cửu trọng bình thường rồi.
Mắt trái của Triệu Phong liền cảm nhận được huyết nhục cốt cách của đối phương, tâm thần không khỏi rung động.
Chỉ riêng tại thành tựu luyện thể, Hầu Viên so với tầng thứ tám Ngân Bích Quyết hỏa hầu đỉnh phong mà hắn tu luyện còn cao hơn nửa bậc.
Triệu Phong có thể khẳng định, đối phương chắc chắn cũng tu luyện một công pháp luyện thể nào đó không hề kém gì Ngân Bích Quyết.
Càng đáng sợ hơn chính là tu vi của người này đã đạt tới “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”.
Nghe nói, những đệ tử ngoại môn xếp hạng trước hai mươi đều có tu vi “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”, cấp bậc ít nhất tương đương với “Nhất vệ”.
Tu vi “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”, lại cộng thêm một luồng khí tức lực lượng của cố thể Cảnh cửu trọng, khó có thể tưởng tượng nổi sự kinh khủng của người này.
Thịch thịch… Thịch thịch…
Theo tiếng bước chân của Hầu Viên, không ít đệ tử ngoại môn ở gần đó đều cảm thấy không rét mà run.
Người đứng gần hắn thậm chí còn cảm thấy hít thở không thông, da đầu tê dại, khí huyết bị ngăn cản.
– Thực lực thật mạnh! Ngoại trừ sư tôn ra, chưa từng có người nào có thể mang tới cho ta áp lực lớn như vậy.
Dương Thanh Sơn hít sâu một hơi, liếc nhìn Nam Cung Phàm, khó mà che giấu được vẻ kinh hãi trên mặt.
Bọn họ đã xác định được, thực lực của Hầu Viên còn trên cả Nhất vệ, so với võ giả “Nửa bước Thánh cảnh” bình thường còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Ồ?
Ánh mắt của Triệu Phong đảo qua hai ngời bên cạnh Triệu Phong, liền nhận ra một người, người đó chính là Trần Phong bị hắn đánh bại cách đây mấy ngày.
Ngoại trà Trần Phong ra, bên phía tay phải của Hầu Viên còn có một thiếu niên tóc ngắn có khí tức sắc bén.
Tu vi của thiếu niên tóc ngắn này cũng đạt tới “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”.
– Quy Phong Vân, xếp hạng thứ mười ba của ngoại môn, tại sao hắn cũng tới đây? Đệ tử xếp vào hai mươi hạng đầu của ngoại môn đều là tinh anh “Nội môn dự khuyết”, không phải mỗi người đều có biệt viện hay sao?
Ánh mắt của mọi người đều chuyển lên người vị thiếu niên tóc ngắn.
Ba người tới đây, Hầu Viên xếp hạng thứ tư của ngoại môn, khiến mọi người vừa thấy đã sợ hãi.
Tiếp đó là Quy Phong Vân, tu vi “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”, xếp hạng mười ba ngoại môn.
Yếu nhất là Trần Phong, xếp hạng hai mươi tám của ngoại môn, tu vi Cố Thể Cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Trần Phong cười một tiếng âm lãnh ánh mắt quét về phía ba người Triệu Phong
Ánh mắt của Hầu Viên và Quy Phong Vàn cũng xoay chuyển, dừng lại trên thân ba người Triệu Phong, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm.
Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm đều cảm thấy tâm thần run lên, thân thể cứng đờ, hô hấp trở nên gấp gáp.
Luồng áp lực tâm lý vô hình kia khiến bọn họ cảm thấy vô cùng lo sợ bất an.
Chỉ có Triệu Phong là thần sắc vẫn như thường, thậm chí có thể coi là trấn định.
– Trần Phong, ngươi thật vô dụng, ngay cả ba tiểu mao đầu cũng không xử lý nổi.
Quy Phong Vân lắc đầu nói.
Trần Phong ngượng ngùng cười một tiếng, hết mực cung kính với hai vị đệ tử “nội môn dự khuyết” này.
Ở Hiểu Nguyệt Tông, hai mươi đệ tử tinh anh hàng đầu của ngoại môn đều là “nội môn dự khuyết”, được bồi dưỡng và hướng thụ đãi ngộ vượt xa những đệ tử ngoại môn bình thường khác.
Nhưng Trần Phong biết rõ thực lực của hai người trước mắt, đừng nói là Hầu Viên xếp hạng thứ tư, cho dù là Quy Phong Vân thì hắn cũng không cầm cự quá ba chiêu.
– Bây giờ không cần vội, tránh cho những người khác chê cười chúng ta khi dễ người mới, đợi phân công chức vụ xong sẽ từ từ sửa trị bọn chúng.
Thanh âm của Hầu Viên trầm đục, thậm chí còn lười liếc nhìn ba người Triệu Phong thêm chút nữa.
Quy Phong Vân cũng có chút hứng thú liếc nhìn ba người Triệu Phong.
Ba tên thiếu niên kia, tu vi đều chưa đột phá cửu trọng, một người trong đó thậm chí có thể đánh bại Trần Phong có tu vi cửu trọng đỉnh phong, điều này không khỏi khiến hắn có chút cảm giác ngoài dự liệu.
Ba người Hầu Viên chậm rãi bước đi, khi tới gần chỗ ở của ba người Triệu Phong, từ trên cao nhìn xuống đánh giá một phen, sau đó mới rời đi.
Phù…
Lúc này, những đệ tử ngoại môn ở gần đó mới thở phào một hơi.
Đối với đệ tử “nội môn dự khuyết”, trong lòng bọn họ vô cùng kính sợ, thậm chí có chút sợ hãi.
Đặc biệt là “Hầu Viên”, nghe nói hắn đã từng khiêu chiến với một đệ tử nội môn có tu vi “Thoát Phàm Cảnh”.
Một ngày yên bình rất nhanh trôi qua.
Sáng ngày hôm sau.
Tông môn bắt đầu phân công chức vụ cho những đệ tử mới vào.
– Đệ tử mới tới, toàn bộ bước ra ngoài.
Một vị phó chấp sự của “Ngoại Môn Đường” triệu tập mọi người, vẻ mặt hết sức uy nghiêm.
Phân công chức vụ!
Đệ tử mới nhập môn đều cảm thấy hơi căng thẳng, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
Chỉ trong chốc lát…
Hai mươi mốt đệ tử, bao gồm cả Tiêu Vẫn, Vân Hương Mộng và Liễu Nguyệt Nhi đều tập trung tại bãi đất trống.
Triệu Phong phát hiện tu vi của Tiêu Vẫn đã đạt tới cửu trọng đỉnh phong.
Còn tu vi của Vân Hương Mộng và Liễu Nguyệt Nhi cũng đạt tới cực hạn bát trọng, sắp tấn chức cửu trọng
– Tu vi của ba người này tại sao lại tăng nhanh như vậy.
Triệu Phong có chút kinh ngạc.
Trong đó, Liễu Nguyệt Nhi có thiên phú cao nhất, tiến bộ nhanh như vậy còn có thể hiểu được.
Thế nhưng Vân Hương Mộng và Tiêu Vẫn chỉ là Linh thể trung đẳng và Linh thể thượng đẳng, so ra thì không thể chênh lệch Dương Thanh Sơn quá nhiều như vậy.
Mắt trái của Triệu Phong có giác quan rất mạnh, lập tức phát hiện trên người Vân Hương Mộng và Tiêu Vẫn đều có khí tức của rất nhiều thiên địa linh bảo và đan dược.
Hắn đột nhiên hiểu ra, thân thế của hai người này bất phàm, một là công chúa cao quý của Tương Vân quốc, còn một là đệ tử của đệ nhất đại tộc ẩn thế, có rất nhiều quan hệ với nội bộ của Hiểu Nguyệt Tông
– Hừ.
Ánh mắt xinh đẹp của Liễu Nguyệt Nhi xoay chuyển, đột nhiên đối mắt với Triệu Phong, dường như trong ánh mắt của nàng có chút khiêu khích và chế nhạo.
Trước khi khảo hạch Tông môn, Liễu Nguyệt Nhi đã từng có vẻ mặt bễ nghễ và khinh thường như vậy với Triệu Phong.
Trong quá trình khảo nghiệm thiên phú, Triệu Phong biểu hiện “ra vẻ cao thâm” đã khiến nàng và ông nội Thương Thiết Hầu của nàng đều cảm thấy kinh hãi.
Cuối cùng thì nàng mới phát hiện mình đã bị Triệu Phong trêu chọc, người này chẳng qua chỉ “cố làm ra vẻ” mà thôi, cuối cùng cũng chỉ là Linh thể hạ đẳng, ở trong Tông môn thì địa vị cũng kém xa nàng.
Đối diện với ánh mắt của Liễu Nguyệt Nhi, Triệu Phong trợn mắt một cái, bộ dạng “hồn nhiên vô tư” như không biết gì.
– Người này tư chất cũng bình thường, vậy mà lại chẳng biết xấu hổ, coi trời bằng vung.
Liễu Nguyệt Nhi tức giận tới mức dậm chân, khuôn mặt đỏ bừng.
Trong suy nghĩ của nàng, đối phương chính là ếch ngồi đáy giếng, không đáng để tâm Nhưng mỗi khi nhớ tới biểu hiện trước kia của Triệu Phong, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác tức giận và ủy khuất.
– Tiếp theo, ta sẽ bắt đầu tuyên bố chức vụ phân công cho các ngươi.
Vị phó chấp sự kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
Bầu không khí trên sân nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Thực lực và địa vị của phó chấp sự mặc dù không bằng chính chấp sự, thế nhưng vẫn vượt xa phần lớn đệ tử nội môn.
Hả?
Mắt trái của Triệu Phong đột nhiên nhìn ra hơn ngoài vạn dặm, sau đó dừng lại trên một căn phòng.
Trên nóc nhà của căn phòng có ba người đang ngồi.
Ba người này chính là Hầu Viên và Quy Phong Vân đã từng gặp qua lúc trước, ở giữa chính là một nam tử anh tuấn mặc áo bào xanh có hoa văn, chính là Tuyền Thần.
– Ha ha, tiếp theo mới chính là chuyện thú vị. Vương phó chấp sự và sư tôn của ta lúc trước có chút giao tình, chỉ cần ta ám hiệu một chút, nhất định hắn sẽ không để cho những người này được phân công cho chức vụ gì tốt đâu.
Tuyền Thần thản nhiên nói, giống như một người ngoài cuộc đang xem trò vui.
Đúng lúc đó.
Phó chấp sự bắt đầu lần lượt tuyên bố phân công chức vụ.
Công chúa Vân Hương Mộng được phân tới Thảo Mộc Đường, trực tiếp đi theo một trưởng bối Luyện Đan Sư trong Tông môn, vừa học vừa làm.
Điều này khiến cho mọi người đều hâm mộ vô cùng.
Ngay sau đó, Tiêu Vẫn và Liễu Nguyệt Nhi cũng nhận được chức vụ không tệ.
Tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của mọi người.
Sau ba người này, những người khác cũng không có nhận được chức vụ may mắn như vậy, tuy nhiên vẫn có tốt có xấu.
Rốt cuộc, các chức vụ cũng được phân công cho đám người Triệu Phong:
– Dương Thanh Sơn, đảm đương công nông, tới dược điền Bắc Sơn, nhiệm vụ gánh phân, bón phân, tưới nước, mỗi ngày phải hoàn thành năm mẫu.
– Nam Cung Phàm, đảm đương công nhân bốc vác, tới phế tích của Thảo Mộc Đường, vận chuyển các loại phế liệu xuống núi, mỗi ngày phải hoàn thành năm vạn cân phế liệu.
Nghe đến đó, những đệ tử còn lại liền cảm thấy trong lòng run lên, có chút thương hại nhìn về phía ba người Triệu Phong
Triệu Phong cũng có chút đồng cảm với hai vị sư huynh, tuy nhiên kết quả này cũng không phải ngoài dự liệu.
– Ừm, phân công nhiệm vụ tới đây là chấm dứt. Phó chấp sự thu hồi cuốn sách nhỏ trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com