Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 9 Quân ăn cướp – Botruyen
  •  Avatar
  • 43 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 9 Quân ăn cướp

Sài thành Thần Long giáo tổng đà
– Kim Lang, nhanh chóng mang đầu tên Vô Ảnh về đây cho ta.
– Vâng thưa giáo chủ.
– Bạch Hổ tộc đã lẩn trốn 20 năm lần này lại ngóc đầu dậy. Hahahaha. Lúc rùa rụt cổ này. Đi đi.
– Thuộc hạ cáo lui.
Sau khi tên Kim Lang kia dời đi một thân ảnh cao gầy hiện ra sau lưng giáo chủ.
– Long Ngạo Thiên đệ lại chủ quan rồi. Tên Vô Ảnh đó cực kì giảo hoạt.
– Vậy theo ý của huynh..
– Haha dù sao thì Kim Lang cũng tốt Vô Ảnh cũng được 2 kẻ đó đều không thể giữ lại.
Tên cao gầy nói gì đó vào tai Long Ngạo Thiên, hai mắt Long Ngạo Thiên sáng lên hắn nói.
– Được làm theo ý huynh. Người đâu gọi Tử Vong sứ giả lên đây.

Sáng sớm 5 bóng người rời ra khỏi cửa Bắc của Bình Gia Thành. Không khí bên ngoài cực kì trong trẻo sau cơn mưa rào đêm qua. Thời tiết mùa hè hay có những cơn mưa lớn bất chợt.
“ Phi Long đại ca, tại sao toàn bắt chúng ta đi bộ vậy? Người ta yếu đuối không chịu khổ được nha.” Phong Linh lầu bầu hỏi.
“ Hừ về hỏi lại tướng công tốt của muội ấy. Hỏi hắn sao không đi ăn cướp đi.” Phi Long tức giận nhìn Phong Thần.
“ Đòi hỏi của ta rất chính đáng.” Phong Thần thờ ơ nói.
“ Chính đáng con mẹ nhà ngươi. Bao ăn bao ở
quần áo giày dép ngươi nói ngươi khác lão bà của ta ở chỗ nào?” Phi Long Phùng mang trợn má lớn tiếng mắng. Vẫn chưa hết cơn giận hắn nói tiếp.
“ Cái đồ ăn bám khốn khiếp, cái quân cướp của giết người. Ta sắp bị ngươi biến thành ăn mày rồi.”
Phong Thần nhàn nhạt mà trả lời.
“ Đó là việc của ngươi, ta không quản.”
Trên đường Phi Long và Phong Thần không ngừng đấu khẩu. 3 nữ nhân mặc xác bọn hắn oanh oanh Yến yến ríu rít nói chuyện với nhau.
Đến buổi trưa cuộc cãi vã của hai tên chỉ kết thúc khi bước vào tửu điếm. Hai thằng giận không thèm nhìn mặt nhau.
Phi Long giận dỗi ra ăn riêng .Bữa cơm diễn ra trong không khí rất căng thẳng. Đúng là thanh niên mới lớn chỗ nào cũng là trẻ trâu hết.
Lúc đó có mấy tên bước vào tửu điếm, dẫn đầu là 1 tên mặt hoa đã phấn gầy gò ốm yếu phía sau là hơn 10 tên hộ vệ tên nào tên ấy đều rất cao to lực lưỡng.
Nhiều người khi thấy hắn vào đều hoảng sợ mà tránh ra. Tên côn tử dáng đi khệnh khạng không coi ai ra gì. Hắn đã bị vẻ đẹp của 3 nữ nhân hấp dẫn. Nụ cười đầy ti tiện trên môi hắn bước đến cạnh bàn của các nàng .Rất ngạo mạn hắn nói:
“ Ta thấy rất có hứng thú với các nàng. Đi theo ta ăn sung mặc sướng. Nếu không hắc hắc.”
Hắn cười rất bỉ ổi, xung quanh mọi người ngao ngán lắc đầu. Nhiều người thương tiếc cho các nàng. Tên này là Trần Tử Kỳ con trai của Trần Tử Minh của Nam Đô thành. Gia tộc của hắn chuyên kinh doanh bài bạc và cho vay nặng lãi. Thế lực của gia tộc hắn cực kì lớn, khi mẹ hắn là Cháu gái của đại trưởng lão của Thần Long giáo. Từ nhỏ hắn đã được nuông chiều hư hỏng, vì gia thế khủng bố nên hắn luôn coi trời bằng vung. Hắn vì tửu sắc quá độ nên mới hơn 20 tuổi mà đã trông như 1 cái xác khô.
“ Công tử người ta là con gái nhà lành nha. Muốn theo người còn phải được phụ mẫu chấp nhận đã.” Phong Linh e thẹn cúi mặt xuống bàn trả lời hắn.
“ Haha được Ta chưa ta là diễn phúc của cả gia tộc của nàng. Yên tâm ta sẽ chiếu cố đến gia đình nàng.” Hắn vênh váo nói.
“ Công tử này huynh thật là khí phách đó nha. Không biết quý tính đại danh của huynh là gì?” Phong Linh hỏi bằng 1 giọng ỏn ẻn hết sức êm tai.
“ Ta là đại thiếu gia của Trần gia, Trần Tử Kỳ. Nhà ta thì không có gì ngoài tiền cả. Hâhhaha”
Cái kiểu cách của hắn làm tất cả mọi người hết sức phản cảm.
“ Trần công tử nữ nhân này chắc huynh không thể mang đi rồi.” Chủ nhân của giọng nói là 1 trên cao tầm 2m ít nhất hắn phải nặng 120kg, trên người ngoài cơ ra thì chỉ thấy bắp là bắp.
“ Hừ từ bao giờ mấy tên Hắc Hổ Sơn các ngươi lại có cái gan lớn như vậy?” Hắn khinh thường trả lời.
“ Haha ta nể mặt cha ngươi nên không muốn đôi co cùng với ngươi. Ta nghĩ cha ngươi không vì mấy nữ nhân mà tìm đến chúng ta kiếm chuyện đâu. Thật là nhớ cái thời rảnh rỗi vào sòng bạc nhà các người mà cướp quá haha.”
“ Hay lắm, chúng ta đi.”
Trần Tử Kỳ tức tối bỏ đi.
Phi Long nháy mắt cho Phong Thần rồi hắn lặng lẽ rời đi.
“ Ta muốn mời các nàng lên Hắc Hổ Sơn làm khách mấy ngày. Không biết ta các người thế nào.” Tên đô con ung dung hỏi.
“ Ngươi dẫn đường đi.”Phong Thần lạnh lùng nói.
Tên đô con ra dấu mời rồi hắn xoay người phất tay dẫn thuộc hạ rời đi.
Phi Long sau khi rời đi lặng lẽ bám theo tên Trần Tử Kyf.Đến một nơi trống vắng hắn dùng tốc độ của mình áp sát đánh gục lũ thủ vệ. Hắn không quên giao cho Trần Tử Kỳ 1 trận tơi tả.
“ Có bao nhiêu tiền giao hết ra đây.”
Tên Trần Tử Kỳ sợ hãi đái ra quần vội vàng làm theo lời hắn nói.
“ 50 vạn kim tệ, không tồi. Hãy bảo với cha ngươi Hắc Hổ Sơn hỏi thăm sức khỏe hắn.”
Nói xong hắn dùng chân phải của mình đá mạnh về phía hạ bộ của tên Trần Tử Kỳ. Hai quả trứng nát bét hắn đau đớn mà ngất đi.
Nam Đô Thành
– Cái gì có chuyện đó sao? Một phụ nữ trung niên tức giận nói.
– Tử Kỳ đang ở chỗ nào.
– Dạ công tử đang ở trong phòng.
Đây là 1 tên đã đi cùng Trần Tử Kỳ trên mặt vẫn còn những vết sưng do Phi Long để lại.
– Mau đi gọi lão gia, lần này dù phải trả giá thế nào cũng cần phải san bằng Hắc Hổ Sơn.
Cùng lúc đó bên trong sòng bạc của Trần Gia các con bạc đang say sưa khô máu. 4 phía lửa cháy dữ dội bùng lên.
Hắc Hổ Sơn
“ Các người nói xem ta có nên bình tĩnh không?” Phong Thần trễ m trệ ngồi trên 1 chiếc ghế lớn. Xung quanh 3 nàng cũng ngồi quanh đó.
“ Là chúng ta sai đã trêu người của công tử”
Một tên trên người khoác một tấm đã hổ, đang quỳ bên trong sảnh nói xong tự vả vào mặt mình.
“ Trêu chọc nữ nhân của ta. Các người đều không đáng sống.”
Phong Thần lạnh lùng phán ra.
“ Xin ngài tha mạng,”
Trong sảnh chừng 100 tên đang dập đầu xin tha. Tên mặc bộ đã hổ đang cảm thấy cực kì hận tên thuộc hạ của mình.Tên thuộc hạ ngu ngốc đã dẫn 1 con quỷ dữ vào trong nhà. Còn tên đô con khi nãy cũng thầm trách bản thân đã quá sơ ý khinh thường Phong Thần. Hắn cứ nghĩ sẽ được Trại chủ khen ngợi vì đã tìm về cho hắn 3 nữ nhân xinh đẹp ai ngờ thực lực của 4 người kia lại khủng khiếp như thế.
“ Linh Nhi nàng nói xem.” Phong Thần nhìn Linh Nhi đầy Âu yếm mà nói.
“ Hì hì hắn đã lấy đi cơ hội để ta ăn sung mặc sướng vì thế phải đền bù cho ta.” Phong Linh mỉm cười đầy tinh nghịch mà nói.
“ Dạ được.”
“ Ừm để xem nào. 100 vạn kim tệ. Các tỉ thấy vậy có được không?”
Thuỳ Dung không nói gì, chuyện này như chưa từng liên quan đến nàng vậy.
“ Hừ quá ít. 200 vạn.”
“ Nghe lời tỷ vậy. Các ngươi có nghe rõ ràng chưa?”
“ Dạ dạ”
Tên mặc bộ đã hổ nhanh chóng lấy một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho Phong Linh rồi nói.
“ Trong này có 300 vạn xin thiểu thư nhận cho.”
Mặc dù hắn đau lòng muốn chết nhưng còn sống sau này với nghề ăn cướp của hắn chẳng mấy sẽ kiếm lại được.
“ Ai nói là chỉ có 200 vạn. Thúc thúc à mỗi người là 200 vạn đó. Giờ còn thiếu 600 vạn nữa.”
Khuôn mặt hắn co rút lại chút nữa hắn đã buột miệng chửi thề rồi. Đúng là quân ăn cướp mà.
“ Các ngươi mau góp cho đủ 600 vạn đưa cho tiểu thư đi.”
Hắn nghiến răng ra lệnh. Phong thái Trại chủ hằng ngày được bày ra.
Lũ thuộc hạ nhanh chóng lấy tiền ra chẳng mấy chốc một Đống thật lớn màu vàng kim đã bày ra trước mặt của tất cả mọi người.
Phong Thần lạnh lùng nói.
“ Rất tốt. Chúng ta đi.”
4 người sau khi ăn cướp một Đống kim tệ trong sơn trại đã nhanh chóng mất dạng.
Tên trại chủ hai mắt Long sòng sọc giận dữ gầm lên. Hắn dùng chân của mình đạp ngã tên đã dẫn đám người Phong Thần về đây rồi liên tục sút mạnh vào người hắn mà nói
“ Thằng ngu ngốc này, chết đi, chết đi, chết đi..

Hành hạ tên kia chừng 5p nộ khí của hắn mới hạ xuống. 1 tên thuộc hạ thấy thế đi lên nói.
“ Trại chủ bớt giận, Nhị Mao cũng muốn tốt mà thôi. Theo thuộc hạ chúng ta nên đuổi theo mà cướp lại không thể để chúng cứ thế mà đi được.” Hắn nói xong đã bị tên Trại chủ tát cho một cái đau điếng.
“ Đuổi? Ngươi nói xem làm sao đuổi. Ra nhìn sơn trại đã bị hắn tàn phá thế nào. Nhanh chóng đi xem những người bị thương vong. Tiền sau này có thể kiếm lại. Các ngươi từ giờ bớt càn quấy đi.”
Bên ngoài là một bãi phế tích, những người lành lặn đang hỗ trợ cho những kẻ bị thương. Sơn trại vốn có khoảng 3000 tên cũng có thể coi là 1 thế lực thế nhưng bọn chúng chủ yếu giờ này đang phân tán đi cướp bóc thành ra số lượng ở lại không đáng bao nhiêu. Nếu như lúc sơn trại cường thịnh đám người Phong Thần đã chết 10 lần rồi, nhưng vì tên Nhị Mao kia dẫn gái về nên tên Trại chủ cũng hơi buông lỏng.
Khi đám người Phong Thần vào bên trong, Thu Hằng đã dùng một loại dược liệu làm cho thổ phỉ trong sơn trại đều cảm thấy suy nhược. Loài dược liệu này không màu không mùi khi tiếp xúc với máu làm bọn chúng cảm thấy cơ thể mình đều rã rời cả người không còn sức lực chẳng còn sức chống cự. Vì thế rất dễ dàng cả sơn trại thất thủ mà tự dâng tiền cho đám người Phong Thần.
1 tiếng sau trên Hắc Hổ Sơn mọi người đều trở lại bình thường. Tên Trại chủ đã ra lệnh giới nghiêm lúc này có 1 tên thủ hạ chạy vào.
– Báo cáo trại chủ, Trần Tử Minh dẫn người lên Hắc Hổ Sơn. Có khoảng 2000 người.
– Hay lắm ta đang tìm chỗ xả giận đây. Các người theo ta.
Hắn nói xong tay xách 1 thanh đao lớn bước ra ngoài phía sau thuộc hạ đều lăm le binh khí mà theo hắn.
– Trần Tử Minh ngươi muốn chết.
– Vương Đại Mao hôm nay ta phải san bằng sơn trại này. Các ngươi xông lên ai giết được Vương Đại Mao ta sẽ thưởng cho kẻ đó 5 vạn kim tệ,
Hai bên lao vào nhau mà quần chiến, tiếng binh khí va chạm, tiếng hò hét náo loạn rất xa.
“ Haha dám chọc người của ta à?” Phi Long chứng kiến tràng hỗn chiến ở xa mà bật cười thật lớn. Bọn chúng đã bị hắn dắt mũi mà không biết. Thực ra ngay từ lúc ở Bình Gia Thành hắn đã biết có người theo dõi. Kế hoạch đã được hắn vạch sẵn cho mấy tên Hắc Hổ Sơn kia. Ai ngờ giữa đường lại xuất hiện tên Trần Tử Kỳ kia. Tiện công đôi việc hắn cũng lấy đi một số tiền nho nhỏ khoảng gần 1500 vạn kim tệ của Trần Gia sau đó tiện tay phóng hoả 3 sòng bài cùng Phủ của Trần Gia. Lần này hắn vô cùng là hài lòng.
“ Kim Nhi lần này ta sẽ mua cho muội một con Tuấn mã mới được. Nhanh rời khỏi nơi này thôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.