Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 8 Lần đầu giao thủ – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 8 Lần đầu giao thủ

Khẽ vuốt mái tóc màu bạc của Phong Thần, đôi mắt Phong Linh tràn ngập hạnh phúc. Bộ dáng của hắn ngủ lúc này mới thật anh tuấn làm sao. Trên khoé môi vẫn đang nở một nụ cười, lúc này cái vẻ mặt lạnh lùng hằng ngày của hắn đã biến mất. Nàng chăm chú nhìn hắn đầy thích thú. Nam nhân này nàng đã dành cho hắn 1 tình yêu thật mãnh liệt từ rất lâu rồi.
15 năm trước cha nàng đã dẫn hắn về nhà. Cha mẹ của Phong Thần bị bệnh dịch mà qua đời. Hắn khi đó mới có 4 tuổi còn nàng thì2 tuổi.
Cha nàng coi hắn như con trai ruột từ nhỏ đã tận tình chỉ dạy hắn kiếm pháp. Hắn say mê tu luyện từ nhỏ, với hắn tình yêu duy nhất là dành cho kiếm pháp. Vì sự say mê ấy năm lên 12 tuổi hắn đã khiêu chiến và thắng tất cả những người trẻ dưới 20 tuổi trong vùng. Hắn ngộ tính cực cao đã sáng tạo cho mình một bộ Phong Kiếm pháp mà cha nàng đã dành không biết bao nhiêu khen ngợi cho hắn. Hắn thường ra ngoài tìm kiếm những đối thủ mạnh để tỉ thí. Khi thua hắn không nản chí đến khi nào chiến thắng mới thôi. Hắn dành tình yêu cho kiếm bao nhiêu thì hắn lại càng thờ ơ với thế giới bên ngoài như thế. Vẻ lạnh lùng ấy đã lấy đi trái tim của nàng lúc nào không hay. Tình yêu của nàng lớn đến mức kẻ mù cũng nhìn ra nhưng chỉ duy nhất hắn lại không biết. 2 tháng trước nàng đã quyết định tỏ tình với hắn vì khi ấy nàng đã không thể tiếp tục dấu diếm tình cảm của mình. Nhưng hắn chỉ đáp lại nàng bằng sự hờ hững và buông 1 câu
“ Ta chỉ coi muội là em gái mình”
Sự hờ hững đó của hắn làm nàng đau khổ. Nàng đã quyết định rời đi để mong quên được hắn. Nào ngờ nàng đã gặp phải tên Huyết Đại kia. Hắn đã bắt cóc lấy nàng, cho nàng uống dược vật để có thể biến nàng trở thành no lệ cho hắn. Khi nàng tuyệt vọng đau khổ nhất nàng luôn chờ mong đến hình ảnh Phong Thần đến cứu mình. Hôm qua chút nữa nàng đã không thể tỉnh lại, nếu như Phong Thần không đến kịp có lẽ nàng đã trở thành cái xác không hồn chỉ biết nghe lời tên Huyết Đại khốn khiếp kia. Ai ngờ sau khi tỉnh lại trong cơn mê, nàng đã nằm trong vòng tay đầy âu yếm của nam nhân mà nàng đã mong nhớ bao ngày.
“ Nếu đây là cơn mơ xin đừng cho ta tỉnh lại.”
Nàng không dám ngủ, hai cánh tay mềm mại nhỏ nhắn ôm chặt lấy hắn, lo sợ hắn sẽ rời bỏ nàng mà đi.
“ Linh Nhi nàng ôm ta chặt quá.”
Ánh mắt ôn nhu, trên môi là một nụ cười Phong Thần nhẹ nhàng nói.
“ Không ta không buông ra đâu. Ta sợ huynh sẽ rời xa ta lắm”
Phong Linh khóc rống lên hai tay vẫn ôm hắn thật chặt.
“ Nàng thật là ngốc. Làm sao ta lại bỏ đi chứ.
Khi nàng rời đi ta mới biết mình đã ngu dốt thế nào. Cứ ngỡ trên đời này chỉ cần có kiếm là đủ nhưng không có nàng ở bên lòng ta bỗng thấy trống rỗng. Kiếm khi ấy với ta không tạo được niềm vui, ta nhớ những lúc nàng cười nhớ cả khi nàng giận dỗi, nhớ khi nàng khóc khi thấy ta bị thương , tất cả những hình ảnh ấy ta đều nhớ hết. Nàng rời đi đã mang theo cả linh hồn của ta đi rồi. Giờ tìm lại được linh hồn tại sao ta lại phải rời đi? Nàng có biết để tìm kiếm linh hồn này ta đã khổ cực thế nào không?”
Hắn nói xong trong khoé mắt những giọt nước mắt không ngừng chảy ra.
“ Muội tin tưởng huynh.”
“ Nha đầu ngốc này từ nay gọi ta là tướng công. Nàng từ giờ sẽ là vợ của Phong Thần này. Đợi khi chúng ta trở về Thanh Phong đảo ta sẽ xin sư phụ cưới nàng. Được không Linh Nhi?”
“ Ừ thiếp nghe chàng hết.”
Hai người ôm ấp thủ thỉ tâm sự với nhau thật lâu . Bên ngoài đã là giữa trưa, cuộc vui đang hay cũng là lúc thằng phá bĩnh xuất hiện. Phi Long đập cửa gọi lớn:
“ Phong Thần Phong Thần.”
“ Đợi chút.”
Phong Thần và Phong Linh nhanh chóng thay quần áo vào rồi ra mở cửa. Bên ngoài Phi Long Thu Hằng và Thuỳ Dung đang chờ ngoài cửa.
“ Nhìn mặt ngươi hôm nay tươi tỉnh thế này mà cứ làm ta lo mãi. Haha”
Hắn cười đầy sảng khoái.
“ Có chuyện gì nhanh nói.”
“ Không mời ta vào à?”
“ Vào đi.”
5 người ngồi quanh chiếc bàn Phi Long mở lời.
“ Ta đã giúp ngươi hoàn thành công việc giờ ngươi có thể gia nhập chứ?”
“ Đương nhiên. Đây là Phong Linh nàng ấy cũng sẽ gia nhập.”
“ Hoan nghênh các ngươi gia nhập. Từ nay chúng ta sẽ cùng nhau sát cánh. Ta có chút gọi là quà ra mắt với các ngươi.”
Nói xong thân ảnh Huyết Đại đông lạnh một lần nữa hiện ra.
“ Thôi ta dẫn các nàng đi ăn. Tất cả để lại cho các ngươi.”
Trong phòng chỉ còn lại 3 người Phonh Thần Phong Linh và Huyết Đại. Khuôn mặt Huyết Đại đã không thể nhợt nhạt hơn. Sau 1 đêm hết bị Phi Long lại đến Thu Hằng và Thuỳ Dung chăm sóc tận tình hắn như già thêm cả chục tuổi. Trên mặt làn đã nhăn nheo co quắp, khoé miệng giật giật. Trong ánh mắt đã lộ rõ vẻ hoảng sợ.
“ Chào ngài Huyết Đại Đà chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi. “
Phong Linh cười cợt nhả nói với hắn.
Đường phố Bình Gia thành hôm nay thật hỗn loạn. Tin tức về việc Thần Long giáo bị đột nhập đã truyền khắp thành.
Thần Long giáo là thế lực đứng đầu ở phía Nam, khắp nơi đều có phân đà. Dù chỉ là một toà thành nhỏ nhưng không thể phủ nhận sự hùng mạnh của Phân Đà này. Nhờ sự ảnh hưởng của mình rất nhanh Thần Long giáo đã huy động những thế lực lớn nhỏ khác nhau điều tra kẻ chủ mưu.
Phi Long cùng Thu Hằng và Thuỳ Dung ra ngoài dạo phố, với cách ăn mặc bình thường và thân hình vạm vỡ của hắn trông hắn không khác gì một tên vệ sĩ đang tháp tình hai mỹ nữ. Vô số ánh mắt bất thiện nhìn về phía hai nàng. Phải nói ở bất kì nơi nào gái đẹp đều được chú ý hết.
– Này có 2 em bò lạc.
– Theo dõi các nàng, ta nghĩ Trại chủ sẽ rất thích đấy. Khà khà.
Hai kẻ trông cực kì bất lương từ góc xa nhìn về phía 3 người.
Nhìn những ánh mắt bất thiện của mấy tên nam nhân, trong lòng Phi Long rất bực bội. Mặc dù nữ nhân của hắn được người ta tán thưởng thì hắn rất tự hào nhưng cái kiểu xăm xoi bỉ ổi hiện lên trong mắt mấy gã kia làm hắn muốn nổi lên sát cơ. May là giữa phố đông người nếu không hôm nay 1 số kẻ đã làm bạn với giun rồi. Dù trên mặt hắn luôn tỏ ra vẻ mặt ngáo ngơ trông rất vô hại nhưng thực sự đó là 1 kẻ mà không ai muốn động chạm vào.
“ Về đi, ta mệt rồi.”
“ Haha có gì mà làm Phi Long của chúng ta tức giận thế? Không phải là chàng thích ra ngoài dạo chơi lắm sao?” Thu Hằng giễu vợt hắn.
“ Hừ, ai bảo các nàng ra ngoài gây chú ý như vậy chứ. Ta đang rất tức giận đây!” Phi Long buồn vực nói.
“ Haha Từ khi nào mà chàng lại hẹp hòi như vậy?” Thuỳ Dung phụ họa thêm vào.
“ Không thèm nói chuyện với các nàng nữa.”
Hắn vùng vằng rời đi. Hai nàng phía sau che miệng mà cười. Hắn giận rỗi trông cũng rất đáng yêu đấy chứ.
Về khách điếm với tâm trạng vẫn không được tốt lắm hắn đi thẳng vào phòng đóng cửa lại. Từ ngày luyện tập cái công pháp kia tính tình của hắn lúc nóng lúc lạnh rất thất thường. Hắn bây giờ đã đạt thành tựu trong việc luyện thể nhưng bên trong chân khí hắn vẫn chưa được hoàn chỉnh. Mặc dù bây giờ nhiệt độ không làm thương tổn được cho hắn, bên ngoài lớp da đã rắn chắc đao kiếm bất nhập nhưng bên trong cái cảm giác nóng lạnh luân phiên làm hắn lúc nào cũng thấy cực kì ngứa ngáy bức bách. Dù hắn luôn tỏ ra là mình ổn để người bên ngoài an tâm nhưng hắn biết mình còn phải chịu đựng nhiều hơn nữa.
“ Ài cái công pháp chết tiệt này. Càng ngày càng khó chịu mà. Không biết khi luyện thành sẽ mạnh đến đâu nữa.” Hắn lẩm bẩm một mình.
“ Phi Long ngươi ở trong phòng không?” Tiếng Phong Thần gọi.
“ Vào đi cửa không khoá.”
Phong Thần cùng Phong Linh nắm tay nhau tiến vào. Vừa thấy Phi Long, Phong Linh đã quỳ xuống nước mắt nàng chảy ra dàn dụa.
“ Ơn tái tại này của huynh không biết kho nào mới trả hết được?”
Phi Long thấy thế vội đến nâng nàng đứng dậy hắn nói.
“ Quan hệ hợp tác không cần cảm tạ. Sau này đi theo đại ca làm việc.”
Phong Linh nhìn hắn đầy cảm kích. Phong Thần trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng nhìn Phi Long hắn nói.
“ Mạng ta sau này giao cho ngươi.”
“ Thôi ta có 2 mỹ nữ làm bạn rồi. Với lại ngươi mặc dù rất soái nhưng ca không có thích đàn ông.” Phi Long cười bỉ ổi nhìn hắn.
Phong Thần hai mắt tối sầm lại mặt hầm hầm nhìn hắn.
“ Ta liều mạng cùng ngươi.”
“ Được kiếm chỗ vắng vẻ giao lưu 1 chút, ta cũng đang ngứa tay đây.”
Bên ngoài Bình Gia thành.
2 bóng dáng 1 trông rất nhã nhặn 1 trông rất cục súc đứng đối diện với nhau. Phi Long nhìn Phong Thần rồi nói.
“ Hãy cố mà đánh hết sức, ta sẽ không nương tay.”
“ Ta sẽ không giết ngươi.” Phong Thần lạnh lùng đáp lại.
Bên ngoài khoảng cách chừng 200m 3 nữ nhân xinh đẹp đang xem cuộc chiến này. Mỗi nàng đều mang một vẻ đẹp riêng. Thu Hằng thì thành thục nóng bỏng trên người mang một bộ đồ tím nhìn cực kì quyến rũ.
Thuỳ Dung thì toát lên vẻ thiện lương trên người mang một đồ màu trắng mỗi cử chỉ đều nhẹ nhàng như lá bay trong gió.
Phong Linh thì có một đôi mắt sắc bén mang một đồ màu lam trông nàng cực kì tinh nghịch.
“ Mẫu thân theo người Phi Long hay Phong Thần sẽ thắng?” Thuỳ Dung hỏi.
“ Cũng rất khó nói, cả 2 người đều có sở trường riêng. Phi Long thì có sức tấn công và phòng thủ mạnh hơn còn Phong Thần lại sở hữu tốc độ rất nhanh.” Thu Hằng trả lời.
“ Tỷ nói đúng nha. Nhưng theo ta Phi Long trận này sẽ thắng.” Phong Linh xen vào.
“ Làm sao mà muội biết được.” Thu Hằng hỏi nàng.
“ Hihi chàng ấy không có thể trạng tốt nhất.”
3 người đều cười khúc khích.
Trên chiến trường lúc này, Kiếm khí sắc bén của Phong Thần và từng quả cầu lửa của Phi Long đang không ngừng va chạm và triệt tiêu lẫn nhau. Từng vụ nổ lớn được phát ra nơi va chạm.
Ầm ầm ầm ầm.
“ Khá lắm xem lần này ngươi lấy gì mà đỡ.
Phong Thần trảm” Một lốc xoáy với tốc độ cực nhanh lao về phía Phi Long.
“ Xem đây Tường Băng.”
Sau lời của hắn một bức tường bằng băng hiện ra cản Phong Thần trảm của Phong Thần lại. Lốc xoáy không ngừng phá vỡ tường băng nhưng nó cũng dần dần nhỏ lại.
Răng Rắc tường băng vỡ ra lúc này cơn lốc cũng biến mất.
“ Haha tốt lắm. Xem đây.
Bão Kiếm.”
Một vòng xoáy lấy Phong Thần làm trung tâm rất nhanh đã lan tràn ra đạt đường kính chừng 5m. Sau đó nó không lớn thêm nữa mà kiếm khí ngày càng dày đặc. Không khí bên trong như bị nén lại.
Phong Thần nhẹ nhàng phiêu dật bay về phía Phi Long như 1 cơn gió.
“ Muốn bão với anh hả.
Băng Hoả hộ thể.”
Xung quang Phi Long không khí bỗng trở nên vặn vẹo, trong đường kính chừng 10m đã xuất hiện hai vòng xoáy xoay ngược chiều nhau. Chúng không ngừng xung đột nhưng kì lạ chúng không hề triệt tiêu mà lại giúp nhau mạnh mẽ hơn tốc độ xoay tròn ngày càng tăng lên.
Bão kiếm của Phong Thần và Băng Hoả hộ thể của Phi Long va chạm.
Xoét xoét xoét xoét.
Tiếng rít chói tai khi 2 vòng xoáy va chạm. Ơn trung tâm cả hai không ngừng huy động lực lượng của bản thân để bổ sung cho vòng xoáy.
Thân ảnh bên trong không gian trở nên dần mơ hồ. Đến khi tất cả rõ ràng chỉ thấy cả 2 người đều rất thảm, Phi Long quần áo bị rách nát bởi kiếm khí, Phong Thần quần áo cũng bị đốt cháy xém.
“ Hôm nay dừng ở đây thôi. Ta nhận thua.”
Phong Thần thu hồi kiếm rồi quay lưng rời đi.
“ Phong Thần thiếp thấy vẫn đang ngang bằng mà.” Phong Linh đến bên hắn hỏi thăm.
“ Không ta thua. Khi nãy mặc dù cả hai đều hết nội lực nhưng cơ thể hắn kiếm của ta không thể làm thương tổn hắn.”
Hắn cười xấu hổ nói tiếp.
“ Với nàng không biết tên này có sở thích đánh vào mặt kẻ khác à? Như vậy sẽ mất hết vẻ đẹp trai.”
“ Haha. Vậy lần sau ta phải bảo Phi Long đại ca mạnh tay hơn. Để cho huynh không thể dùng khuôn mặt này mà lừa gạt nữ nhân nữa.”
“ Linh Nhi lần sau đại ca sẽ dạy dỗ hắn nhiều hơn.”
Phi Long và Phong Thần chỉnh đốn lại trang phục rồi 5 người theo chán nhau về phòng nghỉ ngơi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.