Mặc kệ các nơi đang ráo riết mà chuẩn bị, đám người Phi Long đang vui đùa trên một bãi biển đầy nắng vàng.
Băng Lão tay cầm 1 quả dừa rồi ngồi uống, lão lúc này mặc một cái quần hoa lá cành để trần đeo kính râm đầu đội 1 cái mũ làm bằng tre.
Trên chiếc ghế dài lão tỏ ra vô cùng hưởng thụ.
Ngoài bãi biển đám trẻ con thoả thích đùa với những con sóng còn mấy ông bố bà mẹ thì đang tất bật chuẩn bị một bữa ăn đầy đồ biển.
5 gã nam nhân đều cởi trần trùng trục, ngoại trừ Phi Long với dáng vẻ tong teo như thằng nghiện ra thì 4 người còn lại đều giống như tượng tạc vậy.
Còn mấy bà vợ thì cũng vô cùng quyến rũ trong những bộ đồ bơi, đây chính là thành quả của Phi Long sau 10 năm.
10 năm đó hắn ngoài làm nông dân, kĩ sư , thầy giáo còn kiêm luôn cả làm thiết kế thời trang.
Nói là thiết kế thực ra chỉ là hắn copy&paste toàn bộ thiết kế áo tắm ở thế giới cũ mà thôi.
Tuy vậy không thể phủ nhận sự khéo tay của hắn được.
Ban đầu mấy cô vợ của hắn khi lần đầu được hắn tặng thì đều vô cùng ngại ngùng, tuy thế dưới sự chày cối thuyết phục của Phi Long các nàng đều đã đồng ý.
Sau đó thì mấy người phụ nữ khác đều bắt chồng mình phải làm cho để cho bằng bạn bằng bè.
Thế là giờ chúng ta được thấy 12 người phụ nữ thành thục quyến rũ trong mấy bộ đồ bơi đang khoe trọn hết đường cong cơ thể của mình ra.
Còn về nơi này thì đây là một hòn đảo nhỏ ngoài khơi cách đất liền 500km ở trên quần đảo Anh Đào, cách nơi ở cũ của Phong Thần và Phong Linh tầm 30km.
Nơi này có diện tích chừng 60km2 và trên đó được thiết kế giống như một resort cao cấp nhất với gần 50 phụ nữ xinh đẹp trong trang phục truyền thống giống KiMoNo của Nhật Bản làm việc.
Tất cả đều là công sức của Phi Long và Phong Thần.
Trước đây thì Phi Long từng nghĩ đến việc nghỉ ngơi rồi điều này hắn nói cùng với Phong Thần.
Phong Thần sau đó nói hắn biết 1 hòn đảo có bãi biển rất đẹp tuy thế lại cực kì hoang sơ.
Phi Long sau đó đã bỏ tiền ra và kiến tạo nơi này rồi đặt tên cho nó là Đảo Thiên Đường.
Hiện tại hắn chán cảnh sống trên núi rồi nên chuyển ra biển sống, lúc nào chán ở biển thì tính sau.
Còn việc tại sao lại thuê toàn bộ nữ nhân lagm việc thì Phi Long không tiết lộ.
Tuy thế có thể đoán rằng ten này không muốn nam nhân nào khác nhìn thấy mấy cô vợ của mình còn mấy thằng kia đơn giản họ đã coi nhau là gia đình rồi thì không có gì phải dấu cả.
Phi Long chống nạng đi tới lũ trẻ rồi vui vẻ nói.
– Các con nhanh lại ăn tối.
Lũ trẻ nghe thấy thế thì như một lũ chết đói năm 45 vội vàng mà chạy tới.
Phi Long cũng hướng đám người phục vụ rồi gọi họ cùng vào ăn cùng.
Với Phi Long thì trừ gia đình ra thì hắn không ngại chia sẻ thứ gì với người lạ.
Phi Long trịnh trọng tuyên bố.
– Lễ hội gia đình lần thứ nhất chính thức bắt đầu. Ta sẽ đứng lên phát biểu đầu tiên rồi đến lượt mọi người.
Phi Long tay cầm một mảnh giấy lên rồi đọc.
– Ta tên Hoàng Phi Long, 31 tuổi. Gia đình ta có 8 người vợ và 9 đứa con. Hết.
Hắn đọc xong thì ngồi xuống rồi bắt đầu ăn trước ánh mắt kì quái của tất cả mọi người.
Khi hắn nhìn lên đã thấy tất cả mọi người đang tập trung vào mình.
– Này nhìn gì thế, ta nói hết rồi. Sư Phụ ngài nói tiếp đi.
Tuyết Băng buông quả dừa trên tay ra, lau nước còn đang dính trên miệng rồi nói.
– Ta có 2 thằng con trai, một đứa con gái. Tạm thời có 13 đứa cháu. Hết. Phi Hành tiếp đi.
Cũng giống Phi Long thì Băng lão cũng bị soi mói rất nhiều, ai cũng đã chuẩn bị những bài phát biểu tình cảm nhất nhưng trừ 2 người quái gở này ra.
Phi Hành đứng dậy rồi cầm mấy tờ giấy bắt đầu đọc.
– Ta có một gia đình rất lớn. Tất cả mọi người đều yêu thương nhau. Ta có gia gia một người rất thích uống rượu. Ta có cha một người rất hiền hoà và làm tất cả mọi việc trong nhà. Ta còn có 8 người mẹ xinh đẹp luôn luôn chăm sóc ta mỗi ngày. Ta còn có rất nhiều cô cô thúc thúc hằng ngày luôn giúp đỡ ta phát triển. Và ta còn có rất nhiều em trai và em gái vẫn cùng nhau vui vẻ chơi đùa và còn có 1 vị sư phụ đặc biệt nữa người ấy đã giúp đỡ ta mannh mẽ rất nhiều. Tất cả họ là gia đình của ta. Hết ạ, mời Cha Phong Thần.
Mọi người đều đứng lẻn vỗ tay cho Phi Hành duy chỉ có 1 người phải cố tỏ ra là mình ổn.
Phong Thần liếc sang thấy sắc mặt Phi Long không được vui vẻ lắm hắn đứng lên rồi nói.
– gia đình của ta tất cả đều ở đây. Hết. Bạch Long.
Nhanh gọn và xúc tích đó là những gì Phong Thần nói nhưng mọi người vẫn nồng nhiệt vỗ tay không như 2 thầy trò ai kia.
Bạch Long điềm đạm nói.
– Trước kia ta là hoàng tử của 1 gia tộc lớn, nhưng khi đó ta rất cô đơn. Chỉ có cha mẹ gia gia và em trai là thực sự quan tâm đến ta. Sau đó biến cố xảy ra ta cùng em trai lang bạt khắp nơi sau đó thì đã gặp mọi người và tạo nên gia đình như bây giờ. Ta lúc này có một gia đình rất hạnh phúc vui vẻ có những người anh em tốt có những người vợ xinh đẹp cùng những đứa con kháu khỉnh. Hi vọng gia đình này sẽ mãi mãi vui vẻ như vậy. Xin Hết mời Hắc Long.
Mọi người đều đồng loạt vỗ tay.
Hắc Long đứng lên rồi bắt đầu.
– Ta có 1 người anh trai tốt luôn che chở cho ta dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Và anh trai ta đã nói hết những gì ta muốn nói. Hết, Quy Đầu.
Tiếng vỗ tay diễn ra bớt nồng nhiệt hơn 1 chút.
– Ta đã từng sống trong 1 gia đình không hạnh phúc. Mẹ ta mất sớm, cha ta thì bỏ bê. Ta lớn lên bằng lòng thù hận ngay trong chính ngôi nhà của mình. Tuy nhiên vào một ngày định mệnh mọi thứ đã thay đổi, cô ấy đã tới mang lại cho ta ánh sáng trong cơn bão giông. Cảm ơn em rất nhiều Bạch Xà vì đã kéo anh ra khỏi vũng bùn hận thù, cũng cảm ơn em vì đã sinh cho anh những đứa con xinh đẹp như vậy. Cũng cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe, mọi người mãi là gia đình của ta. Hết mời Bạch Xà.
Tiếng vỗ tay lại vang lên không ngớt.
Mọi người cứ như thế mà nói lên cảm xúc của mình tất cả đều tràn ngập yêu thương nhưng cũng không thiếu những pha tấu hài khiến mọi người cười nghiêng ngả đặc biệt là của Hắc Hổ.
– Ta là Hắc Hổ hay còn có tên nhân loại là Trần Dần 1011 tuổi. Ta trước đó sống tại đảo đầu lâu, 11 năm trước khi ta lên cơn động đực thì gặp hắn sau đó chúng ta giao phối rồi đẻ ra Phi Hành, tiếp theo ta tìm đến hắn rồi chúng ta lại giao phối và sinh ra Phi Lễ……
Đó là khi bạn đã sống trong rừng quá lâu và chỉ suy nghĩ đến ăn, ngủ, giao phối và đẻ.
Ngoài ra thì các cô gái phục vụ cũng kể về gua đình của mình.
Buổi tối diễn ra rất vui vẻ tràn đầy tiếng cười, đến khi người cuối cùng dứt lời cũng đã là nửa đêm.
Sau khi nhìn xung quanh 1 vòng cô liền ngồi xuống vì không thấy còn ai để mời nói tiếp.
Lúc này một giọng nói phụ nữ tràn đầy sự dịu dàng nhưng vẫn mang theo sự quý phái truyền tới.
Mọi người đều hướng mắt ra nơi đang phát ra thanh âm ấy đó chính là Phượng Hoa trong một bộ trang phục đỏ rực.
– Ta từng có 1 tuổi thơ vui vẻ bên gia đình, có 1 đứa em gái rất nghịch ngợm. Ta đã sống 18 năm đầu đời trong sự vui vẻ và hồn nhiên. Đến khi chàng ấy đến, ta bị sự cuốn hút của chàng ấy làm cho đổ gục. Ta giả chết rời khỏi gia đình và đi theo chàng ấy. Chúng ta 2 người đã sống một cuộc sống rất vui vẻ bên nhau, niềm vui lại càng lớn khi chúng ta đón đứa con đầu lòng, nó là 1 đứa con trai bụ bẫm kháu khỉnh. Tuy vậy niềm vui ngắn chẳng tày gang, đến khi chuẩn bị sinh hạ đứa con trai thứ 2 thì chúng ta lại bị truy sát, chàng ấy vì bảo vệ cho ta và đứa con mới sinh đã rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh. Nhưng trời cao có mắt nên vẫn để chàng ấy sống sót tuy vậy chúng ta lại bị thất lạc cả 2 đứa con của mình. Ngày này 10 năm trước chúng ta đã gặp lại đứa con trai cả của mình, nhưng thật éo le khi mà 2 cha con họ lại phải trực tiếp đối đầu nhau.
– Đủ rồi.
Phi Long gắt lên.
– Ở đây chúng ta không chào đón các người, mời đi cho.
Phi Hành chạy đến ôm chân cha mình nói.
– Cha, sao cha lại đối xử với bà nội như vậy?
Phi Long nổi giận tát cho nó 1 cái đau điếng rồi quát lớn.
– Câm mồm, không có ông nội bà nội đéo gì cả chỉ có Tuyết Trắng gia gia thôi. Nếu con còn không nghe lời thì cút khỏi đây, cả các người nữa kẻ nào còn nhắc họ trước mặt ta cũng nên cút luôn.
Nói rồi hắn chống cái nạng của mình mà rời đi vào trong màn đêm tối thui.
Phượng Hoa nước mắt rơi lã chã, là người mẹ người đứng giữa, người chứng kiến mọi thứ nhưng chỉ có thể bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra.
Nàng lúc này thật sự quá đau khổ, bên cạnh nàng 3 người đàn ông không có nổi ai thanh thản cả.
Phi Hổ chồng nàng thì từ ngày ấy dường như đã mất nụ cười.
Phi Long thì phải chịu quá nhiều thương tổn về cả thể xác lẫn tinh thần.
Còn Phi Vũ cũng giống nàng chỉ có thể Bất Lực nhìn mọi thứ xảy ra, lúc nào trong lòng hắn cũng áy náy, dằn vặt và đặc biệt sự nhớ nhung Phi Long không nguôi.
Hắn chẳng làm gì sai cả nhưng lại bị anh mình xa lánh, lạnh nhạt.
Mấy cô gái tiến lên an ủi nàng, dù sao thì phần lớn trong số họ là con dâu nàng đấy, chưa kể Phong Linh là em gái của Phi Long và Thu Hoa Thu Nguyệt lại là người của Phượng Hoàng tộc.
Hồi lâu Phượng Hoa ngừng khóc nàng thất thần nói.
– Ta không sao.
Cứ thế trong bộ dáng bạc nhược nàng cất bước mà rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng dần khuất bóng Phi Long thở dài nước mắt cũng dàn dụa.
Bên cạnh Phong Thần vỗ vai hắn rồi nói.
– Nếu muốn ngươi có thể tiến đến mà.
Phi Long lắc đầu cười khổ.
– Vẫn là ta cố chấp, nếu như ngày đó họ cứ trực tiếp ra mặt chứ đừng lén lút nhìn ta từ xa, nếu như ngày mà Phi Hành bộc lộ Huyết Mạch ông ấy tiến vào thì có lẽ mọi chuyện đã khác.Ngươi có nhớ lần ta tới Thăng Long thành, ngươi nghĩ 3 tên xoàng xĩnh đó làm sao có thể đả thương đến ta chứ đừng nói đá nát gối ta, ngươi có biết sao ta lại làm thế không? Là ta muốn họ chạy đến để xem tình trạng của ta, nhưng không không có bất kỳ 1 ai cả. Thế nhưng ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Ngươi có biết vì sao hàng ngày ta lại làm cái việc vô bổ là đi câu cá không dùng lưỡi đó không? Là vì ta đã hứa với lòng mình chỉ cần trước ngày mà có cá cắn câu thì chỉ cần họ đến trực tiếp nói cùng ta bất cứ điều gì kể cả chửi rủa trách mắng bất cứ điều gì thì ta vẫn sẽ là một đứa con ngoan của họ. Thế nhưng tất cả đã muộn rồi, muộn rồi. Mẹ ta bà ấy đã tới chậm rồi.
Phong Thần từ đầu đến cuối mà ngồi nghe trong lòng cũng rất chua xót.
Phi Long hắn đã chờ gần 10 năm mà họ không tới, ngay cả việc điên rồ nhất là câu cá như vậy chỉ là để níu giữ hi vọng vậy mà.
Tất cả cũng chỉ có thể đổ lỗi do ý trời mà thôi.
Phi Long quay sang hướng Phong Thần rồi nói.
– Phong Thần, hãy làm giúp ta 1 việc, Giết Ta.