500 tên vừa bay lên thì thấy không gian quanh mình bỗng chốc thay đổi.
Khung cảnh sông nước mênh mông đã biến thành sa mạc đầy cát vàng trải dài,Ánh nắng chói loà nóng bức đầy khủng khiếp.
Trong ánh mắt đám người toát lên vẻ mặt đầy khiếp sợ, chẳng ai có thể điều gì vừa diễn ra cả.
– Tất cả nhắm mắt lại đi theo hướng ta chỉ.
Âm thanh hào hùng của Hứa Xong Bùng vang lên khiến cho đám người từ trong u mê mà tỉnh lại.
Bọn chúng liền nhắm mắt và làm theo lời chỉ dẫn của Hứa Xong Bùng mất mấy phút mới có thể trở về đến chiến thuyền.
Tuyết Lão ung dung uống rượu còn không thèm đếm xỉa đến đám người kia.
Hứa Xong Bùng toát mồ hôi hột mà thì thào.
– Truyền thuyết đúng là không đáng tin lão già đó còn mạnh hơn cả như thế.
Viên Đá Nhỏ bên cạnh nói.
– Thế nhưng chúng ta nếu không làm gì thì phía sau chắc chắn sẽ nát mất, nhìn xem.
Bọn họ quay đầu lại nhìn về 10 vạn bộ binh đang lầm lũi tiến ở phía sau lúc này đang phải khổ cực mà chống chịu lốc xoáy và sấm sét.
Từ lần vô tình tạo ra hiệu ứng này thì Hắc Long và Phong Thần vẫn thườnb xuyên cùng nhau biểu diễn hiệu ứng âm thanh ánh sáng này.
Có điều lần này Hắc Long phải đi cùng Vô Ảnh thế nên Phong Thần và Bạch Long chỉ có thể tạo thành 1 vùng chừng 500m mà thôi.
Nếu là Hắc Long và Phong Thần cùng sự trợ giúp từ Phong Linh thì có thể tạo ra một vùng lên đến 1km đấy.
Hứa Xong Bùng nhìn về Tuyết Lão đang uống rượu bên trên rồi phất tay cho người lui về Phong Thần và Bạch Long tuy nhiên lại không dám mà manh động cho đám người bay lên nữa.
Có thêm đám cường giả phòng ngự sự phá hoại đã không còn như lúc đầu nữa.
Phong Thần và Bạch Long bên trong vùng trời huỳ diệt kia nhìn xuống Phong Thần nói.
– Chắc cũng đủ rồi.
Bạch Long gật đầu bầu trời trở về trong xanh như bình thường, hai bóng người 1 đen 1 trắng từ đó mà bình tĩnh rời đi trước vô vàn ánb mắt oán độc đang nhìn.
Tuyết Lão thấy 2 tên phi thân đến cũng lười biếng nói chuyện hai tay túm lấy 2 vai của bọn họ rồi lặng lẽ mà biến mất.
Phụt.
Tuyết Lão phun ra một ngụm máu đen sì mệt mỏi mà ngã xuống.
Bạch Long vội vàng chạy tới dựng lão dậy rồi hỏi.
– Ngài không sao chứ?
Tuyết Lão vẫy vẫy tay mà nói.
– Không sao. Chỉ hơi ong tai chút, bà mẹ nó khi nào bắt được thì để ta cắt lưỡi thằng ranh kia. Các ngươi trở về đi, ta kiếm chỗ ngủ đây.
Nói rồi Tuyết Lão phi thân rời đi trong chớp mắt đã không thấy đâu.
Hứa Xong Bùng hướng đoàn thuyền chiến bày trận.
Khiên giáp kiên cố đã được dựng lên để hộ tống an toàn cho đoàn thuyền.
Phía sau thì cung nỏ đã được giương lên, khí thế cực kì hùng hổ.
Phía thượng nguồn Phi Long hướng Quy Đầu và Bạch Xà gật đầu nói.
– Các người xong việc rồi còn lại để đó cho ta.
Quy Đầu cũng nằm vật ra mà thở dốc bên cạnh hắn gần 20 người khác cũng tham lam hớp từng ngụm dưỡng khí.
Phi Long thấy vậy thì tươi cười nói.
– Sau lần này về cho 2 vợ chồng ngươi nghỉ phép 3 ngày, mà này Phong Thần cùng Phong Linh có tin vui rồi đấy khi nào đến các ngươi?
Quy Đầu cười đầy thân thiện nói.
– Chúng ta còn trẻ chưa muốn vướng bận gì, còn ngươi 7 Đế Hậu vẫn còn chưa thấy gì.
Bạch Xà nhéo tai Quy Đầu giân dữ nói.
– Chúng ta có phải là lợn đâu.
Phi Long cười lớn.
– Hmm Quy Đầu lợn nhà ngươi trắng mà hơi gầy đấy.
– Haha.
Quy Đầu cười lớn, Bạch Xà hậm hực giậm chân rồi quay đầu đi, Phi Long lấy lại không khí bình thường nghiêm nghị nói.
– Nhanh về thủ đê cho ta, đê bị vỡ toàn bộ các người đừng mong thoát tội.
– Rõ.
Đám người lập tức mà nhận lệnh rời đi, lúc này Phi Long lạnh lùng mà nói.
– Là ai nhanh ra đi.
Từ trong không gian một thân ảnh xuất hiện không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh đến cực độ.
Ngay cả Phi Long cũng thấy rùng mình, để có thể làm hắn lạnh thì phải khủng bố đến cỡ nào.
2km dòng sông đã lập tức bị đóng băng, kẻ đó lạnh lùng mà nói.
– Ngươi là Hoàng Phi Long?
Phi Long nhìn về thân ảnh kia trầm mặc nói.
– Là ai?
– Đi cùng ta rồi sẽ biết.
– Ta không đi với người lạ, lỗ đít của ta vẫn ỉa rất tốt.
– Thằng hỗn láo này.
Nam nhân kia như một cơn gió thoáng chốc đã lao đến Phi Long.
Hai bàn tay to lớn hướng vai hắn mà chụp tới, không khí trong khu vực đó hoàn toàn bị đông lạnh.
Phi Long thoáng chút hoảng sợ khi nhận thấy một cỗ lực lượng siêu to khổng lồ đang vồ thẳng vào vai mình.
Thế nhưng chỉ là thoáng chốc mà thôi, hắn bình tĩnh mà xoay người hai bàn chân nhún mạnh tạo thành một lõi lớn trên băng rồi bay ra sau đến 200m.
Nhìn lại thân ảnh kia đã gần kề ngay trước mắt Phi Long đứng im giữa trung tâm của mảng băng hai tay hắn dang rộng không hề phòng ngự chút nào.
Khi đôi tay kia chỉ cocn cách hắn 10cm thì dừng lại, nam nhân kia cười lớn.
– Hâhha.
Phi Long cũng cười thật lớn hai người cứ nhú hai thằng điên vậy chỉ đứng đó mà cười.
Sau một lúc Phi Long nói.
– Chuyện của chúng ta để sau nói giờ có việc trước mắt phải làm. Giúp ta một tay chứ.
– Được. Vạn Lí Băng Thành.
– Kỷ Băng Hà -150 độ C.
Hai người phối hợp dòng sông lập tức bị chia làm hai bởi một cái tường băng siêu to khổng lồ.
Nước từ thượng nguồn bị chặn lại không ngừng dâng lên bên dưới thì nước không ngừng mà rút xuống.
Phi Long lẩm bẩm.
– 5km/h Phong Thần cầm cự chừng 15p là chuẩn bài.
Nam Nhân kia lạnh lùng nói.
– Làm xong việc đến gặp ta.
– Ờ.
Phi Long vẫy tay cùng thân ảnh đó sau đó lẩm bẩm tiếp.
– Sông rộng 5km sâu 20m tốc độ chảy 5km/h lưu lượng là ôi ôi đm đau đầu quá cứ dựng 1h là được.
Trong một diễn biến khác.
Thích Hiếp Dâm và Bất Giới 4 mắt toé lửa tình mà nhìn nhau.
Bất Giới hướng hắn chắp tay mà nói.
– A Di Đà Phật, biển khổ vô biên quay đầu là bờ.
Thích Hiếp Dâm khinh bỉ mà nói.
– Ta chỉ biết mỗi đầu bờ của ta thôi. Bất Giới bớt đạo lí đi. Ngươi rượu thịt gái gú sát sinh có thiếu cái đéo gì?
Bất Lực nhìn hắn tỏ ra vẻ cao nhân mà nói.
– Rượu thịt trôi qua ruột, Phật ở trong Tâm. Ta không như ngươi bị Tham Sân Si làm mờ mắt.
Thích Hiếp Dâm ôm bụng lăn giãy mà cười.
– Haha bớt tấu hài đi, ngươi nói ta Tham Sân Si. Đúng, là ngươi và cái tên sư phụ chó chết đi. Ngày đó ta tuân thủ tất cả Giới luật rồi thì sao? Không phải thằng lừa trọc chết bầm đó đã truyền lại trân truyền của hắn cho ngươi sao? Haha cái Phật môn chó chết đó ta ỉa vào, hôm nay ta sẽ cho lão già chết bầm đó thấy được giữa ta và ngươi ai mới là kẻ xứng đáng.
Bất Giới lắc đầu mà nói.
– Nghiệp do trời tạo thì có thể tha, thích tạo nghiệp đến đây bố để nghiệp quật chết con mẹ mày.
Bất Lực nói xong hoá hình thành một con Kì Lân màu nâu với một cái sừng nhọn hoắt quanh người tạo ra một uy áp khủng khiếp tựa như một quả núi đang đè xuống vậy.
Phía bên kia thì khí thế của Thích Hiếp Dâm cũng không hề kém cạnh một con tê giác đen thui với 2 cái sừng cong vắt cùng ánh mắt đỏ ngầu hướng đến Bất Giới mà lao tới.
– Thiết Đầu Công.
Ầm.
2 cái sừng va chạm trực tiếp với nhau tạo nên một thanh long trời lở đất, dư âm của vụ nổ khiến cho đất đá xung quanh bay mịt mù.
– Vô Ảnh Cước.
Ầm ầm.
8 cái chân to lớn mạnh mẽ va chạm không ngừng làm một vùng xung quanh đã bị thổi bay tạo thành một lòng chảo chứa 2 con vật kia trong đó.
– La Hán Đẩy Xe Bò.
4 chi trước của hai con vật không ngừng đưa đẩy về phía đối thủ.
Chỉ đơn giản là 2 người trực tiếp đụng chạm về mặt thể lực mà thôi.
Cả hai đều tỏ ra cực kì cân tài cân sức trong cuộc chiến này.
Mỗi chiêu thức cả 2 tung ra đều giống nhau đến từng nanomet manb theo một sức phá hoại kinh người.
Nếu để hai tên này chiến đấu giữa một thành phố thì chẳng mấy chốc thì sẽ san phẳng thành phố đó mà thôi.
Từ cách xa vài km vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được rung động mà trận chiến này mang lại.
Trong khi đó Kim Lang và Nguỵ Không cũng đang chiến đấu đầy ác liệt.
Kim Lang vốn xuất thân từ phương Tây thế nên hắn rất đô con trâu bò.
Phong cách chiến đấu cũng rất đơn giản dùng cặp vuốt của mình mà lao vào chém nát đối thủ chẳng cầu kì hoa mỹ làm gì cho mệt.
Bên kia Nguỵ Không bay nhảy như phim chưởng Trung Quốc từ lưỡi kiếm của hắn không ngừng phóng ra Mộc Nguyên tố mà quét đến Kim Lang.
Nói một chút về sức mạnh của Kim Lang Sinh Mệnh Lực khổng lồ của hắn cũng từ Mộc Nguyên tố tiến hoá mà thành, trước đó hắn cũng là một người có Mộc Nguyên tố đấy thế nhưng sau khi được Giáo Hoàng Điện biến đổi thì hắn đã được biến đổi năng lực của mình thành Sinh Mệnh Lực mà thôi.
Lúc này thì Sinh Mệnh Lực chỉ có 1 tác dụng duy nhất là chữa trị tất cả các tổn thương thể xác của hắn ngay lập tức.
Tuy thế so với Mộc Nguyên tố thông thường nó lại mất đi tính công kích và trói chân dĩ nhiên là nó phải có được có mất.
Nói về trói chân của Mộc Nguyên Tố lúc này Kim Lang đang phải giãy dụa trong một rừng dây leo chằng chịt được tạo thành từ Mộc Nguyên Tố của Nguỵ Không.
Hàng đám xúc tu từ dây leo đang chen chúc muốn tiến vào lỗ mũi lõi tai và miệng của Kim Lang.
Nguỵ Không thở hồng hộc thế nhưng không dám ngừng lại tiếp tục rót thật nhiều Mộc nguyên tố vào đó với ý đồ sẽ dùng xúc tu chen lấn phá nát trí óc của Kim Lang rồi mang hắn về và lại khống chế tiếp.
Hắn đơn giảm biết muốn giết được Kim Lang thì chỉ có thể hát bài Khó của Nam Cường mà thoii.
Đang phải gồng mình nhằm áp chế Kim Lang chợt hắn thấy có chút bất an quay đầu lại một người phụ nữ trung niên xinh đẹp như những tiên nữ giáng trần trong bộ váy đỏ rực cười nói.
– Xin chào mình biết bạn đấy, 20 năm trước mình cũng giống bạn bây giờ.
Bùng.
Một ngọn lửa rực cháy đốt sạch Mộc nguyên tố đang bắt giữ lấy Kim Lang.
Ngọn lửa ngày một cháy mạnh, Kim Lang thoát ra được nhưng cả cơ thể đã bị cháy xém cực kì khó coi.
Hắn nhìn người phụ nữ kia mà mắt chữ A mồm chữ O dụi lại mắt mình mấy lần mới có thể lắp bắp nói.
– Là cô.
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu hướng hắn nói.
– Xử lí nhanh chút có người muốn gặp ngươi.
Kim Lang xốc lại tin thần hướng nữ ngân gật đầu rồi lao đến như điên về phía Nguỵ Không.
Nguỵ Không oán hận nhìn nữ nhân mới đến rồi phải tập trung tinh thần mà đối phó với Kim Lang.
Kim Lang khi thấy nữ nhân như được bơm Dopinb vậy tốc độ sức mạnh mọi thứ đều được tăng cường.
Mỗi nơi cặp móng vuốt đi qua thì không gian đều bị cắt vụn không còn lại gì.
Nguỵ Không thấy tình hình không ổn muốn chạy vừa mới quay đầu thì đã bị một bàn tay to lớn chụp ngay vào đầu.
Bụp.
Đầu hắn như một trái dưa hấu bị bóp nát óc văng tung toé.
Một giọng nam nhân lạnh lùng vang lên.
– Kim Lang 20 năm rồi mà ngươi vẫn chẳng mạnh thêm được chút nào.
Kim Lang thu hồi cặp vuốt nhàn nhạt đáp.
– Là ta bị khống chế 20 năm giờ vẫn chưa hoàn toàn khống chế được cơ thể nếu không.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
– Là ngươi quá kém nên mới bị bắt mà thôi.
Kim Lang không chịu thua cãi lại.
– Ít ra không như ai đó.
Nam Nhân lạnh nhạt nói.
– Tốt, lâu rồi chưa được khởi động.
Trong khi 2 người kia đột ngột xuất hiện thì Bất Giới và Thích Hiếp Dâm cũng đã kết thúc cuộc chiến của mình.
Bất Giới tay ôm xác của Thích Hiếp Dâm khóc lóc trông rất thảm thương.
– Sư huynh, đừng chết.
Thích Hiếp Dâm khuôn mặt dãn ra trên khoé mất trào ra hai giọt lệ hắn thì thào nói.
– Sư đệ, tất cả đều là nghiệp chướng của ta. Khi đó không vì một chút bốc đồng ta đã không bị khống chế làm nhiều điều sai trái đến khi tỉnh ngộ thì đã chìm quá sâu không thể thoát ra nổi. Sư đệ cảm ơn đệ đã giải thoát cho ta. Ta không vào địa ngục thì ai vào. Hahaha.
Đôi mắt Thích Hiếp Dâm khép lại trên môi hắn nở một nụ cười mãn nguyện.
Bất Giới mất khá lâu mới có thể bình tâm nổi tìm một nơi địa thế đẹp chôn xác Thích Hiếp Dâm xuống rồi lặng lẽ mà ngồi bên cạnh.
Hắn lúc này đang nhớ về quãng thời gian trước đây.
Lâu lắm rồi phải đến 40 năm khi ấy thì hắn cùng Thích Hiếp Dâm vẫn là hai đồng môn cực kì khăng khít.
Thích Hiếp Dâm trước đó có cái tên là Bất Luật hai người đều là đệ tử của một cao tăng có tên Thích Ôn( All)
Cả hai đều là trẻ mồ côi được sư phụ hắn tìm thấy rồi nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ.
Hai tên thiên phú đều hơn người tu vi đều vượt xa trang lứa, Bất Luật so với Bất Giới lúc nào cũng nhỉnh hơn một chút.
Nhưng càng lớn thì Bất Giới lại càng trễ nải tu luyện suốt ngày chỉ thích ra ngoài lêu lổng có 2 nơi mà hắn thường xuyên tới là quán rượu và lầu xanh.
Hắn là một kẻ chẳng coi bất cứ giới luật nào ra gì ngay cả lời sư phụ hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
Năm 20 tuổi hắn xách balo và lên đường ngao du thiên hạ tại đó hắn gặp được cha của Phi Long rồi kết bạn và cùng nhau chu du 3 năm gây dựng tên tuổi.
Hai người được xưng là Bạch Hổ Tây Nam và Kì Lân Tây Bắc.
Sau 3 năm chu du hắn trở lại cũng là lúc mà sư phụ hắn chuẩn bị viên tịch.
Trước lúc chết thì sư phụ hắn đã trân truyền y bát cho hắn.
“ Bất Giới tạm thời thay ta giữ nơi này 3 năm, nếu Bất Luật vẫn ở lại thì đem lại tất cả giao cho nó. Nếu không mọi cách con phải giết chết nó.”
Điều này làm hắn rất bất ngờ tuy không hiểu gì nhưng hắn vẫn gật đầu mà làm theo.
Nhưng như sư phị hắn đã nói ngay khi sư phụ hắn chết đi thì Bất Luật đã rời bỏ nơi đó rồi đổi nghệ danh thành Thích Hiếp Dâm.
Nói về Bất Luật thì hắn đúng kiểu con nhà người ta, học giỏi ngoan ngoãn vl.
Từ nhỏ đến lớn hắn lúc nào cũng chỉ biết nghe theo sắp xếp của sư phụ mình.
Nhưng khi mà người được lựa chọn là Bất Giới mà không phải hắn thì tâm ma của hắn xuâdt hiện.
Hắn sau một giây phút nhập ma hoàn toàn biến chất trở thành một kẻ biến thái đi khắp nơi gây hoạ cho gái nhà lành.
Sau đó khi đã tỉnh táo lại thì hắn đã không thể trở về nữa chỉ có thể mà đầu nhập vào Thần Long giáo mà thôi.
Đến trước khi chết hắn vẫn luôn oán hận sư phụ cùng sư đệ của mình đấy tuy thế khi đọc được di thư của sư phụ thì hắn mới có thể chết mà nhắm mắt.
– Bất Luật, khi đọc được lá thư này thì nói với Bất Giới bảo nó về chùa xám hối 20 năm, mà chắc nó cũng không nghe lời ta đâu. Khi con đọc được lá thư này thì có lẽ con đã nhập ma rồi, có biết vì sao khi đó ta lại giao y bát cho Bất Giới không? Không phải là truyền cho nó mà là nhờ nó truyền cho con. Lúc ấy ta đã thấy con sắp phải đối mặt với kiếp số của mình, nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma. Bất Luật là ta ích kỉ, ta muốn con tu thành Phật. Là ta sai nên mới đẩy con vào con đường đó. Tha lỗi cho ta.
Khi đó hắn đã nói.
– Thì ra là thế, Bất Giới sư phụ nói đệ cần về chùa xám hối 20 năm đấy, số ta đã tận ta đi trước mong kiếp sau vẫn là anh em.
Ngồi ngây người cả buổi Bất Giới đứng dậy lầm lũi mà bước đi, 3 thân ảnh đã chờ hắn từ lúc nào.