Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 46 Hoa Hạ Thành – Botruyen
  •  Avatar
  • 30 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 46 Hoa Hạ Thành

Trong một đình viện giữa hồ, Phượng Diễm cùng Phi Long đang ngồi uống trà.
– Nữ hoàng ngài muốn nói gì với ta.
Phượng Diễm tay nâng chén trà nhàn nhạt nói.
– Thằng cháu thành thật tí đi.
Phi Long mỉm cười gãi đầu nói.
– Dì biết khi nào?
Phượng Diễm nhìn hắn tưac giận nói.
– Khi Thu Hằng đến đây, tốt cho một cái Hoàng Phi Hổ ngay cả cô chị ngốc của ta nữa. Thật là bực chết, dám giả chết hơn 20 năm. Hừ, Bạch Hổ các ngươi không tìm thấy 1 kẻ tốt lành nào.
Phi Long lắc đầu vui vẻ nói.
– Còn có tên đó. Dì cũng không cần dấu nữa cháu biết hết rồi.
Phượng Diễm xấu hổ cúi mặt xuống giống như trẻ con làm sai vậy, Phi Long thấy thế thì hắn phá lên cười. Phượng Diễm tức giận nói.
– Câm mồm, cấm được cười.
– Vâng thì không cười, mà dì không có gì phải xấu hổ cả cháu và Thu Hằng không phải vẫn công khai đó sao?
Nàng lạnh lùng mà nói.
– Vị trí của ta khác nếu không thì sao mẹ ngươi lại phải giả chết rồi cùng cha ngươi bỏ trốn.
Phi Long nhíu mày nghiêm nghị nói.
– Dăm ba cái luật không phải do kẻ mạnh viết ra sao? Đợi cháu thống nhất thiên hạ này mọi luật lệ đều bị cháu xé bỏ và viết lại hết. Khi đó kẻ nào phản đối chuyện của Dì thì sẽ bị cháu xử lí hết.
Phượng Diễm buồn rầu nói.
– Đến khi đó chỉ sợ ta quá già tên đó không cần ta nữa.
Phi Long cười khúc khích.
– Dì xem dính vào nó rồi còn đâu là nữ hoàng kiêu ngạo trước đó nữa. Thằng nhóc đó mà dám làm thế thì biết tay cháu.
Rồi hắn nghiêm nghị đứng lên chắp tay ra sau lưng nhìn về xa xăm nói.
– Ngày đó cũng nhanh đến thôi, không chỉ Thần Long giáo mà toàn bộ thiên hạ này đều phải quy thuận trước một người duy nhất là cháu Nam Việt Đại Đế.
– Cháu có vẻ hơi ảo rồi đấy!
Phi Long quay lưng lại tươi cười mà nói.
– Không Dì ạ, lời nói này là dựa vào thực lực đấy, ngày mai Dì sẽ được thấy.
Nói rồi hắn quay lưng mà rời đi, để lại Phượng Diễm đang trầm ngâm tại đó.
Đêm hôm qua.
– Vô Ảnh ngươi đang nói nhảm sao là 10 vạn quân đó.
Vô Ảnh nhàn nhạt nói.
– Không chỉ là 10 vạn.
Phượng Diễm trợn mắt khó tin 10 vạn người mà cứ như là 100 người không bằng vậy.
Vô Ảnh thần bí nói.
– 20 năm ta đã lên kế hoạch sẵn sàng rồi Nữ Hoàng hãy yên tâm ta tuy là thuộc hạ của ngài ấy nhưng cũng vẫn là người của Phượng Hoàng tộc đấy.
Trong khi đó khi rời đình viện 1km thì Phi Long dừng lại, vô cảm nói.
– Ra đi.
Bất Lực từ trong bụi rậm tiến ra hai mắt đỏ hoe nhìn Phi Long.
– Tại sao anh lại giấu em?
Phi Long thở dài quay đầu lại.
– Anh cũng mới biết mà thôi. Em trai của anh em không giận anh chứ?
Bất Lực đờ đẫn nhìn hắn rồi hét lên.
– Anh.
Bất Lực lao vào ôm lấy Phi Long hai mắt đẫm lệ khóc thút thít, Phi Long ôm lấy hắn rồi nhẹ nhàng nói.
– Em trai của anh.
20 năm nay anh em họ đã phải xa cách rồi sống cùng nhau gần một năm coi nhau như anh em ruột mà cũng không biết, nếu không phải hắn tò mò bám theo thic không biết bí mật này đến khi nào hắn mới biết.
Phi Long trong lòng cũng dâng tràn cảm xúc, mấy ngày trước khi Vô Ảnh cho hắn biết thì hắn cũng cực kì bất ngờ.
Từ giây phút ấy hắn chợt nhận ra cả cuộc đời hắn đã bị người khác an bài rồi, bị người khác coi như quân cờ nắm lấy trong bàn tay.
Vô Ảnh, Bạch Hổ, Tuyết Trắng vì sao có thể làm như vậy? Không phải bởi vì bọn họ mạnh mẽ sao?
Hắn khi đó đaz quyết định mọi chuyện sau này sẽ không để cho người khác nắm lấy mình nữa.
Một lát sau hắn nhìn Bất Lực rồi nghiêm nghị nói.
– Bất Lực không đúng,em là Hoàng Phi Vũ cha mẹ đã đặt tên em như thế. Hãy nhớ em là Hoàng Phi Vũ.
Bất Lực gật đầu.
– Da.
Phi Long cười nhìn hắn khoác vai nói.
– Lau nước mắt đi, anh em chúng ta tìm chỗ tâm sự.
Đêm hôm đó.
Phi Long trong một bộ giáp bằng bạc sáng loáng cao cao phía trên doanh trại của Thần Long Giáo rồi hắn hô lớn.
– Các người ai mới là chủ nhân của các ngươi?
-Bạch Hổ Bạch Hổ.
Hàng ngàn hàng vạn người đồng thanh reo hò, một không khí soii sục đến cực độ.
– Ai là kẻ thù của các ngươi?
– Thần Long Giáo, Thần Long giáo.
Hoàng Phi Long gật đầu rồi hân hét lớn.
– San bằng Thần Long giáo.
– San bằng Thần Long giáo, San bằng Thần Long giáo.
Phi Long gật đầu, Vô Ảnh lên tiếng âm thanh vang động toàn trường.
– Tất cả các người nghe lệnh. Mục tiêu của chúng ta là Thần Long giáo không được phép cướp bóc dân thường kẻ nào trái lệnh sẽ sống không bằng chết. Rõ chưa?
– Rõ.
Hàng loạt âm thanh vang lên trong đêm.
– Tốt nghỉ ngơi ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chin phạt Thần Long giáo.
Sáng ngày hôm sau.
Bên ngoài của Phượng Diễm Sơn có hơn 8 vạn người đang đứng.
Toàn bộ bọn họ trên thân đều mặc nột bộ giáp trắng sáng loáng đứng chỉnh tề ngay ngắn.
Phía trước là một lá cờ làm bằng lụa thêu 1 con Bạch Hổ to lớn.
Phi Long đang ngồi ngay ngắn trên một chiến chiến xa ánh mắt nghiêm nghị nhìn mọi người.
Phía sau hắn là 8 người khác đang uy nghiêm trên những con chiến mã.
Vô Ảnh, kim Lang , Bất Giới, Phong Thần, Bạch Long, Hắc Long, Vô Danh, Quy Đầu.
Phượng Diễm sau khi dẫn người của mình đến đã cực kì ngạc nhiên không chỉ nàng tất cả mọi người khi tới đều cực kì sửng sốt.
Phi Long tên này đào đâu ra ngần này người cơ chứ? 10 vạn người của Thần Long giáo đã đi đâu?
Trong đầu 1 vạn người của Phượng Hoàng tộc ngập tràn câu hỏi, vị thế của đám người Bạch Hổ khi này đã rất khác rồi.
Phi Long nhìn thấy Phượng Diễm đến hắn phất tay nghiêm nghị nói.
– Xuất phát.
Toàn bộ đám người đều hàng lối chỉnh tề thành hàng mà đi.
Phượng Diễm đang mải mê với suy nghĩ thì Bất Lực đã thì thầm.
– Nàng có muốn biết không?
Phượng Diễm gật đầu hắn nói.
– Tổng cộng có 8 vạn, trong đó 3 vạn người là thuộc hạ cũ của Bạch Hổ tộc còn 5 vạn tên kia nàng đoán xem.
Phượng Diễm tức giận.
– Mau nói đừng thừa nước đục thả câu.
Bất Lực mỉm cười.
– 5 vạn còn lại chính là một nửa trong số 10 vạn quân của Thần Long giáo.
Phượng Diễm kinh ngạc nói.
– Cái gì? Phi Long sao hắn làm được?
Bất Lực lắc đầu nói.
– Adi dà Phật, tội lỗi. Đêm qua nơi này đã có 5 vạn người chết đấy. Mỗi kẻ hiện đang đưang trong hàng ngũ của Bạch Hổ tộc hiện giờ đều đã phải mang một thủ cấp mới có thể gia nhập.
Phượng Diễm sửng sốt nói.
– Làm sao hắn có thể để 10 vạn người đó giết chóc lẫn nhau?
– 6 tên trưởng lão, 10 vạn hộ, 100 thiên hộ, 1000 bách hộ 1116 cái đầu được gửi đến rồi Phi Long cho bọn chúng 30p giải quyết trong yên tĩnh nếu không toàn bộ diệt sát.
Phượng Diễm càng nghe càng sợ hãi nếu là Phượng Hoàng tộc như thế không phải đã hoàn toàn bị diệt sát sao.
Từng giao thủ qua nàng biết nếu để trực tiếp cùng một tên trưởng lão giao thủ thì có thể thắng nhưng cũng khá khó vậh mà một đêm hắn đã mang 6 tên trưởng lão loại bỏ dễ dàng đừng quên còn 1110 tên kia đều là tinh anh cả đấy.
Như thế không biết thế lực của hắn phải mạnh mẽ thế nào.
– Bất Lực, Phi Long tên đó bị điên rồi sao? Hắn như vậy không phải đang đồ sát sinh linh sao? Làm như thế có khác gì đám Thần Long giáo?
Phượng Tường nhìn Bất Lực rồi hỏi, Bất Lực thở dài.
– Ta khi ấy cũng muốn ngăn cản nhưng Phi Long nói, Em nghĩ nếu trực tiếp chiến đấu thì số lượng thương vong có nhỏ hơn như thế không anh biết em thấy anh rất tàn ác nhưng đây là chiến tranh đấy không giết kẻ địch chính là tự sát.
Phượng Tường nhíu mày.
– Nhưng như thế cũng quá tàn ác rồi.
Phượng Diễm cau mày nhìn Phượng Tường nói.
– Con yếu đuối như thế làm sao có thể gánh vác Phượng Hoàng tộc nổi? Phi Long nói rất đúng nếu là Thần Long giáo chúng đã diệt sát chúng ta đến người cuối cùng rồi. Đàn ông thì bị giết phụ nữ đã làm gái điếm cho chúng. Đừng quên chính bọn họ đã mang cuọpc chiến này tới.
Sau 3 ngày di chuyển thì gần 10 vạn người đã đóng quân bên ngoài một toà thành thị lớn.
Nơi này cách Phượng Liên Sơn chừng 300 km có tên là Hoa Hạ thành.
Bên trong có khoảng 1 triệu dân còn đám người của ThẦn Long giáo và đồng minh cũng có khoảng 20 vạn người.
Trong đó riêng phần Thần Long giáo đã có hơn 3 vạn.
Đây là một trong 15 thành trì lớn nhất của Thần Long giáo, về toàn bộ số thành thị thì phải lên đến con số hơn 100.
Nơi hạ trại cách đó 50km.
Phi Long đang cùng hơn 30 người trong một cái lều lớn bằng da trâu.
Trong bộ khôi giáp màu bạc hắn trông thật oai phong, bên trái hắn là Vô Ảnh bên phải là Phượng Diễm.
Phi Long hướng Vô Ảnh nhàn nhạt nói.
– 3 ngày qua đám hàng binh dù đã gia nhập chúng ta nhưng trong lòng chúng vẫn còn rất bất mãn. Nếu cứ để như thế thì sẽ gây ra hoạ ngay từ bên trong. Lúc này ta muốn lấy lợi ích ra buộc chặt chân chúng lại. Quân sư mời ngài nói kế hoạch cụ thể.
Vô Ảnh đứng lên hướng mọi người nói.
– Dựa vào quân công ban thưởng không phân biệt là quân sĩ thông thường hay tướng quân. Kẻ phạm quân lệnh thì đều phải chịu 1 kết quả duy nhất là chết.
Vô Ảnh thốt ta mấy từ cuối sát khí trên người bùng nổ hắn lạnh lùng nói tiếp.
– Bất Giới ngươi sẽ lo việc ban thưởng, Kim Lang ngươi sẽ lo việc xử phạt.
Mọi người sau khi thảo luận một hồi cuối cùng cũng đưa ra được các mức thưởng và xử phạt sau đó mọi người đều rời đi.
Chỉ còn Vô Ảnh và Phi Long ở lại Phi Long nhìn Vô Ảnh mỉm cười rồi nói.
– Quân sư vẫn đang giận chuyện ta chỉ giết 1 nửa đám người đó sao?
Vô Ảnh nhàn nhạt nói.
– Ta không dám.
Phi Long tiến lại vỗ vai hắn tươi cười nói.
– Vô Ảnh, ta giữ lại mạng chúng đều có nguyên nhân cả. Thứ nhất chúng ta lúc này đang cần người, thứ 2 nếu để bọn Thần Long giáo thấy tù binh khi được thu nạp đều có thể kiến công lập nghiệp thì sẽ có thể lay động bọn chúng ngay từ gốc rễ. Vô Ảnh ta biết đệ rất căm hận đám chó má đó ta còn căm giận hơn ấy nhưng mà đệ cũng không thể để ta điều hành một quốc gia bị chiến tranh phá nát nha.
Vô Ảnh nhìn hắn khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu, phía sau bộ quần áo như Ninja hắn nói.
– Xin lỗi tại ta để thù hận che mắt không nghĩ được sâu như thế. Đại đế ta về trước để soạn thảo nốt những điều ngài giao.
Nhìn bóng lưng của Vô Ảnh dời đi khuôn mặt của Phi Long đanh lại chẳng ai biết hắn đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa.
Ngày hôm sau.
Vô Ảnh trong trang phục đen thui đứng lên tuyên bố trước toàn quân.
– Tất cả tướng sĩ ta không cần biết xuất thân của các người là gì nhưng chỉ cần giết giặc lập công thì mọi người đều được ban thưởng như nhau. Giết bách hộ của địch sẽ được lên làm bách hộ, giết thiên hộ của địch sẽ được làm thiên hộ giết vạn hộ của địch sẽ được làm vạn hộ. Các người như thế có thấy công bằng không?
– Công bằng công bằng.
Toàn bộ binh sĩ đều cảm thấy trong cơ thể khí thế dâng trào mà hò hét kể cả đám người vốn mấy ngày trước vẫn còn là người của Thần Long giáo.
Không gian bị những thanh âm ấy làm cho chấn động.
Tiếp theo thì Vô Ảnh đã đọc lên quân lệnh và quân công cho mọi người cùng nghe rồi phát lệnh công kích.
Phi Long tuy là chủ soái nhưng mọi việc thì để cho Vô Ảnh trực tiếp xử lí hắn chỉ đưa ra ý kiến còn lại phần thực hiện thì hắn đều uỷ thác Vô Ảnh làm.
Phía trước Hoa Hạ thành.
10 vạn binh lính trong đó thì có 8 vạn bên trong khôi giáp trắng, 2 vạn trong khôi giáp đỏ quân ngũ chỉnh tề.
Trên tường thành cao hơn 20m một lão già chừng 60 tuổi thân trong một bộ giáp gọn gàng đang chỉ huy đám người.
Lão là một trưởng lão của Thần Long giáo áng ngữ tại đây.
Trong cơ cấu của mình thì Thần Long giáo có 25 trưởng lão trong đó 15 người giữ thành trì lớn, 10 người tại tổng bộ ở Sài Thành.
Bọn họ thực lực đều cực kì mạnh mẽ thế nhưng cũng chia ra mạnh yếu khác nhau như Trương Nam Thành có thể coi là thuộc dạng yếu còn Địa Lão là trưởng lão mạnh mẽ nhất.
Tử Vong hay Sát Thần trước đây thì thuộc về một tổ chức của Thần Long giáo có tên Thần Long Sứ Giả.
Thần Long Sứ Giả nhân số không rõ tuy nhiên thực lực cá nhân không thua kém các trưởng lão nhiều bọn họ chỉ trực tiếp nghe lệnh của Giáo Chủ mà thôi.
Tuy nhân số rất đông đảo thế nhưng do địa hình rộng lớn nên bọn họ cũng chỉ có thể tập trung vào các thành thị lớn mà thôi còn lại thành thị nhỏ thì do các thế lực phụ thuộc quản lí và đóng thuế hàng năm.
Nơi có quân số lớn nhất của Thần Long giáo là hướng Tây và Hướng Bắc mỗi nơi có tới 30 vạn quân.
Như toà thành này vị trí khá an toàn nên dù là thành lớn cũng rất ít nhân số.
So với một toà thành lớn khác là Thăng thành phía bắc chừng 500 km thì nơi đó có đến 5 vạn quân.
Tên trưởng lão lúc này sắc mặt âm trầm, hắn trăm ngàn lần không ngờ tới nổi là tại sao lại có một binh đoàn lớn như thế xuất hiện tại đây không phải là phía trước Phượng Liên Sơn đang có hơn 10 vạn quân cùng 6 tên trưởng lão sao.
Khi nãy được người thông báo rằng một đội quân lớn xuất hiện ở phía Nam hắn còn tưởng là đại quân của Thần Long giáo trở lại đấy nhưng rất nhanh hắn nghi hoặc vì không thấy ai đến thông báo trước cả.
Lúc này thì bốn mặt tường thành đều bị bao vây hết rồi.
Phượng Hoàng Tộc thì bao vây hướng Tây còn lại quân đội của Bạch Hổ quân chia ra 3 hướng còn lại không để một con cá nào lọt lưới.
Phi Long ngự không bay lên dõng dạc nói.
– Ta là Nam Việt Đại Đế người đã phá tan 10 vạn tên Thần Long giáo ở chân Phượng Liên Sơn. Người trong Hoa Hạ thành nghe đây, các người có 3 ngày để đầu hàng, sau một ngày ta sẽ giết 1 vạn người bắt đầu từ đêm nay. Nếu 3 ngày các người còn chưa đầu hàng thì ta sẽ công phá gà chó đều giết.
Tên Trưởng lão phất tay hơn 20 tên hướng Phi Long bay đến chỉ thấy trời đất tối sầm 20 cái đầu đã lăn loing lốc vào trong thành.
Phi Long nói lớn.
– Đây là hậu quả của việc chống trả.
Rồi hắn quay lưng rời đi.
Lời nói của hắn hùng hồn vang vọng khắp một vùng tuy không thể lan đến hết mọi người nhưng 1 đồn mười 10 đồn trăm chưa đầy 2 tiếng tin tức đã lan khắp vào trong thành.
Câu chuyện về một kẻ thách thức Thần Long giáo tự nhận Nam Việt Đại Đế đã là câu chuyện nổi nhất trong ngày.
Cũng có vài dị bản nhưng phổ biến nhất là hắ đã trong nhát mắt giết chết 20 người và doạ sẽ giết 1 vạn người mỗi ngày.
Nhiều lời đồn hắn chính là ác quỷ giết người không chớp mắt, từ vài câu chuyện lúc đầu cả toà thành dần hỗn loạn khi trời sắp tối.
Trưởng lão của Thần Long giáo thấy tình hình trong thành hỗn loạn phải điều động lực lượng mà áp chế và nói rằng tên kia đã bị tiêu diệt thế nhưng người ngu cũng hiểu rằng lão đang dối trá đấy.
Không khí vì thế lại càng hoang mang, dù theo sắc xuất thì tỉ lệ họ bị chọn trúng chỉ là 1/100 nhưng ai mà không sợ chết chứ.
Là đám dân thường thì ai chẳng ham sống, trong thành hôm nay mọi người đều về nhà sớm hơn rồi đóng cửa tắt đèn đi ngủ khi gà còn chưa gáy.
Phi Long lại một lần nữa phi thân lên hắn lạnh lùng nói.
– Đêm thứ nhất bắt đầu.
Aghhhhh aghhhhh
Tiếng thét bắt đầu vang lên từ tiếng đầu tiên rất nhanh hàng loạt tiếng la hét tiếp nối nhau.
Cả một đêm Hoa Hạ thành không ngừng có tiếng kêu thảm thiết tất cả chỉ có thể kết thúc khi trời sáng.
Tên Trưởng lão dù đã điều động hàng loạt nhân sự thế nhưng vì khắp nơi đều là giết chóc hỗn loạn nên chẳng thể nào kiểm soát nổi.
Đến sáng thì toàn bộ khắp các ngõ ngách trong thành đều là những cái xác không đầu máu chảy vương vãi khắp toà thành rộng lớn.
Nhưng có một điều là tất cả kẻ bị giết đều chỉ là người của Thần Long giáo mà thôi.
Khi ánh sáng chiếu rọi cảnh tượng đó đã khiến cho toàn bộ dân chúng sợ hãi đến tột độ 1 vạn người đấy chứ có ít ỏi gì.
Tên Trưởng lão âm trầm trong đại bản doanh, mặt lão đã trắng bệch.
1 vạn giáo chúng cứ thế mà ra đi không hiểu thế lực nào có thể làm như vậy nữa, giờ mà đánh ra không được mà ở lại thì cũng chỉ là chờ chết mà thôi.
Bọn chúng ức hiếp dân lành thì tốt chứ để ra ngoài chiến trường giết chóc thì đâu có mấy tên.
Hàng chục năm qua nào có chiến tranh bao giờ đâu, tên trưởng lão suy nghĩ nát óc.
Không phải là lão yếu kém nhưng tổng nhân số ở đây kể cả đồng minh còn chưa đến 10 vạn đấy mà đâu thể điều động nhanh đến như vậy chứ.
Còn kế hoạch tác chiến các thứ đâu thể cứ như thế mà có.
Ngay cả kẻ thù là ai thì lão còn chưa biết nữa kìa.
Đang miên man suy nghĩ thì một thủ hạ chạy vào.
– Trưởng lão người được cử toàn bộ đều đã chết. Đầu họ đã bị ném lại vào trong thành.
Tên trưởng lão âm trầm híp hai mặt lại lão nói.
– Điều động toàn bộ binh lực lại.
Trong soái trướng của mình Phi Long đang nhắm mắt dưỡng thần, trên môi hắn đang cười nhếch mép.
– Để ta xem, đánh không được, ở không được, chạy không được thì các ngươi có thể làm sao?
Hắn mở ra hai mắt mình hướng một tên thủ hạ gọi lại.
– Công thành, bước 2.
– Rõ.
Tiếng trống trận ròn rã, Phi Long ra ngoài bay lên rồi hướng về tường thành phi thân lên.
– Ta cho các người thêm 1 cơ hội, mang 1 thủ cấp của 1 tên Thần Long Giáo ta sẽ tha cho 5 người. Kẻ nào giết được tên Trưởng lão sẽ được làm Thành chủ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.