Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 42 Vô Danh. – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 42 Vô Danh.

Ngày thứ 26.
Tửu điếm.
Băng Lão lướt khướt đá Kim Lang bay ra ngoài, 6 người còn lại trong căn phòng. Bằng giọng lè nhè Băng Lão nói.
– Thấy chưa, ta bảo thằng nhóc Kim Lang đánh đấm yếu chắc chắn là yếu sinh lí mới uống 10 ngày đã không dậy nổi. Mấy thằng yếu đều thế.
Báo Cáo hùng hổ nói.
– Này lão già đừng tưởng già thì thích nói gì thì nói. Ta yếu thật nhưng uống rượu chưa biết ngán thằng nào có ngon thì uống một vò.
– Nhóc con ai sợ mày uống thì uống.
Ừng ực ực ực choang.
Ga Đen nhìn Bất Giới nói.
– Đầu trọc 1 bình.
– Thằng sắt vụn này bố lại sợ mày quá.
Ực ực ực choang.
– Ê Vô Ảnh ta không muốn kém miếng.
Đa Ri Út nâng bình rượu lên.
– Đến đi.
Ực ực choang.
Báo Cáo lè nhè hét lớn.
– Phục vụ thêm rượu, mang hẳn 1000 bình lại đây nhà chúng mày hết rượu à?
– Dạ có ngay có ngay.
Bên dưới Chủ quán sắc mặt mệt mỏi, hướng đám thuộc hạ không ngừng thúc giục làm việc.
Vì 2 bao tiền mà 10 ngày qua cả cái tửu điếm này luôn phải căng mình mà phục vụ.
7 người như 7 cái hố đen rượu thịt bao nhiêu cũng thấy thiếu, hắn lúc này mới hiểu được 2 bao tiền không tự nhiên mà có.
Trong 10 ngày tửu điếm của hắn với 100 nhân mạng liên tục phục vụ mới có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ lần đầu tiên hắn mới thấy một đám ăn nhậu dữ dằn như thế.
Không chỉ ăn nhậu tốt đám người còn vô văn hoá đến cực điểm, cứ buồn đái là ra ngay cửa sổ mà cẩu xuống đường.
Hắn tuy ham tiền nhưng trong lòng thề rằng ngày sau không bao giờ phục vụ khách kiểu này nữa.
Rầm.
Kim Lang bay xuống giữa đại sảnh chủ quán hét lớn.
– Mau đem vị khách quan đi nghỉ ngơi, bố trí 2 em làm ấm giường.
Hắn thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng áp lực cũng giảm được 1 chút.
Trong lòng thầm cầu trời cho 5 ngày nữa trôi qua thật là nhanh nếu không chắc hắn cũng tăng xông mà chết mất.
Phía trên lại truyền tiéng xuống.
– Mang 1 cái bánh nướng siêu to khổng lồ lên đây.
Hắn quát lớn.
– Nhanh lên các người có nghe thấy không? Cố gắng 5 ngày nữa ta thưởng mỗi thằng 3 tháng lương rồi cho chúng mày nghỉ thêm 1 tháng.
Đảo đầu lâu.
Rose mở mắt thấy Kiu Lơ đang nhìn mình chằm chằm, nàng xấu hổ quay đi.
– Rose có gì mà ngại? Trong người nàng lúc này đã có giọt máu của ta.
Rose kinh hãi thốt lên.
– Không thể nào, ngươi xxx ta tại sao ta không biết? Ta chưa muốn làm mẹ ta còn muốn đi chơi!
Tiếng động lớn làm Violet và Daisy thức dậy 4 ánh mắt oán trách nhìn hắn.
Kiu Lơ cười khổ.
– Ta đã được làm gì đâu, ý ta nói ta đã truyền máu cho nàng đấy, thử đứng dậy xem nào.
Rose đứng dậy ngạc nhiên khi thấy thương thế của mình đã hoàn toàn khôi phục, như con chim nhỏ không ngừng nhảy đông nhảy tây.
– Tuyệt quá khoẻ lại rồi, không cần phải cách ly nằm giường bệnh nữa.
Kiu Lơ không để cho con chim nhỏ đó nhảy nhót quá lâu đã đưa nàng vào diện quy hoạch trở về trong lòng hắn.
– Đừng vui mừng quá sớm, giờ đến lúc 2 nàng chấp hành hình phạt rồi.
Daisy và Rose quay mặt đi đầy xấu hổ, Violet thì che miệng cười rồi nói.
– Gớm nghiện còn ngại gì? Hai chị rình trộm cũng biết đ-t nhau sướng thế nào mà, Kiu lơ thiếp sẽ giúp chàng xử lí 2 chị gái hư hỏng này. Thần tốc.
Xoẹt xoẹt.
Từng mảnh vải trên người của Daisy và Rose đều bị Violet dùng dao găm chém nát, 2 cơ thể hoàn hảo không một vết xước hiện ra mờ mờ ảo ảo trong sương mù.
Rose hét lên.
– Violet em điên à?
Violet cười đầy xấu xa.
– Hì hì chị lo thân mình đi nếu không sẽ rất nhanh điên như em đấy.
Daisy thì bình tĩnh hơn nàng nhìn Kiu Lơ rồi hỏi.
– Ngươi sẽ có trách nhiệm cùng chúng ta chứ?
Hắn khẽ gật đầu.
– Ta tin tưởng ngươi, đến đi nhưng nhẹ thôi ta mới lần đầu.
Violet hướng Rose khiêu khích.
– Rose chị đang sợ à?
– Hừ, có gì phải sợ, chỉ là làm tình thôi mà, nhưng mà ta nói trước nếu sau này ngươi mà không tốt với 3 chị em chúng ta thì ta sẽ thiến ngươi. Đến đây đi.
Ôm hai mỹ nhân vào lòng hắn cười tươi nói.
– Xem ra các nàng rất gấp rồi đó nhưng mà ta chưa vội, Ta muốn lần đầu chúng ta phải được diễn ra trong căn phòng được làm bằng vàng.
Rose khinh thường nói.
– Ngươi nói phét mà không biết ngượng mồm.
Daisy thì trầm ngâm suy nghĩ điều gì, Violet tiến đến nhéo cặp vú nàng hào hứng nói.
– Tuy không thể làm nhưng mà vẫn phải xử lí, Kiu Lơ chàng xử lí Rose thiếp xử lí Daisy.
– Được.
Vô Danh tựa đầu lên cây nhắm mắt hờ hững, âm thanh ồn ào bên dưới làm hắn rất khó chịu.
Daisy và Rose la lối om xòm trước các trò đùa của hai người kia.
Hắn đành lắc đầu thở dài kiếm chỗ khác nghỉ ngơi.
Bầu trời bên ngoài đang là nắng vàng rực rỡ thế nhưng bên trong đảo đầu lâu thì vẫn chỉ là mù mịt.
Tại trung tâm của đảo hiện đang có 2 người đang đứng trong 1 hang động.
– Công tất cả là lỗi của em.
– Không phải lỗi của mày thì là của anh à? Thôi mày lớn rồi muốn làm gì thì làm, 5 ngày nữa cút khỏi đây, anh khônb muốn thấy mày nữa.
– Không Công anh trừng phạt em đi, em nếu phải ra ngoài thì biết phải làm gì, huhu.
– Ý anh đã quyết mày đừng nhiều lời nữa. Giờ mày tự biến khỏi đây hay để anh phải dùng tay?
– Em tự đi.
Thân ảnh lầm lũi mà rời đi, sau lưng Công 1 người khác đi đến vỗ vai của hắn mà nói.
– Công nó lớn rồi chúng ta cũng không thể nuôi nó mãi.
– Hừ anh nói thì dễ nghe lắm, 100 năm rồi chứ có phải ít gì đâu. Không phải kiêng nể lão già kia thì em đã ra xé xác thằng ranh đó rồi. Không anh nói để nó ra ngoài liệu có ổn không. Em hơi sợ.
– Haha, Công à nó cũng đã 100 tuổi rồi đấy. Em cứ lo Đảo Đầu Lâu không cần quan tâm nó nữa. Anh đi trước đây.
Thân hình Không đột ngột biến mất trong không gian, chỉ còn lại 1 mình Công thở dài lắc đầu.
Bỏ mặc 3 thân hình nóng bỏng đang phê pha ở đó, Kiu Lơ mặc cái quần vào rồi đi về hướng của Vô Danh.
Vô Danh mở hai mắt ra thấy Kiu Lơ đang tiến đến hắn một lần nữa nhắm mắt lại rung đùi, trong mồm hắn đang ngậm 1 gọng cỏ.
Vẻ mặt hiện tại cực kì ung dung bình tĩnh, Kiu Lơ đến bên cạnh mở miệng nói.
– Vô Danh còn định dấu ta đến lúc nào?
– DẤu? Ta có gì dấu ngươi?
Kiu Lơ chăm chú nhìn hắn rồi nói.
– Ngươi không muốn nói cũng được, dù sao ta tin vào giác quan của mình không sai. Nếu không ngày đầu gặp ta thì có lẽ ngươi đã chết rồi.
Vô Danh nhún vai nói.
– Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì cả.
Kiu Lơ xoay người đi rồi nói.
– Ta cũng chẳng hiểu nổi tại sao mọi người cứ đặt cược hết niềm tin vào mình như vậy. Chẳng lẽ bọn họ không sợ sẽ thua cuộc và trắng tay hết sao?
Vô Danh thở dài mà nói.
– Cũng có lẽ họ đã chẳng còn gì để mà mất nữa. Nói xem hiện tại kế hoạch của ngươi là gì?
Kiu Lơ ngửa mặt lên trời rồi nói.
– Tìm từng thằng mà xử lí, Vô Danh cũng đã đến lúc thể hiện hết sức mạnh của ngươi rồi.
Vô Danh mở mắt mình ra, khuôn mặt đã không còn hoà nhã như trước mà trở nên cực kì lạnh lùng hai mắt tràn đầy sát khí.
Giọng hắn cũng trở nên âm lãnh, giọng nói dường như từ xa xăm vọng đến.
– Đúng thế đến lúc thể hiện rồi Phi Long, cái này cho ngươi.
Kiu Lơ nhận thứ Vô Danh ném cho mình vuốt ve chúng ròii mở miệng nói.
– Hổ mọc thêm cánh đúng là miêu tả lúc này đây. Mà Vô Danh làm ơn cất cái mặt đó đi, Phong Thần đax làm ta dị ứng lắm rồi.
Vô Danh tươi cười nói.
– Tuân lệnh….
– Như vậy dễ coi hơn rồi, đi săn thôi.
Bên ngoài, đám người đang chăm chú chứng kiến cuộc đối đầu giữa hai nhóm.
Trần Hạo Nam đang dẫn đầu nhóm của mình chống cự lại 5 kẻ tấn công.
Vèo vèo vèo.
Ám khí không ngừng hướng hắn lao tới, hai chân nhanh nhạy hắn liên tục tránh né, lộn người 1 vòng hắn đã thành công trốn phía sau một tảng đá.
– Gà Rừng, Chó Điên không sao chứ.
Trái phải 2 tên đồng bọn gật đầu, Chó Điên giận dữ nói.
– Nà Bọn Tró Lin Gia, Hạo Lam anh để em nên chém chết mẹ chúng ló.
Hạo Nam lắc đầu.
– Không được, chúng ta chỉ có thể cận chiến lao được đến đó thì mạng cũng mất rồi. Chúng ta rút, đợi đến đêm hành động.
Dù vẫn còn đang hăng máu nhưng Chó Điên đành theo sự phân phó của Hạo Nam rút lui ba thân ảnh dần biến mất trong màn sương.
Phía bên kia 1 cánh tay được giơ lên ngăn mọi người.
– Rút.
– Rõ.
5 cái bóng áo đen cũng trực tiếp rời đi không đuổi theo nữa.
Bọn chúng là 5 người của Nin Gia, một gia tộc sát thủ tại quần đảo Anh Đào cách đất liền chừng 500km.
Phong Thần cùng Phong Linh thì cũng từ đó mà đến, tại Quần đảo Anh Đào thì phần lớn diện tích do Nin Gia và các kiếm sĩ chia sẻ.
Trong các thế lực sát thủ vị trí của Nin Gia cũng thuộc hàng ngũ đứng đầu, thế nhưng không thể so sánh được với Đảo Chết, Tuyết Sơn phái, Sát Mệnh Bang và Đoạt Hồn phái vì Nin Gia chưa từng có bất kì một Sát Thủ Tự Do nào.
Lần này đám người bọn họ đều là những tinh anh nhất trong vòng 200 năm qua.
Cầm đầu là Nin Nin 27 tuổi cùng 4 người khác là Nin Nan, Nin Nen, Nin No, Nin Nu.
Về tổng điểm đám người bọn họ đang đứng thứ 4 sau đám Tuấn Khỉ, Kiu Lơ và Trần Hạo Nam.
Nếu khi nãy thành công phục kích thì vị trí của họ có thể đứng được thứ 2 rồi.
Hiện tại thì nhóm Tuấn Khỉ đang đứng đầu với 900 điểm, Kiu Lơ 800 điểm, Trần Hạo Nam 500 điểm, Nin Gia 350 điểm, Sát Mệnh 300 điểm.
Đây là 5 nhóm mạnh nhất còn lại 7 nhóm khác chỉ có vài chục điểm mà thôi.
Trần Hạo Nam cùng đồng bọn sau khi chạy chừng 2km thì hắn ngã xuống. Chó Điên giật mình hét.
– Hạo Lam anh sao thế?
Phụt.
Hạo Nam rút từ trên đùi hắn ra một cái phi tiêu, sau đó hắn lấy ra một con dao găm cắt bỏ quần ở chỗ trúng phi tiêu.
Hiển nhiên là trên phi tiêu đó có độc rồi.
Xung quanh miệng vết thương đã bị hoá thành màu đen hắn dùng hoả nguyên tố làm cho con dao đỏ rực rồi đâm vào chỗ vết thương cắt hết thịt đen xung quanh.
Mùi thịt nướng khét lẹt bốc lên, Chó Điên và Gà Rừng quay đi hướng khác, bọn chúng không muốn tâm tình dao động mà quấy nhiễu Hạo Nam.
Làm xong hết thảy hắn tâc vào chỗ thịt be bét máu kia một loại bột màu đỏ rồi dùng vải bịt kín nó lại.
Từ đầu đến cuối khi làm tất cả mọi việc xong sắc mặt hắn vẫn chưa một lần biến sắc.
Hắn bình thản nói.
– Không sao rồi. Mấy thằng Nin Gia này độc quả nhiên là khó chơi.
Chó Điên vội vàng tiến đến đỡ hắn, Gà Rừng nói.
– Hạo Nam hiện tại chúng ta nên kiếm chỗ để anh hồi phục.
Hạo Nam xua tay.
– Không cần, anh không sao Đường chủ của Hội Tam Hoàng không yếu đuối thế đâu. Nghỉ ngơi đến tối, lúc đó quay lại tìm chúng tính sổ.
Một thanh âm cợt nhả vang lên.
– Không còn tối nào nữa đâu.
4 thân hình phi thân bay đến, 3 cô gái phương Tây xinh đẹp tuyệt mỹ, nóng bỏng quyến rũ bên trong những bộ đồ da bó sát tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của 3 nàng.
Cùng đó là một kẻ cao lớn hình dáng quái đản, cả cơ thể đều là vết bỏng cháy.
Là Kiu Lơ và 3 cô gái của Hội Hoa Hồng.
Chó Điên hét lớn.
– Giết chúng ló.
Trên tay hắn con dao găm sáng loáng hướng Kiu Lơ lao đến.
Violet lười biếng mà nói.
– Ngu ngốc.
Nàng phi thân về phía Chó Điên, trên tay hai con dao găm toả ra sát khí bức người.
Keng.
Hai loại binh khí va chạm vào nhau, Chó Điên ánh mắt điên cuồng chuyển mục tiêu sang tấn công thành Violet.
Daisy thì lạnh lùng hướng Gà Rừng nói.
– Đối thủ của ngươi là ta.
Rose gắt gỏng.
– Không được em không muốn đấu cùng cái thằng tàn phế kia.
Trần Hạo Nam hai mắt híp lại nói.
– Dù còn 1 chân hạ gục ta cũng không dễ dàng thế đâu.
Trên tay hắn cái quắm được buff thêm Hoả nguyên tố trở nên đỏ rực, bằng tốc độ kinh người hắn đã hướng đến Rose.
Rose nhếch mép khinh thường, mũi chân khẽ điểm từ từ lui lại về sau, lúc nào cũng giữ một khoảng cách chừng 20cm với con quắm của Hạo Nam.
Gà Rừng thì trên tay là một sợi dây có độ dài chừng 2m có đường kính chừng 1cm đang không ngừng hướng Daisy công kích.
Daisy thì cũng lấy ra trên tay mình 1 sợi xích phía đầu có gắn một quả cầu kim loại với tua tủa gai, đáp trả công kích của Gà Rừng.
Kiu Lơ thì tránh xa ra hướng đến Vô Danh tán gẫu chẳng thèm quan tâm đến chiến trường bên này.
Hắn cũng muốn xem các nàng thể hiện thế nào chứ nếu không thì khi Hạo Nam đang chữa thương thì hắn đã chết luôn rồi.
Khi ấy chính Kiu Lơ đã ngăn cản Vô Danh đang lên dây cho nỏ của hắn đấy.
– Vô Danh, thấy mấy cô vợ của ta thế nào.
Vô Danh nhìn chiến trường rồi nói.
– Xinh đẹp như hoa, dữ dằn như hổ. Các nàng bàn về cận chiến tuy hơi kém chút nhưng mà cũng đã đủ hạ 3 tên kia rồi. Nếu là ta thì trong vòng 1 phút đã lấy được 3 cái đầu đó rồi.
Kiu Lơ cười nói.
– Ngươi đó, trước đây thì luôn giả vờ hoà nhã khiêm tốn thế mà cũng rất tự đại đấy.
Vô Danh lạnh lùng mà nói.
– Đó là ta dùng thực lực để nói chuyện. Phi Long ta đang rất háo hức được cùng Phong Thần và Hắc Long chiến đấu đấy, trong thế hệ trẻ trừ cậu ra thì 2 tên đó ta mới để mắt được một chút.
– Ồ, Bất Lực, Bạch Long cũng rất mạnh đấy.
– 2 tên đó chiến ý không đủ sẽ không bao giờ phát triển hết tiềm năng nổi. Dù bây giờ Bạch Long và Bất Lực thực lực không chênh lệch với 2 tên kia nhiều nhưng chỉ khoảng 20 năm nữa chắc chắn khoảng cách sẽ càng ngày càng gia tăng.
– Ừ đúng thế, Bạch Long hợp trị quốc còn Bất Lực thích hợp làm phò đực hơn. Vô Danh một ngày không xa ta nhất định thống nhất cái mảnh đất này rồi sẽ dẹp bỏ hết mấy cái bất công khiến cho mọi người đều có thể sống yên bình.
Vô Danh thở dài nói.
– Yên bình liệu có thể kéo dài bao lâu? 50 100 hay 1000 năm. Con người thường chỉ yêu quý những thứ đã mất, khi có nó họ đâu biết trân trọng.
Kiu Lơ vỗ vai hắn rồi nói.
– Dù chỉ là 1 ngày ta còn hơi thở thì ta sẽ luôn giữ nó yên bình, thôi xem tiếp đi.
Violet chằm chằm nhìn Chó Điên lạnh giọng nói.
– Đáng chết dám làm rách trang phục chàng ấy tặng à.
Vèo vèo vèo.
Thân hình Viloet thoắt ẩn thoắt hiện phiêu dật trong gió, cặp dao găm phát ra màu tím đầy ma mị.
Từ đôi dao găm một luồng khí tức chết chóc không ngừng hướng đến Chó Điên, nếu như Bất Lực ở đây chắc chắn sẽ nhận ra khí tức này, là Tử vong khí.
Chó Điên chỉ thấy toàn thân bị khoá chết trong một vũng lầy đậm đặc.
Một cảm giác tử vong gần kề khiến cho linh hồn hắn run rẩy, rồi mối dây liên kết giữa linh hồn và cơ thể cũng mất đi, linh hồn hắn bị chẻ làm 2 ròii tan biến.
– Vũ điệu Tử thần.
Ầm.
Thân hình Chó Điên gịc như chuối, trên cơ thể không còn bất kì một dấu hiệu tồn tại nào của sự sống nữa.
– Chó Điên.
Gà Rừng hét lớn khi thấy Chó Điên đã thành 1 cái xác không hồn.
– Hừ đang sinh tử mà dám mất tập trung. Lưỡi Hái Tử thần.
Sợi xích sắt trên tay của Daisy quấn chặt một vòng qua người của Gà Rừng, khiến hắn đứng bất động, cả sợi xích cũng hoá thành một màu tím ma mị.
Từ trong cơ thể của Gà Rừng 1 thân ảnh bán trong suốt từ đỉnh đầu hắn hiện ra, Daisy lấy tay chụp lên đỉnh đầu nó rồi bóp mạnh, linh hồn hắn trực tiếp hoá thành bột mịn.
Daisy thu lại sợi xích của mình hướng Rose nhìn tới.
Rose vui cười nói.
– Chơi đùa cùng ngươi cũng đủ rồi, cần kết thúc thôi. Tiếng Gọi Tử Thần.
Nàng lẩm bẩm chú ngữ trong miệng, từng luồng khí màu tím không ngừng tràn ra rồi tạo thành một cái lồng bao phủ lấy Hạo Nam.
Hạo Nam dù có tránh né thế nào thì luồng khói đó vẫn không ngừng bám lấy Hạo Nam tựa như dòi trong xương khiến hân không thể tránh né.
Rose ngừng chú ngữ quay đầu lại hướng về phía Kiu Lơ, chẳng thèm nhìn lại Hạo Nam lấy 1 cái.
Khi chú ngữ kết thúc Hạo Nam chỉ thấy hắn không thể nào nhúc nhích nữa, một tiếng nói xa xăm không ngừng truyền tới như muốn kéo linh hồn hắn ra bên ngoài vậy.
Bên ngoài lồng giam hoá thành 1 đám khí không ngừng xoay tròn, hút lấy linh hồn của Hạo Nam ra rồi từ từ nghiền nát sau đó thì đám khí màu tím đó cũng dần tan biến.
Đám người chứng kiến hít sâu 1 hơi, lúc này đám người mới thấy được thủ đoạn của Hội Hoa Hồng đáng sợ đến đâu.
Không hề tổn thương thân thể đối thủ, trực tiếp đập nát luôn linh hồn.
Điểm cao minh ở chỗ đó, giết người như thế bên ngoài nhìn vào đâu có khác gì chết tự nhiên chứ.
Thực ra Hội Hoa Hồng không hề muốn làm thế, chẳng qua là do Chó Điên đã làm cho Violet phẫn nộ vì làm hỏng bộ quần áo mà Kiu Lơ cho nếu không thì nàng sẽ dùng phương pháp làm nên tên tuổi của hội hoa hồng trực tiếp cắt đứt cổ đối thủ.
Vì Violet đã bộc lộ thế nên Daisy và Rose mới trực tiếp phá linh hồn đối thủ mà thôi.
Sở dĩ các nàng không muốn làm thế vì thầy của các nàng, Huấn Hoa Hồng đã dặn:” Trường hợp của các con quá đặc thù Tử Vong nguyên tố quá chú ý, vì thế trong đấu trường tuyệt đối không được lộ nếu không rất dễ mang hoạ, một thế lực thần bí tên là Tử Thần hội luôn truy bắt gắt gao những người có Tử Vong khí đấy, dù thế lực của Sát thủ nhiều như vậy nhưng vẫn không thể lần ra manh mối.” Thế mà vì trai mà quên cả lời thầy dặn.
Kiu Lơ tươi cười chào đón 3 người.
– Vất vả các nàng rồi.
Violet cúi đầu xấu hổ nói.
– Kiu Lơ bọn thiếp đã mang tai hoạ đến cho chàng rồi.
Kiu Lơ nhíu mày hỏi.
– Có chuyện gì thế?
Daisy hướng hắn giải thích mọi thứ Huấn Hó Hồng từng nói.
Kiu Lơ tươi cười.
– Tử Thần gì đó ta không quan tâm, kẻ nào động vào vợ ta thì ta thịt hết.
Chúng nữ nhìn hắn đầy cảm động.
– Làm gì mà nhìn ta như thế, đi thôi Vô Danh vừa mới tìm được con mồi khác rồi. Nhanh lên không hắn ngứa tay ngứa chân thì chúng ta lại chẳng có gì nữa.
Và điều hắn nói cuối cùng cũng xảy ra, Vô Danh đang nằm trên 4 cái cơ thể hấp hối, trên tay hắn đang là 4 cái lệnh bài.
Bụp bụp bụp bụp.
4 tiếng nổ vang lên 4 tên lập tức biến mất, Vô Danh tiếc nuối nói.
– Đáng tiếc chúng quá yếu không kịp để phần cho mọi người.
Kiu Lơ lắc đầu trước kiểu làm màu đó hướng hắn nói.
– Thôi bỏ bớt đi mà làm người.
Lại thêm 4 cái xác nữa xuất hiện bên ngoài, không hề có vết thương, cucng chẳng ai thấy chuyện gì xảy ra cả, khi Vô Danh ra tay thì thứ mà mọi người thấy có chăng chỉ là một màn hình đen sì.
Nếu số điểm của Vô Danh không tăng lên chẳng ai biết kẻ nào ra tay nữa cả.
Lúc này thì chỉ còn chính xác 49 người còn lại tổnb cộng 10 nhóm.
Trong đó đám người của Kiu Lơ đã đứng đầu với 1353 điểm, nhóm Tuấn Khỉ 900 điểm, nhóm Nin Gia 350 điểm, nhóm Sát Mệnh 300 điểm.
Cơ hội dành cho nhóm Kiu Lơ hiện tại là cao nhất chỉ cần 500 điểm nữa là chắc chắn vô địch không cần quan tâm bên ngoài thế nào cả.
Thế nhưng Kiu Lơ lại không hề muốn thế, luac này hắn muốn tiêu diệt tất cả đám người này luôn 1 thể không để tên nào tồn tại cả.
Một đêm yên tĩnh không có bất kì 1 cuộc đụng độ nào nữa.
Ngày thứ 27.
1600km2 cuối cùng, lúc này khu vực sinh tồn chủ yếu là những đồng cỏ và bụi rậm, rừng rậm lúc này còn lại rất ít.
Nhóm 5 người Kiu Lơ đứng trên một mỏm đá lớn hướng mắt về phía đồng cỏ bên dưới.
Nếu rừng cây âm u hắc ám bao nhiêu thì đồng cỏ này lại quang đãng dịu êm bấy nhiêu.
– Đảo chết này cũng rất biết chơi đấy, lúc đầu tạo điều kiện cho chúng ta lén lút, 4 ngày cuối lại nhét chúng ta vào chỗ sáng sủa.
Vô Danh gật đầu hắn nhìn đồng cỏ bên dưới rồi nói với Kiu Lơ.
– Ta có ý thế này.
Hắn nói xong Kiu Lơ sáng mắt lên gật đầu nói.
– Lên Hổ.
Đợi cho 4 người trèo lên Kiu Lơ phóng như bay đến khu trung tâm đồng cỏ.
Tại đó ánh mặt trời chiếu rọi khiến hắn vô cùng sảng khoái.
GRÀOOOOOOOOOO.
Tiếng gầm trầm thấp vang lên đánh thức tất cả các sinh vật ở nơi đó.
Nhiều loài thú nhỏ cuống cuồng tìm chỗ ẩn nấp, tiếng gầm đó cũng thu hút tất cả 44 người còn lại của Đấu Trường.
Tuấn Khỉ cười lớn.
– Tốt lắm. Rất thông minh.
Nguyễn Hải Dương khó hiểu nói.
– Là sao? Ta không hiểu tự lộ ra chỗ của mình không phải rất ngu ngốc sao?
Tuấn Khỉ lắc đầu hướng Cướng Hiếp nói.
– Mày biết sao chúng làm thế không.
Cưỡng Hiếp gật gù.
– Chúng muốn kéo hết mấy thằng khác đến chỗ mình 1 lần xử lí gọn gàng luôn không phải mất công đi tìm.
Tuấn Khỉ gật đầu.
– Mày nói đúng đấy, đồng cỏ này chỗ ẩn nấp không có nhiều, chúng lộ vị trí thì sao? Mày cách nó 10 km thì đã bị phát hiện rồi, đi đến chỗ chúng nó nói chuyện 1 chút.
5 thân ảnh phi thân mà đến, bọn chúng phát hiện vây quanh đám của Kiu Lơ lúc này còn có 8 nhóm khác nữa.
Đám người không giống như nhóm khác từ ngoài canh chừng mà trực tiếp tiến vào chỗ của đám Kiu Lơ.
Chẳng khó tìm ra vì nhóm của Kiu Lơ lúc này đang đốt lửa khói bay nghi ngút.
Mùi thịt nướng rất nhanh đã tiến vào trong mũi của đám người Tuấn Khỉ.
Violet nhìn Cưỡng Hiếp và Cưỡng Bức nghiến răng ken két, Daisy phải đi lên trấn tĩnh lại nàng.
Vô Danh thì vẫn hờ hững nhắm mắt ung dung rung đùi, Kiu Lơ thì chỉ chăm chú nướng thịt mà thôi, tựa hồ không biết đám người kia đang tới.
Tuấn Khỉ khi cách đám người 20m thì nói lớn.
– Thịt thơm, có thể chia 1 chút?
Kiu Lơ cười lớn.
– Thịt thơm cũng chỉ đủ 5 ngườichusng ta rồi. Muốn ăn thì chờ thêm 10 năm nữa.
– Haha, Tuyết Trắng rất phóng khoáng đấy. Ta thấy bên ngoài kia còn khoảng 40 kẻ đang nhòm ngó ý ngươi sao?
– Ồ, Là thịt của ta kẻ nào đến thì ta giết vậy thôi.
Tuấn Khỉ cười tươi nhìn Kiu Lơ rồi nói.
– Ngươi quá tự tin rồi, không sợ tất cả chúng ta tập hợp lại giết ngươi rồi giành miếng thịt này sau sao.
Kiu Lơ lắc đầu nói.
– Ta biết kẻ như ngươi sẽ không làm như vậy, ta nói thẳng mỗi bên 4 nhóm nhanh lên không thịt nguội sẽ mất ngon.
Tuấn Khỉ cười rồi hướng phía Bấc nói lớn.
– 4 đám người các ngươi cùng nhau lên đi, ở đây có 935 điểm.
Rồi 5 thân ảnh đó hướng phía Bắc đi tới.
Kiu Lơ mỉm cười cắm miếng thịt đang nướng dở xuống đất,hướng Vô Danh nói.
– Làm sao ngươi lại nghĩ được cách thông minh như thế?
– Cái này gọi là Bí Thuật, đi xử lí mấy thằng nhóc kia rồi về ăn thịt nướng, dành cho các người 2 nhóm.
Vô Ảnh mở mắt mình ra chỉ nghe vèo một tiếng đã đi xa hàng trăm met.
– Ta đi xử lí mấy thằng áo đen vòn lại phiền 3 nàng.
Hắn chậm rãi đi về một hướng, động tác chậm đến cực điểm nhưng thoáng cái đã vượt qua hàng trăm m.
3 cô gái lắc đầu, phi thân hướng về đám còn lại.
Vậy là bọn họ đều đã chọn ra con mồi của mình.
8 màn hình đang chiếu về 8 nhóm kia, không còn cần đến bảng điểm nữa, 1 trận này là mọi thứ đều sẽ xong.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.