Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 41 Gầm Vangggg. – Botruyen
  •  Avatar
  • 21 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 41 Gầm Vangggg.

Trần Hạo Nam nhìn Gà Rừng và Chó Điên rồi nói.
– Ta chắc chắn dùng máu của mình để phục thù cho Gấu Xám.
Ngày 25.
Lúc này chỉ còn 60 người vẫn còn đang sinh tồn.
Lúc này nhóm của Kiu Lơ đã có 700 điểm, thế nhưng so với 1000 điểm của nhóm người Đảo Chết thì vẫn cần phải cố gắng rất nhiều.
60 người sinh tồn lúc này đều là những người xuất sắc nhất đấy, để có thể hạ 1 người cũng không hề đơn giản.
Trừ 2 nhóm đó thì 3 người Trần Hạo Nam cũng là một ẩn số thú vị.
Bọm họ bốn dĩ là một thế lực bán Sát Thủ mà thôi, lần đầu tham gia đã khiến mọi người Trầm trồ.
Tổng cộng lúc này chỉ còn lại 16 nhóm.
Nhìn màn hình đang chiếu, khuôn mặt của La Sát toát ra vẻ khẩn trương.
Không khẩn trương sao được khi mà tên hắn hiên tại đanb đứng bét bảng với chỉ có 27 điểm mà thôi.
Sở dĩ như vậy vì hắn từ khi đi cùng đám người Hội Hoa Hồng đều để cho Violet lấy điểm của chính mình.
50x50km.
Có thể với người bình thường là lớn nhưng mà với đám người trong Đấu Trường thì chẳng thấm tháp là bao.
Đám người của Kiu Lơ 2 ngày nay đã không thể săn thêm 1 con mồi nào nữa, đã thế trong một lần phục kích thì Rose đã bị thương khá nặng.
Không khí căng thẳng bao trùm đám người, với Rose, Daisy và Vô Danh thì đây đã là cơ hội cuối cùng để trở thành Sát Thủ tự do, họ đều trên 20 tuổi và sẽ không còn bất kì 1 lần tham gia nào nữa, lần này đã là cơ hội cuối cùng rồi.
Rose yếu ớt nói.
– Ta không ổn nữa, mọi người lấy điểm của ta mà tích luỹ.
Mọi người ngưng trọng nhìn nhau, Kiu Lơ gắt lên.
– Con đĩ này câm mồm lại, bố đã nói đưa chúng mày đến cùng thì sẽ làm được.
Kiu Lơ khi này nhân cách bạo lực đã trỗi dậy, chẳng còn sự bình tĩnh nào nơi hắn còn sót lại cả. Hắn gầm lên.
– 4 đứa mày ở lại đây chú ý an toàn, mình tao ra ngoài.
Rồi con mèo to lớn đã biến mất trong màn đêm.
4 người đành lắc đầu, bệnh đa nhân cách này của hắn đúng là hết thuốc chữa.
Khi nhân cách bạo lực trỗi dậy thì hắn đã không còn nghe lời ai nữa thích làm gì thì làm.
Vô Danh từng ý kiến có 1 câu đã bị hắn đập cho tơi tả, dù rất tức tối nhưng cũnb không thể làm gì.
Daisy hướng Vô Danh trầm ổn nói.
– Dù cách nói của hắn không thể chấp nhận nổi nhưng ta thâdy hắn nói đúng. Tin tưởng hắn đi, nếu thất bại lần này thì không chỉ ngươi ta và Rose cũng hết cơ hội rồi.
Vô Danh cười nói.
– Cô không cần giải thích, ta hiểu. Có điều sau lần này ta muốn 1 câu trả lời xác đáng từ hắn.
Vô Danh nodi hết phi thân lên 1 cây cổ thụ canh chừng.
Violet rụt rè nói.
– Chị à, Kiu Lơ cũng tốt lắm.
Daisy cười hiền hoà xoa đầu nàng rồi nói.
– Chị đang nghi ngờ là chính hắn đã bỏ thuốc em đấy, giờ trong mắt em chỉ còn hắn thôi.
Rose phụ hoạ thêm.
– Lẽ ra khi đó chúng ta nên giết hắn luôn, Violet em mau tỉnh táo lại. Thằng nhóc đó có gì mà tốt đẹp chứ? Ngoại hình đã dị hợm, tính cách thì như một thằng điên.
Violet chu mỏ lên.
– Chẳng qua hai chị chưa biết hắn tuyệt vời thế nào đâu. Này nếu các chị muốn thì em không ngại chia sẻ đâu.
Nàng thè lưỡi rồi chạy mất biến để lại DAisy ở lại mà mặt mũi đỏ ửng, nàng xấu hổ nói.
– EM nghỉ ngơi đi, chị ra canh chừng cho.
Trong lúc đó Kiu Lơ lang thang trong màn đêm, một sự lặng lẽ đầy nguy hiểm.
Hắn lúc này đã bất chấp hết, chỉ cần có dấu hiệu nhân loại sẽ trực tiếp mà công kích.
Giống như tại Nam Hoa Thành hắn lúc này đã trở nên cực kì hoang dã và sống theo bản năng.
Khác biệt chỉ là hắn đã có thể kiểm soát một phần sức mạnh trong cơ thể mình trong trạng thái này.
Dĩ nhiên có mâdt cũng có được, tuy đầu óc không tỉnh táo nhưng xét về lực chiến lại được tăng cường nhiều, ngay cả giác quan cũng được đề thăng lên.
Leng keng.
Trong gió âm thanh binh khí va chạm, Kiu Lơ hai mắt đỏ rực ánh mặt tràn đầy sát khí hướng tiếng động đi tới.
5 người đang cực kì hoảng loạn, đêm tối mịt mù họ chẳng thể lần ra dấu vết kẻ địch.
Vết thương trên người ngày một nhiều, máu không ngừng nhuộm đỏ trang phục.
Vèo vèo vèo.
Ánh khí sắc lẹm không ngừng tứ phía tiến vào khiến họ rất chật vật.
-Sát Mệnh- Cái Chết Nghệ Thuật.
Xoẹt xoẹt.
Hai tiếng hét lớn vang lên, 2 người ngã xuống dùng tay be kín cổ đang không ngừng phun trào máu.
Sinb mệnh bọn họ mỗi lúc một cạn kiệt, 3 đồng bọn cũng bị ám khó đánh cho chật vật vô cùng.
– Sát Mệnh- Danh Sách chết.
Xoẹt xoẹt.
Lại 2 tiếng hét nữa đầy đau đớn, 2 thân hình gục như chuối trong màn đêm u tối.
Chỉ còn một mình người kia sợ hãi bỏ chạy, thế nhưng định mệnh đã sắp đặt hôm nay thì hắn phải bỏ mạng tại đây.
Rầm.
Hắn ôm đầu, tựa nhue mình vừa húc vào một bức tường kim
Loại vậy cả người bật ra sau.
Trước mặt hasn là một đôi mắt lớn đỏ lòm như muốn trục xuất lonh hồn hắn ra ngoài.
Âm thanh gầm gừ vang lên.
GRRRRRRAAAAAAAOOOOO.
Âm thanh mãnh liệt truyền đến 4 phía, sóng âm khiến đám người của Sát Mệnh Bang phải bịt lỗ tai của mình lại nếu không thì màng nhĩ của cả đám có thể sẽ rách mất.
10km xung quanh tất cả các sinh vật sống đều chấn động, một đôi mắt đen sì mở ra, màu đen đó còn ăn đứt cả màn đêm, rất nhanh nó đã biến mất trong màn đêm.
Tiếng gầm đó còn khiến Tuấn Khỉ giật mình mà tỉnh lại
– DƯơng là nó đó.
Nguyễn Hải Dưong mặt cũng mờ mịt nhìn hắn.
– Mày còn nhớ vụ thằng Luyện không? Linh cảm cho tao biết đó chính là con hổ đó.
– Con Hổ nào?
Một thanh âm ồm ồm vang lên, Cưỡng Hiếp đi đến.
– Tao không biết nó là ai nhưng nó đi cùng đám người của Hội Hoa Hồng.
Cưỡng Hiếp nhìn hắn cười nham nhở.
– Con hổ đó là của chúng mày, 3 đứa của Hội Hoa Hồng là của tao.
Tuấn Khỉ gật đầu.
– Chúng ta đi.
Trong lúc đó, Kiu Lơ trong hình dáng Lam Hổ đang điên cuồng tấn công đám người của Sát Mệnh Bang sau khi xé xâc 5 người xấu số bị Sát Mệnh Bang phục kích khiến Đấu trường chỉ còn 14 nhóm.
Chưa kịp tức giận vì bị cướp hàng, 5 người của Sát Mệnh Bang đang phải chống đỡ trước sức tàn phá của hổ trảo kia.
Đất đá tung toé bay lên, bất kì cây cối nào va chạm đều đổ nát.
Gần 500m đã bị hắn tàn phá không còn lại gì.
Sát Khí mệt mỏi mà nói.
– Ae chúng ta rút.
Hắn là trưởng nhóm của Sát Mệnh Bang lần này rất quyết đoán khi thấy công kích vào con hổ kia không có mấy tác dụng nên không tiếc nuối gì mà ra lệnh rút lui.
Thế nhưng đâm người chưa kịp rút đi thì nảy sinh dị biến.
Rầm.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, một đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào con hổ.
Kiu Lơ hai mắt đỏ rực đáp trả, 4 mắt nhìn nhau.
Bên ngoài, đám người đang rất phấn khích theo dõi.
Ban đêm màn hình chiến đấu đã chuyển qua thành bản đồ nhiệt vì cơ bản không có đủ ánh sáng để chiếu vào nữa.
Con hổ trước đó thì họ đều biết là Kiu Lơ thế nhưng sinh vật vừa mới đến cũng khiếp họ cực kì phấn khích vì kích cỡ của nó, so với cơ thể 5 m của Kiu Lơ thì nó còn nhỉnh hơn một chút.
Còn hình dáng thì 7 phần có thể đoán được nó thuộc về họ mèo, thế nhưng không ai có thể xác định chính xác nod là thí sinh hay là sinh vật ở trên đó.
Khi còn đang muốn chứng kiến cuộc chiến nảy lửa giữa hai con mèo lớn thì chợt màn hình vụt tắt.
Đám người hụt hẫng la hét um xùm.
La Sát hướng đến đám người âm thanh êm ái nhưng cũng đầy quyền uy.
– Im lặng. Do yêu cầu đặc biệt nên trận chiến này không thể phát, các vị thông cảm, Đảo Chết lần này sẽ phá lệ cho phép tự do đánh cược số lượng không quá 300.
Đám người ngừng than phiền, có 1 số quy định tuy không nói ra nhưng cũng cần tuân thủ đấy, nếu Đảo chết đã không chiếu lại thì cũng không thể miễn cưỡng nhưng họ cũng không thấy thiệt vì có thể tự do đặt cược trong lúc này.
Khoảng 10 bóng người trong đó bao gồm cả La Sát tiến vào Đảo Đầu Lâu, biến mất trước mặt mọi người.
Họ sở dĩ cod thể làm thế viv tất cat đều là Sát Thủ Tự Do đấy.
La Sát lớn tiếng hỏi.
– Số 1 có chuyện gì?
Một người trong trang phục trùm kín mít nhàn nhạt nói.
– Vua của Đảo Đầu Láu yêu cầu.Kẻ mới đến là linh thú số 3 của Đảo Đầu Lâu, Hắc Hổ. Tiếng gầm của Tuyết Trắng làm nó tức giận vì bị xâm phạm, mọi người cũng nên rời đi, Vua Đảo đã phong ấn không gian khiến chúng ta cũng không thể nào theo dõi.
La Sát gật đầu rồi hướng đám người vừa tới rời đi.
Dù lo lắng cho Kiu Lơ thế nhưng ở lại cũng không thể giải quyết chuyệm gì, quan trọng nhất là phải về trấn áp đám đông đang hỗn loạn.
Đừng nghĩ 10 Sát Thủ Tự do là ít, đừng quên họ có thể tự do giết chóv đấy, mà giới sát thù này thì luật lệ đuowjc tạo ra bằng máu.
Trở lại với cuộc chiến.
Vây quanh họ lhoong chỉ có đám Sát Mệnh mà còn cả Đảo Chết và Đoạt Hồn.
Tuấn Khỉ tiến lên nói.
– Tạm thời hợp tác ta muốn giết chết con hổ kia các ngươi thấy sao? Điểm số của hắn sẽ thuộc về kẻ may mắn.
Sát Khí nhìn hắn suy nghĩ một lát rồi nói.
– Được Tuấn Khỉ.
Trong màn đêm u tốihai con mèo lớn gầm ghè nhau, Kiu Lơ nói.
– Mèo Con chỗ này không tiện có quá nhiều kẻ rình mò, kiếm chỗ khác tỉ thí.
Rồi Kiu Lơ phi thân lao đi, Hắc Hổ phi thân theo, đám người chờ trực cũng muốn tiến theo thế nhưng một màn chân vô hình đã ngăn họ lại, cả đám bật về phía sau.
10 người tấn công về trước thế nhưng giống như đánh xuốnv mặt biển tất cả cũng chỏ phí công.
một thanh âm từ 4 phía truyền tới.
– Nhân loại đi thêm 1 bước thì các ngươi đều chết.
Đám người 4 mắt nhìn nhau, hiển nhiên không ai muốn đi tới cả.
Sưac mạnh biểu lộ ra khiến họ đều hiểu đây không phải là đối thủ mà chính lsf hung thần.
2 Nhóm cẩn thận chú ý nhau rồi tách ra làm 2 hướng.
Lúc này Hắc Hổ dẫn Kiu Lơ tiến tới 1 hang động cực kì rộng rãi trong đó phát ra ánh sáng lờ mờ màu tím.
Đến giữa căn phòng Kiu Lơ bình thản nói.
– Mèo con muốn dùng dạng hổ hay dạng người?
Ở nơi trú ẩn của mình Violet cả đêm thao thức chờ Kiu Lơ, nàng cứ đi qua đi lại trong lòng bồm chồn không yên.
Tiếng gầm đó nàng chắc chắn là của hấn, thế nhưng cả đêm rồi vẫn chưa thấy hắn trở lại.
“ Kiu lơ phải bình yên trở lsji đấy.”
Chợt nàng cảm thấy phía sau cổ mình nhột nhạt, một vật to lớn ấm nóng, ẩm ướt, nham nhám đang liếm cái cổ của mình.
Giật mình xoay người lại, nàmg thấy một con hổ to lớn đã thản nhiên đứng trước mặt nàng.
Con hổ mở to miệng, rồi nó hướng về phía nàng ngoạm lấy tiến vào trong màn đêm u tối.
– Kiu Lơ bỏ ta ra, nước dãi ngươi kinh tởm quá.
Rồi nàng thấy mình không còn nằm trong miệng con hổ mà đang nằm trong bàn tay rắn chắc của hắn.
– Violet đêm hôm làm gì mà không ngủ?
– Ta vừa mới dậy đang tập thể dục.
Kiu Lơ cười trìu mến nói.
– Có biết nàng nói dối rất kém không baby? Vợ chồng mình đi ngủ, con gái thiếu ngủ nhìn xấu lắm.
Violet chu mỏ.
– Ai là vợ ngươi? Ta vẫn là thánh nữ của Hội Hoa Hồng đấy.
– Hì hì nàng chỉ còn có 5 ngày làm thánh nữ nữa thôi. Sau đó thì khà khà…
– Kiu Lơ không muốn.
– Khà khà cơ thể nàng nói khác đấy, nói xem cả đêm làm gì.
– Ta nguyền rủa cho Quỷ dữ mang ngươi đi.
Kiu Lơ nghe thế buông nàng ra, quay sang hướng khác. Violet vội vàng ôm lấy hắn rồi nói.
– Nhưng thiếp cũng cầu nguyện Thượng Đế mau mang chàng quay lại.
Kiu Lơ nghe vậy mừng rỡ nói.
– Baby yêu nàng chết mất, vậy để ta dùng con c-c luyện từ Địa Ngục đưa nàng lên Thiên Đường nhá.
– Hmm.
Bên ngoài một cô gái cũng nói.
– Ta cũng muốn chàng mang con Quỷ đó nhốt vào Địa Ngục của ta.
Bất thình lình một bóng người xuất hiện sau lưng, Vô Danh nói.
– Sao cô cần e ấp vậy? Cứ như Violet vậy. Đến đi, Kiu Lơ là Thiên Sứ hắn sẽ mang cô lên thiên đường.
– Hừ Vô Danh ta ta.
– Cô và Rose đều ngu ngốc như nhau, nếu ta là con gái thì bạn tình của ta châc chắn là Kiu Lơ. Nhưng ta dám chắc không chỉ là bạn tình hắn sẽ là một tình nhân tuyệt vời thế nên Daisy nếu tiến thì tiến đến luôn còn không thì làm ơn cô đừng rên rỉ làm phiền lúc ta canh gác.
“Thiếu chủ ta cũng vun vén hết sức rồi đó.”
Vô Danh cứ như vậy biến mất vao màn đêm bỏ lại Daisy đang đứng như trời trồng ở đó.
Nàng rất xấu hổ khi tình cảnh rình mò của mình bị bắt gặp thế nhưng cũng đang suy nghĩ về những điều Vô Danh nói.
Cưỡng Hiếp nghiêm nghị suy nghĩ hắn nói.
– Chúng mày nghĩ xem cản trở chúng ta khi nãy là ai?
Tuấn Khỉ nói.
– Là ai không quan trọng, mày nghĩ xem mục đích của nó là gì?
Nguyễn Hải Dương buẹc bội nói.
– Biết rồi thì nói mẹ đi, đm tao rất ghét mấy thằng vòng vo.
Tuấn Khỉ trừng mắt nhưng rất nhanh đã lạnh lùng mà nói.
– Tao dám chắn tên đó không cản chúng ta truy sát con hổ đi cùng đadm Hội Hoa Hồng mà là không muốn thấy cảnh 2 con hổ đó giao chiến.
Cưỡng Bức ngạc nhiên hỏi.
– Sao mày lại biết?
Tuấn Khỉ nhàn nhạt đáp.
– Nếu kẻ chặn chúng ta là thí sinh thì chúng ta đều nằm ngoài kia hết rồi, mà Đảo Đầu Lâu thì không thể có nhân loại sống.
Nguyễn Hải Dương gật đầu xác nhận, đsasm người nghe Tuấn Khỉ nói tiếp.
– Con Lam hổ chắc chắn là người vì nó đã từng cùng đám Hội Hoa Hồng tranh điểm với tao, như thế thì kẻ chặn đường chỉ có thể là vì con hổ đến sau. Tao chắc chắn kẻ chặn đường và con hổ đến sau đều là Linh thú, chúng mày nghĩ xem Linh thú có thể hoá hình thành người và người đã thức tỉnh huyết mạch chiến đấu thì thế nào? Dĩ nhiên là không muốn ai thấy cả, chúng mày có tin rằng cảnh này còn đéo được chiếu ra ngoài ấy. Nếu không tin khi ra ngoài chúng mày có thể tìm hiểu.
Cươcng Hiếp nghi ngờ nói.
– Ngưng đó cũng chỉ lag suy đoán của mày.
Tuấn Khỉ nhìn hân cười rồi nói.
– Đây là giác quan của loài mèo.
4 người kinh sợ khi thấy Tuấn Khỉ hoá hình, sau khi trở lại dạng người hắn nói.
– Đã là cùng mục đích thì tao khônv muốn dấu chúng mày. Bây giờ chúng ta nếu gặp con hổ đó sẽ trực tiếp rời đi. Tao muốn nó trở thành con mồi cuối cùng.
Đám người của Sát Mệnh Giáo.
Sát Khí âm trầm nói.
– Anh em, các người có tin tưởng ta không?
– Đại ca bọn em tin anh.
– Tốt, anh muốn chúng mày cùng rời bỏ Đấu trường.
Đám người ngạc nhiên, Sát Khí nói.
– Anh không biết chắc chắn thế nhưng anh khi gặp con Lam hổ đó luôn có dự cảm không lành. Mấy thằng mày đều là em của anh thế nên anh không muốn chúng mày gặp chuyện, chúng mày có thể coi là anh hèn nhát cũng được.
Bụp.
Thân hình Sát Khí biến mất, liên tiếp sau đó đám người của Sát Mệnh Bang cũng bóp vỡ lệnh bài của mình.
Dù không hiểu tại sao Sát Khí làm thế nhưng họ tin tưởng vào quyết định của Sát Khí, sau này họ mới hiểu cái giác quan mơ hồ của Sát Khí đã cứu họ một mạng.
Bên ngoài lối vào, Sát Khí quỳ xuống nói.
– Cha, tất cả lỗi đều do con trách phạt con xin gánh chịu. Chỉ xin cha cho con thêm 5 ngày chứng kiến nốt đấu trường ròii mọi hình phạt con đều chấp nhận gấp đôi.
Sát Dạ nhìn hắn gật đầu, rồi sau đó rời đi.
– Anh à, Bang chủ không trách phạt sao?
Sát Khí trầm ổn nói.
– Anh em cứ xem nốt Đấu Trường đã, Bang chủ dù gì cũng là bố anh, ông ấy không làm khó anh đâu.Tiếng động Kiu Lơ tạo ra khiến cả Đấu trường rung động, lần đầu chỉ vì một tiếng gầm mà khiến cho tất cả mọi người cả đêm không dám ngủ dĩ nhiên ngoại trừ đám người Kiu Lơ ra.
Violet âu yếm nhìn hắn nói.
– Kiu Lơ khi nghe tiếng gầm đó ta thấy tất tự hào đấy thế nhưng khi chờ cả đêm không thấy chàng quay lại thiếp lại thấy rất sợ hãi đấy, dường như chàng mà không ở đâu thiếp thấy mình mất đi một cái gì vậy.
– Baby không phải ta vẫn về với nàng sao. Baby nàng ngày càng ngoan ngoãn rồi đấy xem ra ta phải cảm ơn đám người Đoạt Hồn rồi khà khà.
Violet nhéo hắn một cái.
– Chàng chẳng đứng đắn chút nào cả, thiếp thật khổ mà, chẳng hiểu sao lại bị chàng mê hoặc nữa.
Kiu Lơ cười cợt.
– Đâu chỉ có riêng nàng, trước nàng đã có 4 người rồi đấy. Nàng thứ 5 thế nhưng ta chuẩn bị nâng lên 8 người rồi.
Violet giật mình nhìn hắn.
-8?
Kiu Lơ đắc thắng mà nói.
– Đúng vậy. Daisy cùng Rose sắp nhập chung sổ hộ khẩu cùng nàng đấy, nói xem muốn ai trước.
Violet giãy nảy lên.
– Không được!
– Nàng ghen à?
– Không phải. Từ nhỏ thiếp đã mồ côi, thiếp coi 2 chị ấy là chị ruột của mình, nếu chàng mà làm tổn hại họ thì thiếp sẽ tự sát đấy.
– Ngốc quá, ta sao lại hại họ được yêu còn không hết đây này. Cũng như nàng vậy nếu không muốn thì ta đâu có ép buộc.
– Chàng còn nói được, thứ đó làm thiếp không rời nổi ấy.
Kiu Lơ tức giận nói lớn.
– Hừ hoá ra nàng bên ta cũng chỉ vì ta là một thằng đĩ đực phục vụ nàng à?
Violet vội vàng giải thích.
– Không có, trước đây thì là như vậy nhưng ở gần chàng thì ngoài chuyện đó thì dường như ngay cả linh hồn thiếp cũng hướng về chàng vậy. Kể cả bây giờ nếu chàng không thể làm chuyện đó thì thiếp cũng sẽ không bao giờ mà bỏ chàng đi.
Chụt.
– Baby, nàng thật là ngốc quá, cũng giống như chị nàng vậy từ nhỏ chỉ biết giết chóc mà không được dạy về cảm xúc.
Vèo vèo.
Mái tóc của Violet tung bay trong gió, Kiu Lơ thoáng chốc rời đi nhưng rất nhanh đã trở lại, trong lòng hắn lúc này đã có thêm 1 người. Đây không phải là Daisy sao?
Kiu Lơ nhìn DAisy bình thản nói.
– Nàng không cần nghe lén nữa, vào đây cùng trò chuyện với chúng ta.
Daisy mất bình tĩnh nói.
– Không, ta không nghe lén chỉ là đi ngang qua thôi.
Kiu Lơ ôm nàng vào lòng mà nói.
– Violet giống như nàng chị nàng nói dối rất kém.
Violet nhìn Daisy cười hả hê.
– DAisy không ngờ chị lại đi nghe lén người khác đấy hmm xem nào hmm Kiu Lơ chàng phải dùng gậy dạy dỗ chị ấy mới được.
Daisy hốt hoảng, còn đâu vẻ mặt lạnh lùng của Sát thủ nữa khua chân múa tay.
– Không không ta không muốn thả ta ra.
Kiu Lơ nới lỏng vòng tay hướng Violet nói.
– Đã nói ta không ép buộc họ nhé, hmm vậy để ta hỏi xem Rose có đồng ý không. Rose giờ nàng tự đi ra hay muốn ta bế đến.
Daisy và Violet giật mình nhìn nhau, chuyện Daisy rình trộm đã là cực kì bất ngờ rồi, không ngờ Rose cũng như vậy nữa.
– Hừ xem ra nàng còn chống cự.
Vèo Vèo.
Trong chốc lát 3 bông hoa tươi thắm đã được đặt cạnh bên nhau, Rose xấu hổ đến vực điểm dùng 2 bàn tay mà che kín mặt mình.
Kiu Lơ thản nhiên nói.
– Các nàng đã bị bắt mọi điều các nàng nói sẽ là bằng chứng chống lại các nàng. Ta tuyên bố các nàng bị tuyên án chung thân với ta vì tội rình trộm. Hiện tại do bị Cáo Rose đang bị thương nên thời gian thi hành án của bị cáo Rose và Daisy sẽ được hoacn lại đến khi bị cáo Rose hoàn toàn khoẻ mạnh. Đồng chí Violet hiện tại có trách nhiệm giám sát nếu để 2 bị cáo chạy thì sẽ phải chịu gấp đôi hình phạt. Các nàng có 3 giây kháng cáo, hmm như vậy đã chấp nhận hình phạt ta tuyên bố bãi toà.
Hắn nói xong mặc kệ các nàng có đồng ý hay không ôm cả Daisy và Rose vào lòng rồi ngáy khò khò.
Violet thì ôm hắn từ phía sau trên môi nở một nụ cười gian trá, Rose và Daisy thì khốn khổ không biết trốn đi đâu.
Phải đến khi nghe hơi thở đều đều của Violet và Kiu Lơ lúc đó Rose mới nói.
– Chị ngủ chưa?
– Mm em có chuyện gì vậy?
– Về chuyện này, hắn.
Daisy thở dài.
– Vậy em nghĩ sao?
– Em không biết, còn chị.
Daisy hướng Rose nói.
– Rose, chị không biết diễn tả thế nào nhưng chị ngjix sẽ chọn hắn.
– Daisy em biết rồi. Chúng ta cucng ngủ đi.
Kiu Lơ khẽ cười, Violet thì nhéo mạnh vào hông hắn nhớ lại.
“Có 2 kẻ đang rình mò, ta bắt chúng đến cho nàng xử lí.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.