Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 35 Bái sư – Botruyen
  •  Avatar
  • 25 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 35 Bái sư

Xin lỗi các đh, mấy ngày bị đau mắt không viết được gì.
—————
5 ngày sau.
– Aghh ăn no rồi. Đến đây đánh tiếp thằng già.
Lão già chán nản trước sự lì lợm của thằng này.
Đã bị giết không biết bao nhiêu lần thế nhưng thằng Kiu Lơ vẫn không như đỉa bám dính chặt lấy lão.
– Oắt con. Xem ra ta phải đánh cho ngươi nói chuyện tử tế lại mới được.
Kiu Lơ cười lớn.
– Haha, lão già nói nhiều làm đ-o gì đến mà giết ta đi.
Lão già lắc đầu nói.
– Oắt con, giết ngươi nhiều quá làm ta cụt hứng rồi. Lại đây nói chuyện chút.
Kiu Lơ ngồi xuống nhìn thẳng lão già, trên khuôn mặt già nua miệng lão khẽ nói.
– Oắt con ngươi tên gì?
– Kiu Lơ. Còn lão?
– Tuyết Băng. Kiu Lơ ta đoán ngươi không phải đi tìm chết, đúng chứ?
Kiu Lơ cười nhạt nốc một ngụm rượu không nói thêm gì. Lão già không tức giận mà nói tiếp.
– Ta không biết ngươi cùng Vô Ảnh có quan hệ thế nào, thế nhưng trên người của ngươi ta có thể cảm nhận được khí tức của hắn. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi có thể hồi sinh không chỉ nhờ vào huyết mạch Phượng Hoàng mà còn dựa vào sinh mệnh lực khổng lồ. Như ta được biết toàn bộ lục địa này chỉ có 1 người có thể có sức mạnh đó là Kim Lang.
Lão già nói xong giật bình rượu trên tay Kiu Lơ rồi uống. Trong những ngày này lão đã giết Kiu Lơ tổng cộng 4 lần, cứ sau mỗi lần bị giết thì Thời gian hồi sinh mỗi lần đều giảm đi 1 nửa.
Từ 4 ngày của lần đầu, đến lần thứ 4 chỉ còn 12 tiếng.
Sau 4 lần như thế thì Lão già Tuyết Băng đã hết hứng thú mà giết Kiu Lơ.
Lão dù chưa biết mục đích của hắn cụ thể là gì, thế nhưng lão cũng mơ hồ hiểu được vài phần.
– Haha, Băng lão à, thế mà Vô Ảnh nói ngài ngốc nghếch lắm. Đã thế lại còn rất nóng nảy nữa, không ngờ ngài lại có thể dựa vào chút khí tức của Vô Ảnh mà đoán được.
Kiu Lơ cười to xấu hổ gãi gãi đầu, lão già uống một ngụm rượu lớn rồi khinh Bỉ mà nói.
– Hừ, ta biết ngay. Vô Ảnh và Kim Lang hai thằng nhãi đó đã lừa ta 1 lần rồi. Nếu để ngươi lừa nữa thì ta sống hơn 100 năm làm cái gì nữa.
Lão già nói đến đây nhìn Kiu Lơ mà nói giọng nói đầy lạnh lùng.
– Ngươi đi đi. Ta không rảnh mà chơi cùng ngươi. Nếu còn tiếp tục dây dưa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.
Kiu Lơ cười nhạt không nói gì nữa cứ thản nhiên mà uống rượu. Băng lão sau một hồi tức giận mà quát lên.
– Con mẹ ngươi, ngươi làm ta tức chết mà.
Ầm.
Kiu Lơ bị Băng lão vỗ cho 1 chưởng biến thành 1 đám máu thịt bầy nhầy.
– Mẹ nó nữa, cái mặt cứ trơ ra, muốn ta dạy thì cũng phải biết mở cái mồm ra chứ chẳng lẽ phải để ta quỳ xuống xin dạy ngươi chắc. Hừ Vô Ảnh ngươi chưa lúc nào mang lại thứ tốt lành cả.
Băng lão nhìn đám máu thịt bầy nhầy của Kiu Lơ mà lắc đầu quay đi.
Lão hồi tưởng lại lần đầu gặp Vô Ảnh, khi đó lão đã bị Vô Ảnh xảo quyệt lừa gạt.
Lão đã vô thức mà truyền thụ rất nhiều cho Vô Ảnh và Kim Lang.
Phải mất mấy tháng thì lão mới nhận ra mình bị lường gạt, lúc đó lão đã rất tức giận đập cho 2 tên 1 trận sống dở chết dở.
Nhưng lão cũng rất là thưởng thức hai tên, vì thế lão đã không giết bọn họ.
Ngờ đâu mấy ngày trước lão lại cảm nhận được khí tức của Vô Ảnh cùng Kim Lang trên người của Kiu Lơ khiến lão rất tò mò.
Sau mấy ngày cùng Kiu Lơ chơi đùa lão có thể thấy được tiềm năng của Kiu Lơ là rất lớn.
Lão từ đầu cũng đã biết Kiu Lơ đến đây mục đích là muốn lão dạy bảo thế nhưng cáo thái độ hỗn láo của Kiu Lơ làm lão không thể chấp nhận nổi.
Nhưng lão cũng là một tên dị nhân, nếu Kiu Lơ ngay từ đầu mà lễ phép thì đảm bảo 1 sút là bay xuống núi rồi.Đúng là mấy kẻ khác người mới có thể mà ở cùng nhau.
Trong lúc Kiu Lơ hồi sinh thì lão già lăn ngay trên nền hang mà ngủ.
Bên ngoài mặc kệ là gió núi thét gào, bên trong chỉ nghe thấy thanh âm duy nhất là tiếng ngáy của Băng lão.
Đánh thức lão dậy là mùi thơm của thịt nướng và mùi rượu nồng nàn.
Bên ngọn lửa, Kiu Lơ lúc này đã trở nên cơ bắp hơn khác với dáng vẻ như cành cây lúc mới từ Phượng Đô lên đi.
Khi nhìn thấy Băng lão đi tới, hắn nở một nụ cười đầy thân thiện.
Trên mặt hắn đã không còn là vẻ câng câng như trước.
– Băng lão.
Băng lão khuôn mặt ra vẻ không quan tâm hừ 1 tiếng.
– Xem ra đánh nhiều khiến thằng oắt von nhà ngươi khôn ra rồi.
Kiu Lơ cười cười mà nói.
– Haha, là do Vô Ảnh xúi dại, ta lúc nào cũng lễ phép hết.
– Hừ, cái tên Vô Ảnh ranh mãnh ấy.
Lão già hậm hực mà nói.
Kiu Lơ hướng đến phía Băng Lão cung kính mà nói.
-Băng lão, mong người thu ta làm đồ đệ.
Hai chân Kiu Lơ quỳ xuống nền đất, đầu hắn cúi xuống hướng Băng lão dập đầu.
Băng lão tỏ vẻ không quan tâm, lão vẫn ăn uống như không thấy hành động của Kiu Lơ.
Kiu Lơ vẫn quỳ ở đó chừng 5p không thấy Băng lão nói gì ngẩng đầu lên nhìn lão.
– Băng lão xin ngài
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Băng lão cắt lời.
– Ngu ngốc, còn cái gì Băng Lão. Gọi là sư phụ.
Kiu Lơ vui sướng cười lên.
– Dạ dạ, sư phụ.
Hắn dập đầu thêm mấy cái nữa rồi xum xoe hướng tới phía Băng lão mà bóp vai cho lão.
Băng lão lắc đầu, tên này quả thật lật mặt còn nhanh hơn lật bàn tay.
Trước khi bị lật tẩy thái độ láo nháo bao nhiêu thì bây giờ lại cung kính bấy nhiêu.
– Sư phụ à con Bái người làm sư phụ, người có gì để tặng con làm quà Bái sư không?
Băng lão chút nữa phun ra một ngụm máu trước câu hỏi của hắn.
Lão tức giận đá cho Kiu Lơ 1 cái bay xa 10m.
– Tên oắt này, ngươi học đâu thói trơ trẽn như thế?
Kiu Lơ đứng dậy phủi bụi trên quần áo tiến về phía lão mà cười hề hề.
Lão già lắc đầu trước cái bản mặt dày như thớt của Kiu Lơ.
– Sao ta lại thu một tên vô lại thế này?
Kiu Lơ hướng đến lão già tươi cười nói.
– Sư phụ con vô lại ở chỗ nào?
– Hừ ta không thèm nói chuyện với ngươi. Lại đây nói chuyện nghiêm túc.
Kiu Lơ tiến lên ngồi đối diện với Băng Lão khuôn mặt tập trung nghe Băng lão nói.
– Kiu Lơ, ngươi đã là đệ tử của ta thì có vài điều ta cần nói cho ngươi. Ta xuất thân từ Tuyết Sơn phái, hiện tại chưởng giáo của Tuyết Sơn phái là đại đệ tử của ta. Ngoài hắn ra ta chỉ thu ngươi là đệ tử duy nhất. Ngươi dù là đệ tử của ta thế nên cũng cần phải có trách nhiệm với Tuyết Sơn phái.
Kiu Lơ định nói gì đã bị lão gõ vào đầu 1 cái đau điếng.
– Im lặng nghe ta nói hết đã. Trách nhiệm của ngươi là không được để danh dự của Tuyết Sơn phái hủy hoại, còn lại ngươi muốn làm gì ta cũng mặc xác.
Lão nói đến đây chợt dừng lại 1 lát rồi nói.
– Tuyết Tê Tái vào đi.
Lão già nói xong một thân hình cao lớn đã đứng sau lưng lão.
Là một người đàn ông chừng 60 tuổi thế nhưng cơ bắp vẫn cực kì khủng bố.
Phần thân trên Tuyết Tê Tái chỉ để trần, bên dưới thì mặc một chiếc quần ngắn.
Hắn xuất hiện nhanh đến mức Kiu Lơ còn không biết hắn làm sao xuất hiện sau lưng Băng lão.
Tuyết Tê Tái nở một nụ cười thân thiện cung kính hướng lão già hành lễ.
– Sư phụ!
Sau đó hắn hướng Kiu Lơ gật đầu.
– Đây chắc là tiểu sư đệ.
Lão già gắt lên.
– Tiểu cái gì? Hắn là nhị sư đệ của ngươi. Ta đã nói Vô Ảnh và Kim Lang hai tên đó không liên quan đến ta. Đến đây làm gì?
Tuyết Tê Tái cười khúc khích, với Băng lão dù không bao giờ thừa nhận thế nhưng Vô Ảnh và Kim Lang luôn được lão ngầm thừa nhận là đồ đệ.
– Con thấy sư phụ mấy ngày chưa về lấy đồ ăn sợ người đói nên mang tới. Xem ra là con lo lắng hão rồi.
Tuyết Tê Tái cũng ngồi xuống ăn uống cùng Băng lão và Kiu Lơ.
Băng lão lười biếng mở miệng nói.
-Ngươi nhanh biến về quản lí Tuyết Sơn phái đi.
Tuyết Tê Tái cười lớn.
– Haha, sư phụ con sắp truyền lại vị trí cho Tuyết Hà rồi. Đợi nó bế quan xong sẽ truyền lại, lúc đó con sẽ có thể tự do ra ngoài mà rong chơi rồi.
Băng lão buồn bực nói.
– Ngươi thì tốt rồi, ta thì bị tên này bám dính không thôi.
Kiu Lơ hướng Băng lão cãi lại.
– Không có nha đại sư huynh, từ ngày quen đệ sư phụ được ăn uống no say đấy. Sư phụ từng nói thức ăn các huynh cung cấp quá chán.
Tuyết Tê tái cười lớn.Băng lão sau khi uống xong 1 hớp rượu thì nói.
– Tê Tái ta cần đi khỏi đây một thời gian. Mọi chuyện thời gian này giao lại cho ngươi.
– Dạ sư phụ.
Tuyết Tê Tái sau đó từ biệt Băng lão và Kiu Lơ rồi đột ngột biến mất.
Kiu Lơ kinh ngạc quay sang hỏi Băng lão.
– Sư phụ, huynh ấy làm sao có thể đột nhiên biến mất như thế?
– Ngươi quên Tuyết Sơn phái chúng ta làm nghề gì à? Ẩn thân chỉ là một trong những kĩ năng cơ bản nhất.
Kiu Lơ gật đầu, dù sao trước đây hắn cũng thấy Vô Ảnh sử dụng ẩn thân, có điều là Vô Ảnh sử dụng trong bóng tối mà Tuyết Tê Tái lại có thể thực hiện giữa ban ngày.
– Sư phụ khi nãy người nói phải đi, vậy chúng ta sẽ đi đâu?
Băng Lão cười đầy bí ẩn.
– Đến khi đó sẽ biết. Ăn xong chúng ta sẽ bắt đầu đi.
– Dạ.
Kiu Lơ không tiếp tục hỏi nữa mà nhanh chóng ăn.
Sau khi ăn xong 2 người bắt đầu rời khỏi hang núi mà đi.
Khi ra bên ngoài Kiu Lơ cực kì giật mình khi thấy bên ngoài là một cách đá dựng đứng, khoảng cách tới mặt đất phải 3000m.
Hắn đã được Băng lão đạp cho một phát bay thẳng xuống đất máu me vung vãi.
Sau 3 tiếng thì hắn tỉnh lại, trong lòng không ngừng oán giận sư phụ mình.
Rõ ràng là sư phụ hắn cố tình làm thế nếu không sư phụ hắn dễ dàng mà đưa cả 2 xuống đất rồi.
Băng lão vẫn trong bộ đồ rách rưới nói.
– Sát thủ việc đầu tiên cần làm là ra tay bất ngờ. Ra tay đánh lén là tốt nhất, dù ngươi có mạnh hơn đối thủ thế nhưng nếu cứ trực tiếp chiến đấu thì ngươi cũng không thể tính toán hết được sức mạnh tiềm ẩn lúc đối thủ giãy chết. Đó là điều cơ bản nhất mà Tuyết Sơn phái được học.
Kiu Lơ đứng dậy tiến lên phía Băng lão nói.
– Sư phụ con hiểu rồi.
Kiu Lơ sau khi cách Băng lão chừng 1m, thân thể hắn bỗng nhiên cấp tốc hướng Băng lão mà tấn công.
Ầm.
Hắn bị Băng lão một cước đá cho bay vào vách núi.
– Điều thứ 2. Luôn phải cảnh giác.
Điều thứ 3. Không đi ám sát những người mạnh hơn ngươi quá nhiều.
Kiu Lơ cười hề hề hướng phía Băng lão gật đầu.
– Dạ con biết rồi sư phụ.
Băng lão hài lòng nói.
– Tốt lắm, chúng ta bây giờ đi.
– Dạ, sư phụ.
Kiu Lơ cùng Băng lão bước đi trong không khác gì hai trên ăn mày.
– Sư phụ khi đến đây con có nghe chuyện của 30 năm trước không biết cụ thể là như thế nào vậy?
Băng lão bình tĩnh nói.
– Không đáng nhắc, chúng ta điều động 1000 người. Mỗi người giết có khoảng 200tên trong 1 đêm.
Kiu Lơ nuốt một ngụm nước bọt, Tuyết Sơn phái này quá là kinh khủng rồi.
-Sư phụ, hiện tại Tuyết Sơn phái có khoảng bao nhiêu người?
– 5000 người.
– Nói như thế Tuyết Sơn phái tại sao lại không mở rộng tiếp thế lực của mình?
Băng lão cười mà nói.
– Chúng ta quá lười! Địa bàn lớn thì cần tốn công quản lí, chúng ta đơn giản là nhận tiền và ám sát như vậy thì thoải mái hơn nhiều.
Kiu Lơ lắc đầu cười khổ, cho hắn 1 triệu lần đoán hắn cũng không nghĩ tới lí do của sư phụ hắn đưa ra.
– Kiu Lơ, nói xem quan hệ giữa ngươi và Vô Ảnh.
Kiu Lơ gật đầu, nói rõ ràng hết thảy mọi thứ cho sư phụ mình nghe.
Băng lão chăm chú mà nghe, từ mối thù của hắn với Thần Long giáo, đến việc xảy ra với huyết mạch hắn, cả quá trình hắn 6 năm chu du khắp nơi đến việc ở sa mạc cùng lí do tại sao trên cơ thể hắn lại có khí tức của Vô Ảnh cùng Kim Lang.
Sau khi Kiu Lơ kể xong Băng lão trầm ngâm nói.
– Ta không thể trực tiếp giúp ngươi. Thế nhưng ta sẽ cố gắng truyền thị hết cho ngươi những gì mà ta biết. Cơ thể ngươi rất đặc biệt, không giống người thường trong có thể ngươi có quá nhiều nguồn sức mạnh đối lập. Băng -Hoả, Sinh mệnh-Sát khí. Tất cả chúng đều rất cân bằng vì thế tiềm năng của ngươi gần như vô hạn.
Kiu Lơ gật đầu nói.
– Đúng vậy sư phụ có điều muốn tăng lên một chút cũng rất khó khăn, sinh mệnh và sát khí con chưa nhuần Nguyễn nên không biết thế nhưng Băng Hoả sau khi đã tăng đến mức nhất định thì con không thể nào tiếp tục tăng lên nữa. Bởi vì nếu như mất cân bằng 1 chút thì năng lượng trong cơ thể con sẽ rất hỗn loạn dễ sinh ra bạo thể. Vì thế lần này trước khi tìm ra giải pháp con sẽ không tiếp tục luyện Băng Hoả nữa.
– Con suy nghĩ thế là rất tốt. Vấn đề này tuy cực kì khó giải quyết, thế nhưng nếu giải quyết thật tốt thì sức mạnh của con không thể đếm hết. Hiện tại ta đói rồi mau kiếm chỗ ăn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.