Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 23 Phượng Hoàng tộc 1 – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 23 Phượng Hoàng tộc 1

Mấy ngày sau, Thần Long giáo tổng đàn.
Long Ngạo Thiên sắc mặt giận dữ quét mắt nhìn về phía dưới nơi có khoảng 20 người đang đứng trước mặt lão.
– Các vị trưởng lão sao không nói gì? Ta hỏi lại lần nữa các người câm hết rồi à?
Rầm
Trước mặt Long Ngạo Thiên cái bàn bằng vàng ròng bị một vỗ làm cho nát bấy.
Lão đang rất tức giận, chỉ trong một thời gian ngắn, Đà chủ Bình gia thành không rõ tung tích, trên sa mạc mấy ngày trước lại bị tập kích 2000 người chạy về đến nơi chưa đến 500.
Một lão già bộ dáng gầy gò đứng lên nói.
– Giáo chủ bớt giận.
– Giao Trưởng lão ngài nói làm sao để bớt giận đây?
– Thuộc hạ nghĩ trước hết chúng ta cần điều tra rõ ràng. Chắc chắn chuyện này dính líu đến Bạch hổ tộc, ngoài ra ta mạo muội suy đoán chuyện này có liên quan đến cả Long Tộc và Phượng Hoàng tộc.
– Ồ, ngài nói xem.
– Trước hết theo miêu tả của những kẻ còn sống ta có thể chắc chắn đó là huyết mạch của Bạch Hổ cùng Huyền Vũ. Thêm mô tả về chiếc thương của kẻ truy sát rất giống với Quang Minh Thương trong truyền thuyết của Thanh Long. Ngài nghĩ xem Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, trong tứ thần thú đã xuất hiện đến 3 thì ta suy đoán phế tích chắc chắn có liên quan đến tứ thần thú. i Ngoài ra bọn chúng khi đó còn lẻn vào cứu người, mà trong số tù nhân thì có người của Phượng Hoàng Tộc.
– Vậy theo ngài chúng ta nên làm sao.
Long Thiên Ngạo đã bình tĩnh lại hỏi.
– Diệt Phượng Hoàng tộc.
Tên Giao trưởng lão chỉ nói có 4 chữ ngắn gọn.
– Được. Dù sao Phượng Hoàng tộc cũng là gai trong mắt ta. Lần này phải sạch sẽ diệt trừ không để lại hậu hoạ.
Giao trưởng lão ngài cùng Trần trưởng lão chỉ huy lần này. Phạm trưởng lão, Nguyên trưởng lão, Lý trưởng lão cùng Nguỵ trưởng lão sẽ đi cùng hỗ trợ. Lần này ta sẽ cấp cho các vị 10 vạn đại quân. 2 tháng sau bắt đầu. Không san bằng Phượng Hoàng tộc đừng trở về gặp ta.
– Tuân lệnh.
…..
Đám người Phi Long sau khi dời đi tách ra làm 2 phần. Bất Lực đi cùng Phượng Tường ae Bạch Long và người của Phượng Hoàng tộc hướng về phía Nam trở lại Phượng Hoàng tộc.
Phi Long cùng mọi người hướng về phía đông đi về hướng quy tộc.
Phi Long biết lần này sảy ra chuyện thì đã phải bắt đầu trực tiếp đối mặt với Thần Long giáo. Vì thế lần này hắn phải đi để tìm kiếm đồng minh.
Đám người Bất Lực mất 7 ngày di chuyển không ngừng mới đến laxnh địa của Phượng Hoàng tộc. Lãnh địa của Phượng Hoàng tộc trải dài hàng trăm km bắt đầu từ một dãy núi lớn có tên là Phượng Liên Sơn. Lãnh địa của Phượng Hoàng tộc phần lớn là núi đá dân cư khá thưa thớt, nơi tụ tập đông dân nhất là 1 thành thị có đường kính khoảng 20km có tên gọi là Phượng đô. Nếu so sánh với các thành thị khác thì nơi này cực kì nhỏ bé.
– Phượng Tường nơi này thật đẹp nha, phong cảnh phải nói là rất sơn thuỷ hữu tình.
Bất Lực rất cảm thân mà nói. Từ nhỏ hắn đã cùng sư phụ ở 1 chỗ thế nên bất kỳ thứ bên ngoài nào hắn luôn cảm thấy rất mới mẻ. Đi cùng hắn Phượng Tường như hướng dẫn viên du lịch không ngừng giải thích cho hắn. Hai huynh đệ Bạch Long và Hắc Long thì âm trầm cảm nhận.
Phượng Đô có một lớp tường thành kiên cố cao chừng 20m, điều đặc biệt là nó có một màu đỏ rất bắt mắt. Khi lần đầu nhìn thấy cả 3 người Hắc Long , Bạch Long cùng Bất Lực hết sức tò mò. Phượng Tường sau đó giải thích.
– Không chỉ tường thành mà ngay cả bên trong đều được xây bằng loại đá này. Loại đá này chỉ có Phượng Liên Sơn mới có. Nghe truyền thuyết kể lại từ rất xa xưa nơi đây đã xảy ra một cuộc chiến của các vị thần. Sau đó một vị thần chết đi đã tạo thành dãy núi này. Loại đá này được tạo thành từ máu của vị thần ấy vì thế mọi người đều gọi nó là Thần Huyết Thạch.
Như lời Phượng Tường sắc nói, bên trong tất cả các ngôi nhà đều là một màu đỏ rực, ngay cả đường đi cũng được lát bằng loại đá này, cả toà thành đều chìm trong 1 màu đỏ. Không chỉ như thế bất kì nam nữ nơi này đều mặc trang phục 1 màu đỏ duy nhất. Để giải thích cho điều này Phượng Tường cười mà nói.
– Cái này là truyền thống rồi.
Mọi người được 50 người mặc khôi giáp màu đỏ hộ tống vào cung. Trên đường đi Phượng Tường dặn dò.
– Tính mẹ ta rất nóng nảy, các ngươi phải cẩn thận đấy.
– Mẹ nàng so với tổ tiên thì thế nào?
Bất Lực hỏi nàng.
– Thiếp cũng không biết vì không tiếp xúc tổ tiên nhiều. Có điều nếu chỉ xét bên ngoài thì cũng không khác nhau lắm.
Bất Lực nuốt một ngụm nước bọt lớn cả người ớn lạnh. Nếu để mẹ nàng biết nàng đã bị hắn phá thân không biết hắn có nhìn thấy mặt trời ngày mai không.
Vào đến trong cung 1 bà lão chừng 70 đã nhanh chóng ra tiếp đón nàng.
– Công chúa.
– Dẫn ta đi gặp nữ hoàng.
– Các vị này là?
– Diễm lão đây là bằng hữu của ta. Lần này mang họ đến có chuyện bàn bạc.
– Mời mọi người theo ta.
Bà lão nhanh chóng dẫn họ vào trong 1 cung điện lớn cao khoảng 20m.Bên ngoài cung điện là 2 bức tượng Phượng Hoàng to lớn chừng 15m. Phía trên có ghi Phượng Hoàng điện.
Bên trong Phượng Hoàng Điện vô cùng to lớn, kích thước khoảng 50mx50m. Có 18 chiếc cột to lớn có đường kính 1m chống đỡ lấy mái.
Trên cao một nữ nhân vô cùng xinh đẹp mang nét cao ngạo đang chễm trệ ngồi trên 1 chiếc ghế lớn màu đỏ được làm vô cùng tinh xảo. Bên dưới là 2 hàng ghế có tổng cộng 20 chiếc đang có người ngồi. Mỗi chiếc ghế đều làm từ loại đá đỏ kia.
– Bẩm nữ hoàng công chúa đã về.
Bà lão kính cẩn vào báo cáo.
– Biết rồi.
Nữ nhân lười biếng mà trả lời.
– Mẫu Hậu- Nữ Hoàng.
Đám người của Phượng Hoàng tộc cung kính trước nữ nhân kia. 3 người Bất Lực cũng hành lễ.
– Người đâu hết rồi sao chỉ còn các ngươi?
– Mẫu Hậu xin người làm chủ.
Phượng Tường chi tiết kể ra chuyện bị đám người Thần Long giáo phục kích rồi bắt người đi cho đến chuyện đám người bị hành hạ. Tiếp đến kể đến việc được Chu Tước tổ tiên truyền thừa rồi đến việc cứu người không bỏ sót chi tiết nào. Nàng phải mất gần 2h mới kể hết.
– Lớn mật. Lũ Thần Long giáo đáng chết.
Sau khi nàng kể xong nữ nhân giận dữ mà hét lên. Không chỉ nữ nhân đó mà tất cả mọi người trong Phượng Hoàng điện đều cực kì phẫn nộ.
– Mẫu hậu may mà có bọn họ trợ giúp.
Nàng chỉ tay về phía 3 người.- Các vị trưởng lão mối nhục này phải làm sao.
Nữ Hoàng cả người tỏa ra uy áp khủng bố.
– Đánh, đánh , đánh.
– Tốt lắm, chuẩn bị lực lượng quyết san bằng Thần Long giáo.
– San bằng Thần Long giáo.
Mọi người đều sục sôi chiến ý mãnh liệt. Bạch Long lúc này đi lên điềm đạm nói.
– Nữ hoàng chuyện này ta không biết nên nói ra không?
– Nói đi.
– Chắc ngài đã nghe câu chuyện của Long tộc 10 năm trước?
Nữ hoàng nóng nảy quát lớn.
– Nói nhanh đi, vòng Vo làm gì.
– Long tộc 10 năm trước đã bị Thần Long giáo 1 đêm san bằng thành bình địa. Toàn tộc bị diệt không 1 ai còn sống sót, nguyên nhân chính là do Long tộc lúc ấy đã đánh giá quá thấp Thần Long giáo. Lúc ấy Long tộc có khoảng 5 vạn người cũng như Phượng Hoàng Tộc lúc này muốn trực tiếp cứng đối cứng mà dẫn đến thất bại thảm hại.
Mọi người trong phòng lúc này đều im lặng. Bọn họ chỉ biết đến chuyện Long tộc chiến tranh với Thần Long giáo không nghĩ đến chỉ 1 đêm 5 vạn người đã bị tiêu diệt.
– Làm sao ngươi biết.
Nữ hoàng nghi ngờ hỏi.
– Hắc Long.
Nganggg ngangggg
2 tiếng rồng ngâm trầm thấp, trong cung điện lúc này 2 thân ảnh rồng 1 trắng 1 đen xuất hiện.
– Khi ấy tộc trưởng Long tộc Ngân Long chính là cha của chúng ta. Lúc ấy chúng ta trốn vào mật thất mới may mắn thoát được 1 kiếp. Lúc này có thể nói Long tộc chỉ còn duy nhất hai anh em chúng ta. Lần này tới đây mong có thể bàn chuyện hợp tác cùng nữ hoàng.
Hai người giải trừ hoá hình trở về tràng thái nhân loại. Bạch Long nói tiếp.
– Theo như ta những năm qua điều tra, ít nhất nhân số của Thần Long giáo là 100 vạn. Trong đó cường giả nhiều vô số kể. Tuỳ tiện 1 tên vạn hộ( quản lí 1 vạn người ) cũng có thể vùng vẫy 1 phương. Ít nhất có 20 tên trưởng lão, chưa kể đến còn có rất nhiều Thần Long Sứ giảcực kì bí ẩn. Dừng lại 1 chút Bạch Long nói tiếp.
– Chưa kể tới các thế lực khác sẵn sàng nghe theo lệnh của Thần Long giáo. Vậy theo Nữ hoàng có thể trực tiếp chiến đấu với chúng không.
Tất cả mọi người đều im lặng không biết nói gì sức mạnh của Thần Long giáo ngoài sức tưởng tượng của mọi người rồi. Phượng Hoàng tộc do ngăn cách bên ngoài với Phượng Liên sơn cho nên Thông tin cũng rất hạn chế.
Một trung niên đứng lên nói.
– Nữ hoàng thanh niên này nói rất đúng chúng ta phải nghĩ cách không thể trực tiếp chính diện chống cự được.
– Các ngươi sợ.
Vị Nữ hoàng lạnh giọng nói.
– Không phải nữ hoàng, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này, thế nhưng cần tìm phương án tối ưu nhất, không thể cứ liều mạng với chúng được.
Người vừa nói tên gọi Hoàng Cát bàn về thực lực không thể nói là mạnh nhất thế nhưng bàn về mưu lược ở trong Phượng Hoàng tộc thì hắn là số một.
Hắn nói tiếp.
– Thanh niên ngươi nói xem thế lực của các người hiện thế nào?
Bạch Long nói.
– Chúng ta hiện giờ có tổng cộng 10 người.
Nữ hoàng khinh miệt mà nói.
– 10 người các ngươi có thể làm được trò trống gì. Thần Long giáo nhổ cho mỗi người 1 bãi nước bọt đã đủ cuốn xác các người ra biển rồi.
Bạch Long không hề tức giận mà nói.
– Chúng ta dĩ nhiên biết việc này, vì thế chúng ta mới đến đây để thương lượng. Chúng ta muốn thương lượng dựa trên bình đẳng chứ không phải là đến để hỗ trợ Phượng Hoàng tộc.
– Không cần thương lượng. Các người có thể đi.
Nữ hoàng lạnh lùng mà nói.
– Mẫu hậu.
– Câm mồm. Các người có thể đi, chúng ta không tiễn.
Nữ hoàng phất tay ra hiệu tiễn khách. Ba người đành phải cáo lui ra ngoài. Phượng Tường cùng mấy nữ nhân cũng bị đuổi đi.
Đợi đám người đi hết lúc này vị nữ hoàng mới nói.
– Các vị chuyện này phải xử lí thế nào?
Hoàng Cát nói.
– Nữ hoàng ta nghĩ sớm muộn gì Thần Long giáo cũng tìm đến chúng ta. Có 2 cách giải quyết. Một là chúng ta tử thủ, Phượng Liên sơn không dễ gì có thể bị phá, thế nhưng sớm muộn gì cũng bị vây khốn đến sức cùng lực kiệt. Hai chúng ta có thể trong lúc chúng vẫn đang còn phải chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng đánh úp bọn chúng rồi trực tiếp rút lui.
– Mọi người nghĩ thế nào?
Nhiều người đều theo cách thứ 2 hơn.
Hoàng Cát nói tiếp.
– Thứ chúng ta thiếu thốn nhất lúc này là thông tin. Chúng ta quá ít tiếp xúc bên ngoài. Lúc này ta nghĩ nên cử người đi nắm bắt thông tin trước rồi bàn tính hành động tiếp.
Trong điện mọi người vẫn không ngừng đưa ra ta kiến.
Bên ngoài lúc này Phượng Tường đang tiễn mọi người ra khỏi cung.
– Ta xin lỗi, mẹ ta không thích nói lí lẽ.
Mọi người đều vui vẻ mà cười, Bạch Long nói.
– Ta lại nhớ lại Long Tộc của ta lúc trước, khi ấy cha ta cũng vì quá kiêu Ngạo thế nên mới sinh ra cớ sự như vậy.
Bất Lực vỗ vai an ủi hắn.
– Đừng buồn, chắc chắn có ngày chúng ta sẽ phá nát Thần Long giáo thôi.
Bạch Long cười nói.
– Chắc chắn rồi.
Phượng Tường thay đổi không khí nàng nói.
– Ta hướng dẫn các ngươi thăm quan Phượng Đô.
Nàng nhanh chóng dẫn 3 người ra khỏi cung hướng tới khu vực phố xá nhộn nhịp mà tới. Bên đường không thiếu các loại của ngon vật lạ mà họ chưa từng thấy bao giờ. Ở đây có nhiều loại sản vật đặc hữu không thể thấy được ở nơi khác.
– Phượng Tường đây là quả gì?
Bất Lực nhìn về phía 1 loại quả lạ màu đỏ bên ngoài được phủ rất nhiều lông.
– Đây gọi là chôm chôm.
– Thế còn con này.
Hắn lại chỉ vàoo một loài chim có bộ lông vô cùng sặc sỡ. Hắn còn vô số câu hỏi khác muốn nàng trả lời.
Bạch Long và Hắc Long lúc này đang trò chuyện cùng 2 chị em sinh đôi lần trước được bọn hắn cứu ra. 2 nàng lần lượt tên là Hoàng Thu Hoa và Hoàng Thu Nguyệt. 4 người trong thời gian trên đường cũng khá là thân thiết.
Đến gần tối 6 người tìm vào một tửu điếm lớn để ăn cơm. Đồ ăn ở đây có 1 đặc điểm là rất cay. 3 người Bất Lực khi ăn không ngừng chảy nước mắt nước mũi tèm lem nhìn rất khó coi. Khuôn mặt 3 người làm cho 3 cô gái không ngừng phá lên cười.
Ăn cơm xong 3 người tìm một khách điếm nghỉ lại. Dù sao đi cũng gần 10 ngày rồi, kiểu gì cũng cần phải nghỉ ngơi.
– Phượng Tường đêm nay ở lại với ta.
Bất Lực sau khi cả 2 vừa làm tình một lần ôm lấy nàng năn nỉ.
– Không được, chàng muốn chết à. Mẹ ta mà biết thì.
Phượng Tường mặc dù cũng rất muốn ở cùng hắn thế nhưng đây là Phượng Đô nếu để mẹ nàng biết thì chắc chắn sẽ giết hắn.
– Ta lại không sợ. Nàng quên ta đã có thể tái sinh sao.
Cùng lúc đó 1 giọng nữ đầy cao ngạo mà truyền đến.
– Để ta xem ngươi có thể tái sinh bao nhiêu lần.
Phượng Tường và Bất Lực 4 mắt sợ hãi mà nhìn nhau. Đây không phải giọng của Nữ hoàng của Phượng Hoàng tộc sao.
Cả 2 rời nhau ra nhanh chóng mặc lại trang phục.
– Mẫu hậu.
– Nữ hoàng.
2 người đều sợ hãi nhìn thân ảnh đỏ rực đang tiến về phía mình.
– 2 đứa các ngươi muốn chết.
Nàng nhanh chóng túm cổ 2 người bay nhanh về phía cung điện.Hắc Long trong phòng cười lớn mà nói.
– Đại ca huynh nói xem liệu Bất Lực có bị bà nữ hoàng lột da không?
– Ta không biết nhưng theo ta nghĩ hắn chắc chắn không tốt lành gì.
– Haha ai bảo hắn gan lớn như vậy, thật đáng đời.
– Thôi kệ hắn đi. Chuyện này chúng ta cũng không quản được. Mà đệ thấy 2 tỷ muội Thu Hoa Thu Nguyệt thế nào?
– Đệ thấy họ rất thú vị, đặc biệt là Thu Nguyệt, nói chuyện rất cởi mở.
– Ta không biết đệ thấy thế nào, nhưng khi đi cùng họ ta luôn cảm thấy họ thu hút ta vậy.
– Đệ cũng thế. Có điều chúng ta lại sắp phải đi khỏi đây rồi.
– Ừ , thật đáng tiếc.
Hai huynh đẹ vẫn đang tâm sự trong lúc đó cũng có 2 người khác cũng nói về họ.
– Thu Hoa, không biết tại sao ở bên cạnh Bạch Long và Hắc Long muội luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ.
– Tỷ cũng thế Thu Nguyệt. Ta cũng rất thích cảm giác ở gần họ thế nhưng chúng ta.
– Tỷ tỷ.
Hai nữ nhân ôm nhau mà khóc cho phận mình. Nếu như không phải Thần Long giáo thì.
Thật sự là oan nghiệt a.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.