Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 12 Phế tích – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 12 Phế tích

“ Đại ca sao huynh lại gài đệ thế?” Bất Lực tả tơi mà trách móc.
“ Khà khà ta không biết gì. Ta đi ngủ đây. Đệ canh chừng trước đi, ta vào chăm sóc chị dâu 2 tiếng nữa ta thay ca cho đệ. Tiếp theo đến Phong Thần. Trong thời gian canh chừng thì đệ hãy rút ra kinh nghiệm chiến đấu đi.” Hắn cười xấu xa mà nói tiếp” Ta tin mỗi ngày Phong Thần sẽ tìm đến đệ. Thôi ta đi ngủ đây chị dâu đệ đang chờ.”
Hắn rời đi Bất Lực ném cho hắn 1 cái nhìn đầy thù hận. Ngồi xuống minh tưởng lại trận chiến vừa rồi. Hắn biết Phi Long muốn giúp mình mạnh hơn nhưng cái kiểu giúp đỡ sặc mùi bạo lực đó làm hắn vẫn rất đau khổ.
Buổi tối hôm ấy mọi thứ đều diễn ra bình thường nhưng Phi Long đặc biệt dặn dò phía trước còn cực kì nguy hiểm nên mọi người phải cực kì cẩn thận. Mọi người đi từ 5h sáng đến 8h sáng thì tìm thấy 1 hang núi nên mọi người vào nghỉ ngơi. Bên trong có khoảng 20 người đang ngồi ai nấy trên người đều mặc những bộ y phục kín mít chỉ lộ ra hai mắt. Phi Long lên tiếng.
“ Làm phiền các vị rồi.”
Một tên chắc là dẫn đầu nhìn sang đám người mà gật đầu biểu thị đồng ý. 6 người đều tìm chỗ ngồi cho mình. Phi Long hai tay ôm Thu Hằng và Thuỳ Dung, Phong Linh nép vào trong lòng của Phong Thần trong khi Bất Lực kiếm 1 góc ngồi thiền trong tay là 1 chuỗi tràng hạt lẩm bẩm những câu không ai biết được.
Đám người nhanh chóng không còn để ý đến đám người Phi Long. Bọn chúng ngồi lại với nhau mà thì thầm to nhỏ.
“ Lão đại chuyện hôm qua ác quỷ lại xuất hiện trong phế tích. 100 người tiến vào chỉ có khoảng 20 người trở ra ai nấy vẻ mặt cực kì hoảng sợ. Theo huynh chúng ta có nên tiếp tục không?”
Tên được gọi là lão đại bình tĩnh mà nói.
“ Triệu Luân, ta nghĩ là có kẻ đang cố tình không cho ai vào đó mà thôi. Đệ nghĩ xem nếu như là ác quỷ thực sự thì có còn để ai chạy ra không? Ta suy đoán bọn chúng để những người còn sống chạy ra là để làm hoảng loạn tâm trí mọi người mà thôi.”
Hắn ngừng lại một lát rồi nói.
“ Với cả mặc dù là thách thức nhưng ta nghĩ đây cũng là cơ hội của chúng ta. Các đệ phải luôn nhớ để có thể làm cho gia tộc phát triển chúng ta không được ngừng cố gắng. Nơi có nguy hiểm càng lớn cũng là nơi thích hợp nhất để rèn luyện cả tu vi lẫn ý chí của chúng ta. Các đệ mau nghỉ ngơi đi rồi chúng ta còn lên đường.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý rồi rất nhanh đã chìm vào yên lặng.
Phi Long hai mắt nhắm vào nhưng tai vẫn không ngừng nghe ngóng. Mặc dù đám người cách xa họ chừng 30m và khi nói chuyện đã cực kì thấp giọng nhưng hắn nhờ vào thính giác nhạy bén vẫn có thể nghe thấy. Hắn chuyến này mặc dù đi giúp Phong Thần có thể đạt được dị phong nhưng phế tích gì đó cũng làm hắn thấy rất hứng thú. Hắn quyết định sau khi giúp Phong Thần có được dị Phong sẽ đến cái phế tích kia 1 chuyến.

Ở giữa sa mạc đầy cát 1 toà cung điện đổ nát hiện ra. Nó đã chìm trong lòng đất rất lâu về trước nhưng thời gian trôi qua 1 lần nữa nó lại được thấy ánh mặt trời.
Cách phế tích chừng 2km dưới 1 tảng đá lớn 2 bóng người đang ngồi hóng mát.
“ Nơi này nóng chết mất. Ầy đồ ăn đâu không thấy mà phải chịu khổ như vậy.” Một kẻ có dáng người mập mạp lên tiếng. Trên người hắn cái bụng to tổ chảng như muốn xé lớp áo quần mà ra. Giọng hắn tràn ngập 10 phần chán nản.
“ Hừ cái đồ lười biếng. Suốt ngày huynh chỉ biết đến ăn rồi ngủ. Lười biếng như huynh thì chó nó lấy à?” Một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
“ Linh Xà tộc các cô thì tốt rồi, Quy tộc chúng ta đâu thể sống ở những nơi khô cằn như vậy.” Cái tên mập mạp lười biếng mà trả lời.
“ Thôi đi cái con lợn mập này. Ngươi không thích thì có thể cút đi. Ra ngoài kia mà chết khô chết héo đi.” Cô gái dáng người nhỏ nhắn quay mặt đi không thèm nhìn tên mập mạp nữa.
“ Xì không cần khích bác ta. Ta đi ngủ. Ngủ dậy ta sẽ quay về nhà.”
Lúc này phương xa 1 cơn bão cát thật lớn đang ùn ùn kéo tới, khắp trời mù mịt, cát bụi che kín cả mặt trời.
Rào rào rào tiếng gió thét gào không ngừng.
– Cẩn thận có bão cát.
– Nhanh thu dọn lều vải.
– Mỗi người hãy tìm 1 chỗ chắc chắn mà bám vào.
Từng tiếng la hét om còn vang lên. Xung quanh chỗ phế tích này tụ tập đến hàng nghìn người chứ không ít. Mọi người hối hả mà chuẩn bị ứng phó.
“Dậy nhanh tên chết bầm này.” Cô gái đá đá vào tên mập mạp.
“ Im đi để ta ngủ, giờ trời có sập ta cũng không quan tâm.”
Hắn buồn bực nói.
“ Nhanh đi bão cát đến kìa.”
Trên mập nghe thấy thế lười biếng mở ra 2 mắt. Khi nhìn thấy bão cát hắn bằng một tốc độ kinh người ôm cô gái vào lòng. Xung quanh 2 người, vòng bảo hộ màu xanh dương có hình dạng như một co rùa khổng lồ hiện ra. Bão cát ập đến cuốn 2 người bay thẳng lên không trung. Ánh sáng bị che khuất 2 người không thể biết mình bị cuốn đi đâu.
Phịch 1 tiếng rơi lớn vang lên 2 người rơi xuống hắn dùng cả cái tấm thân mập mạp mà tiếp đất. Vòng bảo hộ đã tan vỡ từ khi nào, trong ánh sáng lờ mờ có thể thấy máu đã rỉ ra trên khoé miệng hắn.
“ Này Quy Đầu ngươi có sao không? Quy Đầu Quy Đầu.”
Cô gái hốt hoảng từ trên người hắn bò xuống. Khi nãy nhờ có tên Quy Đầu này chịu hết dư chấn mà nàng không làm sao.

Cơn bão cát qua đi một khung cảnh đầy tiêu điều hiện ra. Mọi người trên mặt đều tràn ngập mệt mỏi, các thân ảnh dính đầy cát bụi. Lối vào phế tích đã bị cát lấp kín, nhiều người đều tỏ ra thất vọng vì đã mất bao công sức mới có thể đến đây. Nhiều người bắt đầu ra sức mà đào bới cửa phế tích.
Một nơi đang tụ tập chừng 20 nữ nhân trên người mặc đồ đỏ.
– Tiểu thư chúng ta có giusp 1 tay không?
– không cần, Chúng ta không cần làm mấy việc thấp kém đó.
Một cô gái xinh đẹp với một mái tóc đỏ rực trả lời.
Ở một nơi khác có 2 người nam nhân 1 áo đen 1 áo trắngđang nói chuyện với nhau.
-Bạch Long nếu ngươi không cản giờ chúng ta đã bị chôn trong phế tích rồi.
Thanh niên áo đen nói.
– Ta nói rồi ngươi lúc nào cũng qua hấp tấp. Ông nội từng nói sa mạc phía Tây có 1 phế tích cổ xưa nơi đây hàng ngàn năm trước đã là chiến trường. Trong phế tích đồ tốt dù nhiều nhưng lại rất lắm cạm bẫy. Chúng ta cũng không cần gấp gáp. Thứ chúng ta muốn tìm thì không thể chạy được. Kẻ khác dù có tìm ra cũng không thể nào sử dụng. Đi thôi tìm một chỗ uống rượu.
2 người phút chốc hoá thành 2 con rồng rồi biến mất không còn dấu vết.
….
Xung quanh phế tích lúc này từng tốp người đang vây xung quanh lối vào phế tích. Các môn phái các gia tộc khắp nơi đều xuất hiện nơi này.
– Thần Long Giáo không ngờ cũng đến đây. Các người chán khung cảnh ở phía nam rồi à.
Một ông già có đôi mắt sắc như diều hâu tiến về phía đang tụ tập chừng 40 người. Phía sau lưng tất cả đều mặc trang phục màu xám giống nhau.
– Ta không biết từ khi nào mà Phi Ưng Điện lại rời khỏi tổ của mình ở Phương Bắc vậy? Ưng Đại Vệ ta khuyên ngươi nên về tổ của mình đi haha.
– Hừ, Trương Nam Thành ngươi hay lắm.
Lúc này một tên dáng người cao lớn tuổi chừng 40 trên người giáp mũ kín mít đi đến hắn nói.
– Các vị nơi đây đều là khách cũng nên giữ chút mặt mũi cho chúng ta nha.
– Nể mặt Giáo Hoàng điện nơi này ta không so đo với hắn.- Ưng Đại Vệ nói.
Lão già Trương Nam Thành cười cười không nói gì.
– Trương Trưởng lão, Ưng trưởng lão ta có chuyện muốn bàn mời hai vị theo ta.Vào trong 1 căn lều lớn làm bằng da trâu trên kị sĩ bỏ mũ ra rồi hắn cười rất tự nhiên mà nói.
– Hai vị ta sẽ không vòng vo. Chúng ta đến đây vì đều muốn tìm kiếm lợi ích trong phế tích ta nói đúng chứ?
Hai tên Ưng Đại Vệ và Trương Nam Thành đều gật đầu đồng ý. Hắn nói tiếp.
– Ta nghĩ chúng ta nên hợp tác với nhau các vị thấy sao?
– Đa tướng quân ngài hãy nói xem chúng ta hợp tác thế nào?
Trương Nam Thành bình tĩnh mà hỏi.
– Cướp đoạt. Tất cả những người khác tìm được gì chúng ta đều đoạt hết sau đó chia nhau.
Đa tướng quân nói xong Ưng Đại Vệ hỏi.
– Chia như thế nào?
– Ta biết ai cũng muốn có lợi. Thế này đi chúng ta thu các loại binh khí và tiền tài. Các vị chia nhau các loại công pháp thế nào?
– Ý ngươi sao Ưng Trưởng lão?
– Ta nghĩ tiền tài Đa tướng quân chỉ vó thể lấy 1 nửa. Nếu như trong đó không có công pháp nào ít ra chúng ta cũng không chịu thiệt qua lớn.
Tên Đa tướng quân nghĩ ngợi 1 lát rồi đồng ý. 2 người khác cũng không có ta kiến gì.
Đợi hai tên rời đi Đa tướng quân gọi 1 tên thuộc hạ lại nói.
– Ngươi cầm lệnh bài của ta về doanh trại điều 200 hiệp sĩ cùng 2000 kỵ sĩ lại đây. Nhớ kín đáo đóng quân cách nơi này 10km. Sau đó chờ lệnh của ta.
Tên thuộc hạ rời đi Đa tướng quân lấy cây Rìu to tổ chảnh của mình ra rồi vuốt ve.” Lần này phải cho ngươi uống thật nhiều máu mới được.”
Ưng Đại Vệ và Trương Nam Thành rời đi sau đó rất nhanh cũng cử người nhanh chóng gọi tiếp viện. Bọn chúng không phải là kẻ ngu. Đây vẫn là thuộc lãnh địa của Giáo Hoàng điện đấy, mặc dù bọn hắn mỗi thế lực đều là bá chủ 1 phương nhưng không thể nào chủ quan được.
…..
Đám người Phi Long đi theo hướng Tây Bắc chừng 5 ngày khi đó họ bỗng gặp 1 cơn bão cát lớn. Phi Long cười to
– Đây rồi Phong Thần ngươi đến đây cảm nhận.
– Rất sắc bén đấy nhưng ta không cần loại này.
Phi Long thản nhiên đáp.
– Tất nhiên là dành cho vợ yêu của ta. Ngươi nhanh giúp nàng thu thập.
Thuỳ Dung nhìn hắn đầy âu yếm. Nàng cũng giống như Phong Thần dùng kiếm và có phong thuộc tính nhưng các chiêu thức của nàng đều thiếu đi sự sắc bén.
– Nàng phải cẩn thận nha. Dị Phong này rất sắc bén đấy ta không muốn thấy nàng bị thương tổn.
Phong Thần cùng Thuỳ Dung nhanh chóng bay vào giữa à cơn bão cát. Cơn bão cát này mang theo một khí thế cực kì mãnh liệt, bay vào bên trong Thuỳ Dung phải rất khổ sở mà chống đỡ.
Kiếm phong của nàng nhanh chóng bị dị phong nuốt chửng. Từng cơn gió mạnh không ngừng đập vào cơ thể khiến nàng phải liên tục vẤt vả chống đỡ. Nàng vừa dùng công kích để ngăn cản vừa huy động thân thể mà né tránh miễn cưỡng bảo vệ cơ thể. Trong lúc đó thanh âm của Phong Thần vang lên “cố gắng chống cự chút nữa.”
Phong Thần không ngừng công kích mạnh mẽ vào trong cơn bão hắn dần dần mài mòn lộ ra bên trong 1 quả cầu to chừng 1m không khí quanh khu vực đó bị quả cầu không ngừng ảnh hưởng trở nên vặn vẹo không thể nhìn rõ.
– Nhanh chóng hấp thu hãy nhớ sẽ rất đau đớn đấy.
Phong Thần lạnh lùng nói. Lúc này cơn bão bị mất đi hạt nhân trung tâm đã yếu đi rất nhiều, bụi cát dần dần tan đi.
Phong Thần bay về phía mọi người đang chờ. Phi Long tiến lên vỗ vai hắn nói.
Dị Phong này vẫn còn yếu lắm. Cái ta muốn ngươi hấp thụ có thể khiến ngươi mất mạng đấy.
-Ta không sợ.
-Tốt lắm.
-Đại ca cũng tìm cho đệ 1 cái đi.
Bất Lực nói.
– Đệ muốn loại nào?
Đệ muốn tìm 1 loại dị hỏa giúp tăng lực công kích.
– Được sau khi rời khỏi đây sẽ dẫn đệ đi tìm.
Hắn rất sảng khoái mà đáp ứng. Hắn biết muốn chống lại Thần Long giáo sức 1 mình hắn thì không thể nào được cho nên hắn phải tạo được 1 thế lực. Mà thế lực này cũng cần phải toàn kẻ mạnh mà hắn có thể tin tưởng được. Phong Thần và Phong Linh đã chịu ơn hắn quá nhiều còn Bất Lực thì hắn cũng cần tạo cho đàn em này sự tin tưởng mới được.
Tầm 30p trôi qua Thuỳ Dung cuối cùng cũng hấp thu xong. Nàng từ từ phiêu dật mà bay xuống. Trong ánh nắng chói chang nàng như 1 thiên sứ giáng trần. Phía sau một đôi cánh bướm mờ ảo khẽ vẫy.
– Nàng ấy đã có thể Ảo hoá rồi.
Mọi người đều vui mừng mà nhìn.
Nàng giữ khoảng cách với mọi người chừng 30m cánh tay nâng kiếm. Như một chú bướm xinh đẹp nàng nhảy múa trước mặt mọi người. Nàng phối hợp cùng thanh kiếm tạo nên những chiêu thức rất mỹ lệ. Từng đường kiếm bay ra đều mang theo những ảo ảnh những chú bướm vờn quanh thanh kiếm.
– Hồ Điệp Phi Vũ nàng cất cao giọng mình
Mũi kiếm hướng về một cồn cát phía xa mang theo kiếm phong sắc bén.
Ầm ầm ầm ầm
Từng lỗ nhỏ có đường kính chừng 10cm đâm sâu vào trong cồn cát.
Ầm
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cồn cát nổ tung tán loạn bay tứ phía. Nếu trước đây các chiêu thức của nàng rất đẹp làm say mê lòng người thì lúc này nó đã mang theo sát thương cực kì đáng sợ.
Thuỳ Dung bay về phía mọi người trên môi là 1 nụ cười đầy thoả mãn.
– Tốt lắm bảo bối à. Ta nghĩ khoảng 1 năm khi nàng đã không chế thành thạo dị phong này thì lúc ấy nàng có thể tiệm cận với các cường giả rồi.
Thuỳ Dung nhìn hắn rồi nhanh chóng gật đầu.
– Xem nào Phong Linh luyện tập công pháp chuyên dành hỗ trợ thật là khó kiếm dị phong nha.
Phi Long cẩn thận suy nghĩ.
– A ta nhớ rồi lần trước ta có từng gặp 1 loại gió kì lạ. Khi ta đi vào đó cảm giác cơ thể uể oải một chút. Khi đó ta vẫn còn yếu nên không đi vào. Không biết nó đã bị ai lấy mất chưa. Chúng ta trước hết giúp Phong Thần đã rồi đi lên phía Bắc. Nơi đó ta sẽ giúp cả Bất Hối tìm dị hỏa.
Mọi người nhanh chóng rời đi.
…..
– Bất Giới ngươi nói thật sao?
– Đúng vậy. Khi đó ta định dẫn hắn gặp ngươi nhưng tìm mãi không thấy ngươi.
– Thật dáng tiếc nếu không..
Bất Giới chen vào.
– Haha nó là duyên phận. Đi thôi giả chết thời gian qua chắc các em gái nhớ ta lắm rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.