Chúa Tể Bạch Hổ – Chương 11 Bất Lực – Botruyen
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 3 năm trước

Chúa Tể Bạch Hổ - Chương 11 Bất Lực

Gràooooo gràooooo
Một thanh âm đầy quái dị vang lên.
Phành chiếc nắp quan tài bằng vàng ròng bật ra. Một bóng người phủ kín bằng máu bước ra ngoài. Âm thanh tí tách khi từng giọt máu rớt xuống sàn nhà làm bằng đá hoa cương. Hơn 10 người quỳ xuống trước thân ảnh đầy máu ấy.
– Chúc mừng đại vương đã tỉnh lại.
Thân ảnh đầy máu khẽ lắc người, dần dần biến thành hình dáng nhân loại với bộ da xám ngắt.
– Ta đã ngủ bao lâu?
– Đã hơn 1000 năm rồi.
Hắn ngửa mặt lên trời cười đầy quái dị, sát khó nồng nàn tản ra tứ phía.
– Hãy đi tập hợp hết tất cả cương thi tộc lại đây. Hãy cho chúng biết Cương Dương Đại Đế đã tỉnh lại và lãnh đạo cương thi tộc giành lại hết thảy vinh quang.
Cương Dương nâng bàn tay mình lên trong miệng phun ra một ngụm khí màu xanh nồng đậm cả căn phòng. Đám người đang quỳ tham lam mà hít hà luồng khí ấy trên mặt bọn chúng đều phấn khích lạ kì.
– Đây là ban thưởng cho các ngươi. Rất nhanh thôi ta sẽ dẫn dắt các ngươi bắt lũ nhân loại ngu ngốc đó quỳ mọp dưới chân mình. Giờ ta cần đi tìm lại 1 người bạn cũ. Các ngươi hãy ở đây mà tu luyện cho tốt.
Nói xong hắn trực tiếp xé rách không gian mà biến mất. Hắn xuất hiện trong 1 căn phòng được chiếu sáng rực rỡ đến loá mắt.
– Hắc Ám đã lâu không gặp ngươi.
Hắn nhìn về 1 chiếc lồng được tạo thành từ ánh sáng tinh thuần nhất luồng ánh sáng cực kì mạnh mẽ. Bên trong là 1 luồng khí màu đen không ngừng dị động.
– Khà khà Cương Dương, nhìn thấy ngươi thật tốt. Bao năm nay cái thứ ánh sáng khốn khiếp này làm ta rất khó chịu.
Một thanh âm như đến từ cõi u linh nào đó phát ra. Tiếng nói của hấn khàn khàn nhưng cực kì chói tai. Âm thanh ấy như muốn xuyên thủng màng nhĩ, đâm sâu vào những nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
– Hắc Ám ta sẽ giúp ngươi có thể biến thế giới này thành một màu đen mãi mãi.
Từ miệng hắn không ngừng phun ra những làn khói màu xanh đậm, làn khói ấy bay về phía chiếc lồng từ từ ăn mòn đi ánh sáng mãnh liệt kia.
….
Bất Lực từ khi sư phụ chết đi đã rời khỏi ngôi chùa nơi mà hắn đã sống 18 năm. Hắn đi khắp nơi mà hành khất nhưng cái thế giới này con người dường như quá thiếu thốn nhân tính. Đã 3 ngày rồi hắn chưa có gì để ăn. Lang thang trên nền cát bỏng cháy khắp nơi chỉ thấy những cồn cát trải dài hắn dường như đã kiệt sức.
“ Không lẽ ta phải chết ở đây sao. Thiện style Thiện style. Sư Phụ ta rất nhanh sẽ tìm đến người đây.”
Trong lúc đang tuyệt vọng hắn bỗng ngửi thấy một mùi thức ăn ngào ngạt phả vào mũi.
“ Chẳng lẽ đây là ảo giác trước khi chết sao?”
Hắn mặc kệ dồn hết sức bình sinh đi theo mùi thơm ngạt ngào ấy.
“Đại ca ở đây nóng quá, huynh xem da muội đen hết rồi này.” Phong Linh giơ cánh tay của mình về hướng Phi Long.
“ Haha yên tâm nếu tên Phong Thần hắn không thích muội đen thì về đây có huynh nuôi.”Phi Long cười to mà trả lời.
“ Hừ huynh không đứng đắn. Huynh không thương muội nữa rồi. Muội giận huynh.” Phong Linh phụng phịu trông rất đáng yêu.
Hai kẻ này trên đường luôn liên miên tranh luận không dứt. Không ai chịu thua thiệt ai câu nào.
“ Này các người có nghe thấy gì không?” Phi Long bỗng nghiêm túc lại hỏi.
Chúng nữ lắc đầu chỉ có Phong Thần đáp. Hướng Đông Nam cod người để ta đi xem.
Hắn đi chừng 1p sau thì quay lại trên tay đã xách 1 tên đầu trọc lốc da dẻ tái nhợt, miệng lưỡi khô ráp. Phong Thần chỉ hắn rồi nói.
“ Ta thấy hắn ngất ở bên ngoài.”
Thu Hằng bước lên người hắn kiểm tra nàng nói.
“ Bị kiệt sức.”
Thuỳ Dung đã nhanh chóng lấy nước cho hắn uống. Khoảng chừng 5p sau hắn khẽ mở hai mắt miệng lẩm bẩm.
“ Đến địa ngục mà có mỹ nhân xinh đẹp như vậy quả thực cũng không tệ.”
Rầm rầm.
Chưa dứt lời hắn đã bị Phi Long đá cho một phát bay ra ngoài chừng 20m cho bớt lý đi. Nếu mà hắn còn tỉnh táo chắn Phi Long đã cho hắn đi gặp ông bà vì cái kiểu sàm sỡ thị giác đấy rồi.Lồm cồm bò dậy trên người Bất Lực phủ đầy cát hắn ho sặc sụa.
“ Khụ khụ vị thí chủ này ra tay thật là quá ác độc. Bần tăng là kẻ đáng thương a.”
Thuỳ Dung khẽ lườm Phi Long 1 cái. Nàng vốn thiện lương nên không thích cách hắn đối xử với những người yếu đuối như vậy. Hắn cười hề hề.
“ Xin lỗi xin lỗi cao tăng. Ta trong lúc mơ ngủ thấy có con Lừa trọc cản đường nên đã đá nó 1 cái. Thật tình không cố ý mạo phạm.”
Bất Lực rộng lượng mà nói.
“ Thiện style thiện style âu nó cũng là cái liễn ý lộn là nhân quả. Bần tăng không trách thí chủ chỉ là có 1 thỉnh cầu.”
“ Xin cứ nói,”
“ Bần tăng thấy thí chủ hiện đang lãng phí đồ ăn. Đây quả là 1 tội ác nha. Có duyên gặp mặt mong có thể giúp Thí chủ có thể hoá giải cái nhân ác này.”
Hắn nói xong nhanh chóng đi đến chỗ mọi người đang ăn rất nhanh trong miệng hắn đã ngồn ngoàm thức ăn. 5 người tròn mắt nhìn hắn cố mà nhịn cười.
“ Mẹ Nó đói thì bảo mẹ đi lại còn bày đặt văn chương” Phi Long thầm nghĩ trong lòng.
Phong Linh hỏi hắn” Cao tăng ta tưởng ngài ăn chay niệm phật?”
“ Thiện style thiện style trong lòng có Phật, rượu thịt trôi qua ruột.” Nói xong hắn nhấc bình rượu tu 1 hơi rõ sâu thở ra đầy sảng khoái.
Nhìn hắn mà mọi người đều lắc đầu ngao ngán. Hắn sau khi lấy đầy dạ dày của mình lấy tay xoa xoa bụng, trên miệng dính đầy dầu mỡ.
“ Thiện style thiện style giờ bần tăng đã giúp các thí chủ hoá độ nhân ác rồi.”
Cả đám người lần này không nhịn được cười nữa ôm bụng mà cười nước mắt dàn dụa chảy ra. Bất Lực hoà thượng tay coa cái đầu bóng loáng của hắn mà cười gượng.
“ Hoà thượng ngươi từ đâu đến?” Phong Linh hỏi hắn.
“ Bần tăng xuất thân từ Bất Giới tự.” Hắn thành thật trả lời.
“ Bất Giới tự. Bất Giới hoà thượng?” Thu Hằng lẩm bẩm.
“ Nữ thí chủ quen sư phụ ta?”
“ Ngươi là đồ đệ của hắn sao? Hấn hiện tại thế nào?”
“ Ài sư phụ ta mới viên tịch cách đây không lâu.” Trên mặt hắn lộ rõ vẻ đau buồn.
“ Vậy hiện tại ngươi muốn làm gì?”
“ Bần tăng hiện giờ vẫn chưa có dự định.”
“ Ngươi có muốn đi theo chúng ta không?” Đối diện với câu hỏi của Thu Hằng đám người Phi Long đầy vẻ nghi hoặc. Bình thường nàng rất cao ngạo ít khi nào nói chuyện với người ngoài thế mà hôm nay lại nói với tên Bất Lực này nhiều như vậy.
Bất Lực cũng nghi hoặc nhìn nàng nhưng rất nhanh hắn cũng nói.
“ Bần tăng đồng ý.”
Phi Long mặc dù bất ngờ nhưng hắn tin tưởng Thu Hằng hắn nhìn sang Bất Lực đầy vui vẻ nói.
“ Chào mừng ngươi gia nhập cùng chúng ta. Để ta giới thiệu.”
Hắn lần lượt giới thiệu từng người ngoài Phong Thần lãnh đạm mấy người đều vui vẻ mà chào hỏi hắn.
“ Chúng ta nghỉ ngơi chừng 5h chiều rồi đi tiếp.”
Nói xong hắn lấy hỏi nhỏ với Thu Hằng.
“ Tại sao lại thu nhận hắn?”
Thu Hằng nhìn sang Bất Lực nàng thấp giọng nói.
“ Không phải chàng đang muốn thu nhận thuộc hạ mạnh mẽ sao. Hắn là 1 lựa chọn rất tốt.
Sư phụ hắn trước đây cùng cha chàng đều là những người trẻ tuổi mạnh mẽ cùng thời đấy. Nếu cha chàng là mãnh hổ Tây Nam thì sư phụ hắn là Kì Lân ở Tây Bắc. Khi cha chàng sảy ra chuyện sư phụ hắn cũng đến giúp đỡ.Sau này cha chàng sảy ra việc hắn cũng thoái ẩn luôn. Ta muốn chàng thu nhận hắn 1 phần là để trả ơn sư phụ hắn phần còn lại là ta nghĩ hắn cũng rất mạnh.”
Chụt chụt
“ Đúng là bảo bối nàng đã giúp ta một chuyện tốt.”
Bọn họ nghỉ ngơi đến khi nắng bớt gắt thì lên đường. Đi về phía Tây khắp nơi đều là sa mạc mênh mông. Ban ngày nhiệt độ cao chót vót, ban đeem thì lạnh thấu xương. Không chỉ như thế đối mặt với họ còn là những cơn bão cát chết chóc hay những hố cát lún có thể lấy đi mạng mọi người bất cứ khi nào.
“ Thời tiết khắc nghiệt như vậy tại sao lại có nhiều người qua đây vậy Phi Long Đại ca?” Phong Linh tò mò hỏi khi thấy những đoàn lạc dadf nối đuôi nhau mà đi. Trên lưng chúng là những kiện hàng hoá đầy ắp.
“ Đây được gọi là Con Đường Hoàng Kim, con đường này là nơi giao lưu buôn bán giữa phía đông và phía Tây. Muội nghĩ về phía Tây tất cả đều là sa mạc sao? Đi hết sa mạc về phía Tây là một vùng đất trù phú với rất nhiều kim loại quý. Con đường này là cánh cửa giao thương rất quan trọng đấy.”
Phi Long giải thích cho Phong Linh. Sau đó hắn lại nghi hoặc mà nói tiếp.
“ Mặc dù con đường này tấp nập thật nhưng dường như dạo gần đây số lượng người tăng lên thì phải. Các người có để ý số lượng người đi vào nhiều hơn đi ra rất nhiều không?”
Mọi người sau câu nói của hắn như nhìn ra có gì không đúng lắm, nhưng không ai giải thích được.
Phong Thần nói.
“ Ta thấy trên người bọn nhiều người tỏa ra sát khí rất nồng đậm.”
“ Đúng thế, đây là điều ta rất nghi ngờ. Mọi người từ đây phải cực kì cẩn thận. Thu Hằng nàng phải luôn sẵn sàng sử dụng Nhuyễn cân tán. Có thể nguy hiểm không phải từ sa mạc mà còn là chính con người . Chúng ta khi nghỉ ngơi thay phiên nhau canh gác.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý với hắn.
Xa xa lại thấy từng tốp người ra vào sa mạc mênh mông.Đêm đến mọi người bắt đầu nghỉ ngơi. Từng nhóm người đều bắt đầu dừng lại. Họ dựng trại và đốt lửa lên sưởi ấm. Trong sa mạc mênh mông này trên bầu trời không có 1 gợn mây, trăng sáng soi rõ mọi ngóc ngách. Từng tiếng gió âm u thét gào, xa xa những cồn cát không ngừng thay đổi hình dạng.
Bên cạnh Đống lửa ấm áp, Thuỳ Dung đang nướng những khối thịt lớn. Mùi thơm bốc ra ngào ngạt. Trên miệng của Bất Lực nước miếng đã chảy dài nơi khoé miệng. Hắn cái gì cũng tốt chỉ mỗi cái là ham ăn. Trước đây ở cùng sư phụ hắn rất ít khi được ăn ngon bởi tài nấu nướng của sư phụ hắn thì không thể chấp nhận được. Lí do chính khiến hắn không mấy suy nghĩ mà đi theo Phi Long cũng bởi vì tài nấu ăn thượng thừa của Thuỳ Dung. Ngoài ra còn 1 người khác là Phong Linh, mặc dù không biểu hiện mãnh liệt như Bất Lực nhưng cũng không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt.
Một bữa ăn cực kì phong phú được bày ra. Rượu đã được Ủ ấm
6 người nhanh chóng đánh bay hết chỗ đồ ăn đó. Vẻ mệt mỏi nhanh chóng mất đi.
“ Phi Long đây là thịt gì thế?.”
Bất Lực lên tiếng hỏi.
“ Thịt Gấu Bắc Cực. Ngoài thịt gấu này ra ta còn có rất nhiều loại thịt ngon nữa. Sau này sẽ cho ngươi từ từ thưởng thức.”
“ Phi Long đại ca, từ nay huynh chỉ đâu đệ đánh đó chỉ cần mỗi ngày được ăn ngon như vậy.”
“ Haha đệ đệ ngoan.” Phi Long cười lớn.
Bất Lực cũng lớn tiếng cười theo.
Mọi người đi chung với nhau cực kì vui vẻ.
khó chịu là trong sa mạc tìm nước rất khó điều này làm mọi người không thể thoải mái mà tắm rửa cũng may mà trước khi vào sa mạc Phi Long đã mang theo một khối băng rất lớn trong nhẫn trữ vật nên 3 nàng mỗi ngày vẫn có thể tắm 1 lần nhưng 3 nàng phải tắm chung với nhau. Trong khi 3 nàng đang tắm Phi Long hỏi Bất Lực.
“ Đệ có thể biểu diễn 1 chút cho chúng ta xem không?”
“ Hề hề.”
Hắn xoa xoa cái đầu trọc. Hai chân huy động cả người bay lên cao chừng 10 m.
– Vô ảnh cước
Chân hắn hướng cồn cát mà đạp mạnh.
Ầm ầm ầm
Cồn cát thủng từng lỗ lớn, cát tung toé bay ra bụi mù 1 khoảng trời.
“ Thế nào đại ca?”
“ Không tệ, ta nghĩ Phong Thần sẽ rất thích đệ.”
Hắn ngơ ngác nhìn sang Phong Thần chỉ thấy Phong Thần ra dấu mời.
Bất Lực cười khổ, trong lòng mắng Phi Long gần chết tự nhiên lại mang rắc rối cho mình. Từ cái pha biểu diễn Vô Ảnh cước ấy mỗi ngày hắn đều trở thành bao cát cho Phong Thần luyện tập.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.