Chap 29
_ Chiều hôm ấy cả bọn đã có mặt tại làng chài Hàm Ninh, Vân bảo tầm 4 giờ thì ghe sẽ về cảng nên tranh thủ ra đó để có được hải sản tươi hơn. Nhưng mà lúc này chỉ mới ba giờ hơn thôi nên cả đám cũng chả biết làm sao, đang loay hoay suy nghĩ thì Toàn lên tiếng “Hay là tách nhau ra đi, ai muốn đi đâu đi 20 phút sau gom lại”. Liễu gật đầu chạy đi “Ừ vậy đi, tui cũng đi mua xíu đồ”. Tuấn và Nhi cũng gật đầu đồng ý, có lẽ hai đứa cần thời gian riêng bên nhau. Vân nhắc nhở “Mua gì mua đừng mua đồ ăn nghe, chừa bụng để lát còn diệt mồi”. Lan rủ Thắm và Vân đi chung nhưng Toàn giả vờ đá lông nheo kéo tay Thắm “Nè Thắm đi với chú xíu”. Thắm cười hớn hở chạy về phía Toàn ôm lấy tay hắn, Lan cười “Rồi hai vợ chồng cô đi đâu đi đi”. Toàn thấy vẫn còn Vân đứng đó đành đánh liều “Không mấy Vân cũng đi chung đi”. Thắm quạo quọ véo hắn “Chú làm gì nữa vậy”. Vân bẽn lẽn cúi đầu không nói gì rồi cũng tiến về phía hắn, Lan cau có “Nè rồi tui đi với ai ? Không mấy 4 đứa gom đi chung đi”. Toàn lắc đầu chỉ tay về phía Kiên đang đứng đó nãy giờ như bức tượng “Còn ông Kiên nè, chị đi với ổng đi”. Lan bĩu môi “Hứ, ai thèm. Bữa nay ổng bị gì nên ghét chị rồi, dễ gì chịu đi chung”. Kiên đứng đó nãy giờ bỗng mở miệng “Đi thì đi”. Chỉ chờ có thế Toàn nắm tay Thắm và Vân kéo đi, lúc đi ngang qua Kiên hắn thúc cùi chỏ vào tay Kiên cười nói nhỏ “Ráng lên nghe, cơ hội tới rồi”. Lan ngớ người rồi bước đi trước, thấy thế Kiên vội chạy theo.
_ Trời lúc này cũng chẳng còn oi nắng nữa, cầu cảng lúc này có hai người đang ngồi hướng mặt về biển. Kiên chống cằm lên gối nhìn về phía những ghe đánh bắt đang quay về cười nói “Đẹp quá”. Lan ngồi song song đấy hít sâu cái mùi của biển, gió cuốn tóc bay phất phới cười đẹp lạ “Đúng rồi”. Kiên vô tình xoay ngang nhìn thấy vẻ đẹp ấy đứng hình mất mấy giây mới mở miệng được “Lan cũng đẹp nữa”. Lan xoay ngang nhìn Kiên bĩu môi “Tui lúc nào không đẹp, nè bữa nay bị gì vậy”. Kiên thấy Lan nhìn mình thì ngượng ngùng đỏ mặt xoay chỗ khác, Lan chống cằm “Nè kêu tui ra đây để nói vậy thôi hả ? Hết rồi thì tui vô bờ à”. Kiên ngượng ngùng chộp lấy vai Lan “Khoan đã, từ từ”. Lan há hốc mồm ngơ ngác trố mắt nhìn Kiên, Kiên ho khan “Lan nè, bữa nay tui quyết định nghiêm túc nói thẳng với bà…..”. Kiên cứ lắp bắp làm Lan phì cười xoa đầu Kiên “Rồi từ từ nói đi”. Kiên gạt tay Lan ra mặt nghiêm túc “Không giỡn”. Lan thấy thế cũng im bặt, Kiên cười nhìn Lan “Thiệt ra tui thích bà lâu, lâu lắm rồi kìa. Từ cái lúc bà với con Ngọc, con Thắm bước vào tiệm net lận, trời đất có cái acc Audition mà không đứa nào biết tạo làm hại tui phải tốn công, lúc nhìn bà tui muốn rớt tim ra ngoài rồi. Đừng tưởng tui không biết bà với thằng Toàn từng có chuyện gì nha, con Ngọc nó có kể cho tui nghe mấy bữa trước rồi. Lúc đó tui giận lắm, nhưng mà nghĩ lại có là gì của nhau đâu mà giận” Kiên lắc đầu cười khổ. Lan ngồi đấy cũng mủi lòng đưa tay lên má Kiên mím môi, Kiên lại gạt tay Lan xuống nói tiếp “Lúc đầu tui tính nếu gặp thằng Toàn thì sẽ đánh nó một trận vì cái tội làm bà buồn rồi. Nhưng mà nó không làm gì sai với lại nó tốt quá tui không dám”. Lan phì cười “Chứ không phải nó bự con quá hả”. Kiên hơi quê “Đâu có. Mà bà nói tui hay cà rỡn đúng không, thiệt ra tui không có vậy đâu. Chỉ là khi đứng trước mặt bà bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu của tui bay đi đâu hết hà, Lan à thật ra tui muốn nói câu này với bà lâu rồi mà không dám”. Lan mím môi nhìn Kiên sốt sắng nắm chặt hai tay, Kiên nhìn Lan trìu mến mặt đỏ au rặng từng chữ “Anh… Yêu… Em”. Nói xong mấy chữ Kiên như trút bỏ hết gánh nặng trong người thở phào nhìn Lan, nước mắt Lan ứa ra từ lúc nào. Lan nhìn Kiên run rẩy lẩm bẩm “Đồ khùng, giỡn kì vậy”. Kiên nhăn mặt ‘chả lẽ xong rồi sao’ cười buồn “Tui nói thật, bà không tin thì thôi vậy” nói rồi Kiên xoay người định bước đi. Bỗng dưng có ai đó ôm eo hắn lại, Kiên xoay người lại nhìn người con gái thấp hơn hắn một cái đầu ấy ngơ ngác. Lan òa khóc “Sao ông không chịu nói sớm hơn hả ? Nếu vậy thì tui không có bỡ ngỡ lúc gặp lại Toàn rồi”. Kiên gãi đầu chưa hiểu lắm “Là sao ?”. Lan phì cười chồm lên ôm lấy cổ Kiên “Là em đồng ý đó đồ ngốc”. Cái nắng chiều êm dịu rọi xuống cặp tình nhân ôm nhau đứng đó, mặt trời ửng đỏ, biển xào xạc gió biển mát rượi làm không khí cũng trở nên lãng mạn hơn.
_ Toàn đứng núp phía nhà bè quan sát từ đầu tới cuối đổ cả mồ hôi hột, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh cuối hắn đắc ý cười “Nhờn với anh à, anh mà ra tay thì xong hết”. Đang hí hoáy quan sát công trình của mình thì có một bàn tay khều lưng hắn, Toàn bực dọc hất ra “Khều gì mà khều”. Thì có một giọng nói chanh chua vang lên “Nè ông kia, ăn uống gì không đứng trong quán tui làm gì vậy”. Toàn quê độ xoay mặt lại xin lỗi rối rít rồi chuồn thẳng, vừa đi hắn vừa xoa cằm tự đắc ý vì kết quả quá viên mãn. Chính hắn đã bày ra mọi cách để Kiên có thể tỉnh tò thành công chứ ai, kể cả đoạn duyên nợ trước đây của hắn và chị Lan hắn cũng kể cho Kiên nghe nốt. Cứ tưởng Kiên sẽ giận lắm nhưng không, Kiên vừa hâm mộ lại còn khen hắn tài làm hắn cũng chả biết nói gì. Bước đến đầu cầu cảng thì Toàn đã nghe tiếng thét của Thắm “Nè ông già kia rủ tui đi chung rồi tự dưng lạng đi đâu mất tiêu vậy. Muốn gì đây”. Vân cũng ném cho hắn một ánh mắt u oán nói với Thắm “Đúng rồi, thứ gì đâu. Tự dưng bỏ hai chị em tụi tui lủi thủi”. Không đợi Toàn kịp phản ứng Thắm đã chạy đến thụi một cái rõ mạnh vào bụng hắn rồi hất hàm nói “Còn lần sau nữa là chết nghe chưa”. Toàn khổ sở ôm bụng nhìn Thắm “Con chằn lửa này đau”. Thắm trừng mắt huơ nắm đấm trước mặt hắn nghiến răng “Nói lại cái nữa nghe chơi”. Toàn lắc đầu “Đâu có ai nói gì đâu bà xã yêu quái”. Vân thấy thế cũng cười rồi hùa nhau cùng Thắm dần Toàn một trận tơi tả.