Chú Xe Ôm – Chương 10 – Botruyen

Chú Xe Ôm - Chương 10

Chap 10:

_ Toàn và chị ngồi ở đó rất lâu cả hai cứ ngồi thế chẳng ai nói với ai bất kỳ điều gì, dòng người dần đông hơn khi về chiều, người ta cũng chả bận tâm nhiều đến cậu nhóc lớp 9 to xác năm nào, cũng như cô gái lớp 12 nhỏ xinh ngày ấy. Cảnh hoàng hôn đẹp quá đi mất, nó lại làm hắn nhớ về cái ngày cuối cùng khi cả hai không còn gặp nhau nữa…. Kể từ ngày ấy cuộc đời của hắn và chị đều có nhiều hướng rẽ khác nhau, mỗi người phải bước xa hơn trong cuộc sống bộn bề ngoài đấy để làm gì thì hắn không quan tâm lắm, hắn vô tư mà…nhưng còn chị thì sao ?. Trời dần tối, ông mặt trời đã sắp lặn mất xuống dưới dòng Cần Thơ để lại những tia nắng đỏ hoe cuối cùng của ngày rồi. Chị thiếp đi trên vai hắn từ lúc nào, miệng chị cười trông hạnh phúc lắm… Giống y hệt lúc mới gặp hắn vậy… Hắn vén tóc trên trán chị rồi cười ngu ngơ. Ngước mặt lên trời đầu hắn lại vọng lên câu nói của chị “….có khi nào ở một thế giới song song hai chúng ta đã là một cặp vợ chồng rồi chưa nhỉ ?”. Đang nhìn xa xăm thì tiếng chị khẽ ho làm hắn giật tỉnh. Chị nhìn hắn trìu mến “Chở tui về dùm anh xe ôm ơi” rồi cười. Hắn cũng cười đáp lễ “Ô kê luôn chị gái ơi, lên xe nào”…. Con chiến mã cà tàng đèo cậu nhóc lớp 9 to xác và cô gái lớp 12 nhỏ xinh dần mất hút bóng, lúc này họ đã không còn câu nệ nói chuyện với nhau khá là thân mật cứ như đã biết nhau rõ lắm rồi ấy.

_ Xe về đến nhà cũng đã hơn 16h rồi. Thắm không có ở nhà chắc có lẽ đi đâu loanh quanh rồi. Lan bước xuống xe tháo nón bảo hiểm đưa cho hắn giọng ráo hoảnh “Bao tiền tui gởi anh xe ôm ơi”. Toàn cười damdang “Tùy hỉ thí chủ ơi cho nhiêu lấy nhiêu, mà thôi cho tui lấy thí chủ cũng được”. Lan đá xéo mắt lườm hắn một cái thật sâu “Hừ, không đàng hoàng gì hết. Học ba cái thói đó đâu ra vậy”. Toàn giả lã “Không cho thì thôi”. Lan nghoe nguẩy đi vào phòng bỏ mặc hắn đứng đấy. Toàn thở phào một hơi rồi cũng bước vào nhà, hắn chộp lấy balô đồ đã soạn ban trưa rồi lững thững ra dắt xe. Hắn biết hắn phải đi rồi, chuyện giữa chị và hắn như vậy là quá đẹp, quá ổn rồi. Căn bản có những chuyện không cần phải nói ra hết thì người ta mới hiểu cho nhau, phần cũng vì hắn quá tự ti về hoàn cảnh kinh tế của gia đình, cũng như của hắn. Dắt xe ra đầu ngõ hắn xoay lại nhìn căn nhà đã chứa chấp mình mấy ngày qua, mới mấy ngày thôi mà xảy ra nhiều chuyện với Toàn quá. Buồn có, vui có nhưng đây là cõi tạm mà, hắn vốn không thuộc về mấy chỗ như thế này. Hắn lẩm bẩm “Chúc chị nhiều sức khỏe và hạnh phúc mãi mãi về sau” rồi lên xe phóng đi.

_ Lâu lắm rồi hắn mới đi lại con đường từ Cần Thơ về Long Xuyên nơi hắn ở. Cơ mà phải rất rất lâu rồi hắn mới có dịp xuống đây đấy chứ, mà ngày trước chỉ đến đoạn công viên gì gì đấy thôi, hắn còn chả nhớ rõ tên cái công viên ấy nữa. Ngày Toàn còn bé, gia đình Toàn có nghề làm pháo gia truyền mỗi dịp lễ lộc hay tết nhất đều được người ta mời biểu diễn, chỗ nào không biết chứ cái công viên ấy hắn nhớ rất rõ vì hầu như tết nào chỗ đấy cũng mời ông nội hắn về biểu diễn pháo hoa. Pháo ngày xưa đẹp lắm có đủ trò chứ không tẻ nhạt như bây giờ chỉ bùm bùm tóe sáng các thứ là xong, ngày đó Toàn mê nhất là cái trò pháo xoay của ông nội, người ta sẽ đóng một cái giá đỡ và một cái vòng xoay giống như mấy vòng xoay trong bất kỳ công viên nào ấy. Sau đó người thợ sẽ căn chỉnh, gắn pháo vào sao cho khi đốt pháo sẽ dùng lực đẩy bánh xe và làm cho cái vòng xoay hình tròn đồng thời sẽ tóe lửa đủ mọi hướng nhìn thích cực. Ngày đó nhờ có nghề pháo mà cuộc sống kinh tế của gia đình hắn vào dịp tết cũng dư dã hơn nhưng rồi nhà nước cấm đốt pháo, các chỗ làm pháo nhỏ lẽ dần mất đi đất sống. Ngày bé thấy ông và cha lọ mọ bên mấy cái lọ loay hoay pha chế các thứ hắn cũng “ngứa tay” vọc vạch ra cái hỗn hợp bột pháo của hắn, thành quả của việc đó là mảng cháy xém của nhà bà tám và một trận đòn nhừ tử của cha hắn, Toàn cạch luôn pháo phiếc từ đấy.

_ Vừa chạy vừa lan man nghĩ về chuyện ngày xửa ngày xưa Toàn cười lầm bầm một mình, hắn có thói quen hay nói chuyện một mình. Chỉ là đôi lúc hắn sực nhớ lại cái sự xảy ra từ chào nào rồi tự cười tự nói vậy thôi chứ chả có ai rỗi hơi mà lại “dựa” vào cái thằng dở người như hắn cả. Đường xá ở đây nhìn lạ hoắc nhà mọc lên như nấm, khu vui chơi, cao ốc nhiều vô số không kể xiết. Phải rồi hắn chưa xuống đây hơn 10 năm là ít. Ngồi trên xe lòng hắn yên bình đến lạ, phải chăng những chuyến đi xa rồi đều mang ta về lại với gia đình, bởi hắn biết chỉ có những lúc gần với gia đình lòng hắn mới nhẹ nhõm được như thế. Trời mùa này khá lạnh gió cứ luồng vào mặt làm hắn cũng bắt đầu thấy đuối dần.

_ Xe đã về dần đến An Giang, Long Xuyên mà hắn biết của một năm trước đã đổi mới khá nhiều. Vẫn còn đâu đó bóng dáng của những người phụ nữ lam lũ chịu khó, họ ăn mặc thiếu thốn đứng vẫy chào mời gọi chút tình thương của cánh đàn ông từ khu vực Thốt Nốt đến công viên Mỹ Thới =]]]]]] vào đến nội ô Long Xuyên rồi, vẫn cái không khí ấy nó nhẹ nhàng và dễ thở hơn nếu so sánh với cái nhộn nhịp hối hả của Thành Phố. Hít một hơi thật sâu dù đường phố khói bụi không ít Toàn thở ra nhè nhẹ như muốn giữ lại cái mùi quê trong phổi vậy (ung thư cmm thằng ngu ạ).

_ Vừa về đến nhà là ánh mắt ngạc nhiên của mẹ Toàn, bà cất lời “Ủa sao về rồi, được nghỉ hả ?”. Toàn cười méo xẹo “con bị đuổi rồi”. Mẹ hắn không nói gì chỉ cười bảo “Thôi vô nhà tắm rửa rồi ăn cơm ông tướng”. Hắn khá bất ngờ vì mẹ hắn thuộc tuýp người sẽ khai sáng cho con cái khi con cái phạm bất kỳ một lỗi dù lớn hay nhỏ nào, ôm balô bước vào nhà cha hắn đã gằn giọng “Đấy thấy chưa tao nói là mày không làm được cái gì …..”. Toàn cười cười lủi thẳng, hắn biết cha hắn ngoài miệng nói vậy để con cái biết mà phấn đấu thôi chứ thực ra trong lòng ông rất thương yêu hắn. Tắm rửa xong mẹ hắn dọn cơm ra, hắn lăng xăng phụ mẹ hết cái này tới cái khác. Trong bữa cơm tuyệt nhiên chả ai nói động gì tới công việc của hắn mà chỉ hỏi thăm sức khỏe của hắn là chính. Cha hắn gắp bỏ vào chén cơm của hắn miếng sườn lên tiếng “ăn đi”. Hắn cười hạnh phúc, đấy mới lúc nãy còn chửi con cái thậm tệ thế kia mà…. Cơm nước xong hắn lót tót leo lên giường làm thẳng một giấc, hôm nay là ngày hắn ngủ sớm nhất trong mấy năm qua. Hắn mệt mỏi cả ngày rồi…..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.