Mặt trời lên cao trên thành phố ngàn hoa, ánh
nắng soi rọi làm cả căn nhà sáng bừng, nổi bật màu tím giữa màu xanh bạt ngàn rừng núi. Nghi thức dậy, xung quanh vắng lặng. Nghi đã có giấc mơ
đẹp, cô và người yêu được sống tháng ngày vui vẻ. Mơ chỉ là mơ, Nghi tự
cười giễu bản thân “cái này gọi là ngoại tình trong tư tưởng, Nghi à,
mày nên tha cho Minh, và cho mày chút danh dự”.
Khiêm bước vô phòng, trên tay là khay thức ăn. Món trứng ốp la và bánh mì
sanwich. Ở nơi này thì ăn sáng vậy là good lắm rồi. Nghi ngạc nhiên, anh kiếm đâu ra bánh mì sanwich, thêm ly sữa nữa. Khiêm đặt khay lên bàn,
nhìn Nghi mỉm cười:
– Thấy chồng em giỏi không? Sáng sớm đã dậy làm đồ ăn sáng cho em.
– Anh làm sao? Mà anh kiếm đâu ra sữa với bánh mì?
– Sao em không hỏi luôn trứng?
– Vì em nghĩ người ta trữ trứng gà không lạ, nhưng bánh mì và sữa thì…ở đây đâu có con nít đâu.
– Ừ, nhưng anh mang theo một “bé vợ” đang mang thai nên anh phải chuẩn bị từ trước khi vô đây.
– Lúc nào? Sao em không biết?
Khiêm đưa tay lên miệng “suỵt! Bí mật, bây giờ bé vợ ăn đi kẻo nguội thì tanh lắm.”
Nghi phì cười, liếc yêu Khiêm rồi đi làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi bước ra
thấy khay thức ăn được đặt ngay ngắn trên kệ sát cửa sổ, Khiêm đang ngồi sofa xem điện thoại. Cô tiến lại ăn, bên cạnh ốp la là trứng cuộn.
Trứng ngon và béo, hình như chiên chung với sữa, đúng kiểu ăn của người
nước ngoài. Công nhận, anh ấy làm đồ ăn cũng ngon đấy. Thì ra, mấy anh
soái ca trong ngôn tình được xây dựng từ hình mẫu thực, điển hình là ông chồng trước mặt mình. Hey ya, sao mà phi thực tế quá…. Nghi vừa ăn,
vừa quay lại quan sát Khiêm, lẩm bẩm rồi lắc đầu. Khiêm ngước lên nhìn
bóng lưng Nghi, mày anh cau lại không hiểu Nghi ăn mà cũng nói chuyện
một mình được, bị gì không biết. Nghi cảm thấy nhột nhột, quay lại lần
nữa. Cả người Khiêm như tỏa ra ánh sáng đẹp rạng ngời. Khiêm mặc áo sơ
minh trắng, quần tây màu đen, bộ đồ vừa vặn tôn lên vóc dáng cao ráo
không mỡ thừa của Khiêm. Gương mặt thanh tú, mày rậm, mắt nâu, sóng mũi
cao, một anh soái ca áo trắng chính hiệu. Nghi như bị đơ trong giây lát, nhìn đôi mày đang cau của Khiêm thì bừng tỉnh, cười trừ:
– Em đang nói chuyện với ai mà anh lại không thấy?
– Em đâu có, em nói một mình mà.
– Nói chuyện một mình??? Rồi tự cười một mình? Thôi lát nữa anh đưa em đi khám trước, rồi đi chơi sau.
– Anh nghĩ em bị tâm thần à? Hahahha!
-??????!!!!!!!
– Nếu em bị khùng thật, anh sẽ thế nào? ( đây là câu Nghi đã hỏi Minh cũng ở căn nhà màu tím)
– Anh tìm bác sĩ giỏi nhất trị cho em. Chịu khó nhốt em ở nhà. Chứ em ra
đường bị lạc hay bị bắt cóc thì sao. Yên tâm, anh sẽ không đưa em vào
bệnh viện tâm thần đâu.
Vẫn cứ tưởng Khiêm sẽ trả lời giống Minh ” lấy cái khùng của em, truyền cho em sự tỉnh táo của anh”. Sao mình cứ nghĩ về Minh, lại luôn so sánh
giữa hai người. Tuy họ là anh em, nhưng nghĩ vậy là xấu xa. Nghi tự vả
mặt mình cho tỉnh. Khiêm bất ngờ trước hành động của Nghi, anh vội lao
tới giữ tay cô:
– Phương Nghi! Em có bình thường không đấy?
Lúc này Nghi ngớ ra, oh, hình như mình quên sự có mặt của ai kia. Mà hành
động của mình giống điên thật. Nghi nhìn gương mặt đang đanh lại lo lắng của Khiêm, nhe răng cười trừ.
– Em không sao, chỉ nhớ vài chuyện không nên thôi. Hihihi. Yên tâm, em sẽ không nổi điên cắn anh đâu.
– Em còn giỡn, biết anh lo không hả?
– Dạ, em biết! Không giỡn nữa, ăn tiếp đây.
Nghi lại tiếp tục ăn, không nghĩ nữa, mắc công lại thất thần như con điên. Hey ya!!!
Dùng xong bữa sáng, Nghi thu xếp đồ đạc, còn Khiêm lên gặp chú Liêm thanh
toán tiền thuê phòng. Nghi vừa soạn xong đồ thì Khiêm vừa bước vào, anh
nhanh chóng kéo va ly của Nghi và của anh ra xe. Họ chạy ra trung tâm
chợ Đà Lạt, ghé vào cửa hàng FPT, Khiêm muốn mua điện thoại cho Nghi.
– Anh Khiêm! Anh muốn mua gì à?
– Mua điện thoại cho vợ.
– Nhưng em có điện thoại rồi, cũng mới mua thôi.
– Em không mang theo, lỡ đi lạc thì gọi em bằng cách nào? Mua trước đi, về bỏ cái cũ.
– Anh Khiêm! Em biết anh là đại gia, cũng không nên phí như vậy. Mình đi
chơi có mấy ngày, anh luôn bên em sao mà lạc được. Nếu lạc em sẽ điện
thoại công cộng cho anh. Với lại điện thoại của em cũng mới mua và em
rất thích nó, không thể nói bỏ là bỏ được.
– Nhưng lúc này em cần nó thì nó không thể ở bên em. Em cứ thử chấp nhận
cái mới, biết đâu thích hơn thì sao. Anh sẽ mua cho em dòng flag chip
hiện nay.
– Không phải ở giá tiền, quan trọng là em thích điện thoại cũ của em, với lại lúc này nó cũng đang trong giỏ em này.
Nghi móc trong túi xách ra chiếc s9+ màu tím của mình đưa Khiêm xem. Mặt
Khiêm tối sầm, chắc chắn tối qua Minh đã để lại. Anh không nói gì nữa,
lập tức đi thẳng ra xe ngồi. Nghi thấy có lẽ Khiêm giận, mình bỏ điện
thoại vô túi mà quên tưởng không mang thôi mà, tính anh ta bá đạo từ xưa thế mà có lúc bị sự quan tâm dịu dàng làm cho Nghi quên. Mệt mỏi rồi
đây. Nghi chạy theo ra ngồi vào ghế lái phụ. Khiêm nhanh chóng lái xe
đi, cả hai không nói thêm câu gì nữa. Khiêm chở Nghi tới Secret Garden
để đi dạo, đây là phim trường ở Đà Lạt nên cảnh trí rất ngôn tình. Một
bên là lòng hồ trong xanh, một bên là rừng thông bạt ngàn, con người
bỗng chốc nhỏ bé giữa thiên nhiên hùng vĩ. Khiêm dắt Nghi tới ngồi trên
chiếc xích đu ” huyền thoại” . ( xích đu nổi tiếng siêu ảo, hai dây buộc trên tán cây cao, quấn quanh dây treo xích đu là loại dây leo hoa nhỏ
màu tím.) Xích đu sát bên bờ hồ phẳng lặng bình yên. Nghi như lạc vào
chốn thần tiên yên bình, cảnh sắc lãng mạn ngỡ chỉ có trong tiểu thuyết. Khiêm tựa lưng vào thân cây thông, với một chân chống ra sau, vẫn trầm
ngâm không nói.
– Anh Khiêm! Em có chuyện muốn hỏi anh!
– Chúng ta là vợ chồng mà, em muốn biết gì?
– Như anh nói, chúng ta là vợ chồng. Em muốn biết vì sao anh chọn em. Lúc đầu em nghĩ anh là gay.
Khiêm giật mình, trợn mắt nhìn Nghi. Nghi cũng nhìn Khiêm, bên lẽn cười vì xấu hổ. Nhưng Nghi nhanh chóng giải thích:
– Vì em thấy anh suốt ngày đi với cậu Lực, anh không muốn người ngoài biết nên cưới em để che giấu.
– Hahahaha! Lực sao? Cậu ta là trợ lý trong Trần Gia. Anh không biết em cũng có khiếu hài hước đó. Hahaha!
– Em…e…m! Lúc đầu em nghĩ vậy. Mà thôi, dẹp chuyện đó qua một bên. Em bây giờ là vợ anh, nên rất muốn biết và hiểu anh.
– Vậy em muốn biết gì? Hả vợ yêu?
Khiêm quay qua nhìn Nghi , rất nghiêm túc và cưng chiều. Nghi cũng cảm thấy
nhẹ nhõm phần nào, sợ anh ấy lên cơn điên vì mình dám nghi anh là gay
thì toi. Hít hơi thật sâu,Nghi cố lấy giọng bình tĩnh nhất hỏi Khiêm,
anh ấy là chồng mình, sẽ không làm gì mình, sao phải sợ.
– Tuổi thơ của anh? Và sở thích của anh?
– Sao em không hỏi anh từng yêu ai chưa?
– Cái đó là sự tự do riêng tư của anh, em tôn trọng nó. Những người đã
thuộc về quá khứ thì đừng nhắc lại làm ảnh hưởng tới hiện tại. Em chỉ
muốn hiểu chồng mình, nên chỉ nên biết những điều cần biết mà thôi. À,
tại sao anh bị hàn nhiệt?
Khiêm nhếch mép cười gật gù, khá hài lòng với cách trả lời của Nghi, cô nàng
có suy nghĩ cũng khác người thường. Không biết nên mừng hay lo nữa.
– Thôi được! Anh bị hàn nhiệt do hồi bé bị ngâm nước quá lâu nên viêm
phổi nặng. Lớn lên anh bị bắn thủng phổi và rơi xuống sông, nước trực
tiếp tràn vô phổi rất nhiều. Anh đã chết lâm sàng. Cứu được anh sống đã
là một kỳ tích, nhưng anh chỉ sống đời thực vật, trong suốt mười hai
năm. Nhờ được thông báo anh sẽ lấy vợ, nên anh phải tỉnh dậy để gặp em.
Đó chẳng phải duyên nợ sao? Từ đó, cơ thể anh sinh ra loại phản ứng mạnh với nhiệt độ. Trong môi trường lạnh, cơ thể anh sẽ bị hạ nhiệt độ, phổi bị phù tràn dịch, không bơm oxi lên não và anh sẽ ngất xỉu.
Nghi đau lòng, cảm thấy thở không thông, tại ba của cô mà Khiêm thành ra như vậy, cô biết làm sao bù đắp nổi đau mà anh đã chịu đây.
– Vậy sao anh còn dẫn em đi Đà Lạt?
– Anh có đeo dây cảm nhiệt, khi không khí lạnh dưới mức cho phép, đồng hồ sẽ báo, nên chỉ cần giữ ấm là không sao. Ở Mỹ lạnh hơn ở Đà Lạt nhiều
lắm.
Khiêm xoa xoa đầu Nghi trấn an cô.
Nghi vỡ òa trong nước mắt, quay mặt vào dây xích đu khóc rưng rức. Tại sao
ba mình lại là người hại anh, một đứa trẻ vô tội phải sống tháng ngày
bệnh tật. Lớn lên tiếp tục nằm ngủ đằng đẵng 12 năm trời. Ba mẹ chắc đau lòng lắm, còn Gia Minh phải gồng mình gánh nặng cả Trần Gia và Huyền
Long. Món nợ này, con biết trả sao đây ba ơi! Anh ấy càng đối tốt với
con, con càng thấy tủi hổ. Con không thể yêu anh, vậy làm sao xoa dịu
vết thương của anh, chẳng lẽ con lừa anh, lừa trái tim con cả cuộc đời.
Tội càng thêm tội, con biết làm sao đây?
Khiêm chợt thấy đau xót thay cho cô, có lẽ cô vì thương cảm với những gì anh
trải qua mà khóc tức tửi như thế. Anh tiến lại ngồi kế bên Nghi, ôm cô
vào lòng, vỗ về.
– À, phải rồi. Em nói lúc đầu nghĩ anh là gay, còn bây giờ thì sao?
Đang tựa vào ngực anh nghe nhịp tim trầm ổn, bỗng anh hỏi lại chuyện xấu hổ
vừa rồi, làm Nghi thẹn thùng. Không nghe Nghi trả lời, Khiêm cúi xuống,
nắm nhẹ cằm của Nghi ngẩng mặt cô lên. Ánh mắt Khiêm sâu thẳm, dưới tia
nắng xuyên qua tán lá soi rọi thêm tha thiết, Nghi nhìn thấy hình ảnh
mình đang đắm chìm trong đôi mắt ấy. Khiêm cúi xuống gần Nghi hơn, thu
lấy hơi thở thanh khiết của cô, cứ xích gần xích gần đến nổi cảm nhận
được sức nóng đang tỏa ra từ đôi má hồng đang đỏ bừng của Nghi. Tim của
Khiêm đập nhanh và mạnh hơn, anh rất muốn hôn lên đôi mắt đẫm lệ kia,
chạm vào đôi má hây hây bằng chính đôi môi của mình. Nghĩ là làm, một
tay Khiêm vịn vào sau ót của Nghi, tay kia ôm vào gò má chế trụ và đặt
lên môi cô nụ hôn đầu vụng dại, nhưng cũng đầy mê luyến. Cảm nhận được
hơi thở người đàn ông đang xông vào trong buồng phổi của mình, Nghi bừng tỉnh đẩy Khiêm ra, cô cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, vội vàng đứng
dậy:
– Xin lỗi, em đi nhà vệ sinh.
Khiêm chỉ còn biết đơ cả người, trong giây phút lãng mạn vậy tư nhiên bị bàng quang phá đám. Mặt anh đang đỏ chuyển sang đen thui. Nhìn Nghi đi như
chạy mà anh chỉ biết lắc đầu rồi cười. “chắc mắc lắm rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com