Em có vợ hơn chục năm . Nên ban đầu em không có tư tưởng mẹ vợ con rể gì xấc. Dù sao em cũng gần 40 mùa hè cháy lửa.
Khoảng 7, 8 năm về trước cái suy nghĩ bậy bạ ấy không ăn nhập vào đầu. Những khoảng , 3, 4 năm nay tư tưởng ấy lại nhập.
Em có vợ vào một gia đình nông dân rặc và em cũng xuất thân từ nông dân.Nhưng hên quá đến giờ này em cũng chưa trở thành nông dân 100% .
Nhà vợ thì cũng ít người không nhiều con cái. Chỉ có 2 chị em gái và ba mẹ vợ. Em ưng con em. Còn chị vợ thì có chồng xa nơi thành phố . Ở nhà thì chỉ có hai vợ chồng mẹ vợ mà thôi.
Nói sơ là vầy mẹ vợ là mẹ kế hai vợ chồng không có con chung. Cách đây 17,18 ông đi theo bạn bè chơi biển rồi lặn biển bị tai biến , cũng may là tai biến được chữa trị kịp thời nên không đến nỗi nằm liệt. Giờ đây ông trên 65 nhưng vẫn tự sinh hoạt như người bình thường ….. vâng đó là sơ sơ về ba vợ.
Còn mẹ vợ thì năm nay khoảng trên 55. Bà ưng ông khi bà hơn 35. Bây giờ cũng khoảng 56, 57 tuổi rồi.
Em cưới vợ vào nhà ấy , thời gian đầu những năm đầu nhà vợ em nhất là mẹ vợ kế( em sẽ nói là mẹ vợ cho nhanh gọn lẹ làng), cũng dành cho bọn em tình cảm gia đình , xem em như là con cái ruột trong nhà. Và em thì lúc ấy cũng không tư tưởng này nọ.
Những năm gần đây vợ chồng em làm ăn xa, con nhỏ nữa nên ít về quê . Đường xa cách trở. Mỗi khi về nhà thì ba mẹ vợ vẫn niềm nở , nhưng khi đi xa thì hơi bóng gió này nọ. Nói chung chuyện nhà vợ . Những dịp rảnh hè, tết . Nhất là hè em hay cho con về quê chơi. Thời gian thỏa mái. Và những năm hè gần đây thì bỗng dưng em lại có cái tư tưởng là được chơi mẹ vợ.
Khi bà mẹ vợ tuổi 55 thì sao ngon ngọt như gái 18 đôi mươi hay kiểu 35 40 được. Về nhà vợ thì mình cũng không thể ăn không ngồi rồi. Cũng phải phụ giúp gia đình vợ nữa vì lao động chính là mẹ vợ. Cũng cầm cuốc ra đồng …. vâng vâng.Chính vì những lúc như thế trong lòng em cũng có hơi hơi muốn được làm tình với mẹ vợ.
Không biết sao những năm gần đây , kiểu cách gia đình vợ cảm giác khó chịu.Nhất là bà mẹ vợ. Nhà cửa lúc nào cũng đòi hỏi sắm sửa. Thì bọn em cũng lo mua này nọ…. rồi tiền bạc lúc nào cũng kêu khó khăn thiếu thốn( nhưng gia đình vợ cũng không phải là nghèo nàn khổ sở) . Bọn em thì cũng biết điều nên những chuyện sắm sửa trong nhà , thiếu gì mua nấy, từ tủ lạnh tivi …. em thấy nhà thiếu là mua. Không đợi mẹ vợ lâu lâu bóng gió này nọ. Nhìn chung quanh thôn xóm đều kiện sinh hoạt của nhà không kém mà có khi đầy đủ tiện nghi hơn những nhà khá giả . Trong khi bọn em làm xa ở thì thuê nhà lương thì không cao.
Chưa kể vụ tiền bạc, lúc thì nói thiếu tiền mua này nọ…. em cũng cố gắng biếu tặng cho dù không phải lễ tết.
Những khi ấy mẹ vợ vui vẻ hòa nhã , nhưng khi yêu cầu không được thì nhăn nhó sau lưng. Trong khi ấy bà là mẹ vợ kế. Em cũng không hiểu, chị vợ giàu có nhà cao cửa rộng nhưng mẹ vợ lại không yêu cầu này nọ, mà cứ nhắm vào chúng em.
Em cũng tức nhưng không bao giờ hẹp hòi. Vậy mà bà mẹ vợ không biết điều.
Cũng chính những năm gần đây tự nhiên bà thích ăn diện , không xiêm y , váy lụa là. Nhưng áo quần phải tươm tấc đồ bộ , hay đồ lửng thoáng mát. Đi chợ thôi là bà cũng phải mang dép cao gót, cũng phải xoa trắc lớp phấn mặc bộ quần áo giả vét trung niên,Rồi mới đi chợ.
Chị vợ , với vợ em cũng hay sắm sửa gửi vải cho may quần áo này nọ.
Vậy đó mấy năm nay bà mẹ vợ em cứ xem như chúng em là cái kho hàng hóa.
Mỗi khi về nhà vợ , mẹ vợ làm gì em cũng phải làm theo phụ giúp từ cuốc đất trồng rau , chăm sóc vườn cây ăn quả cũng như chăn nuôi lợn gà.
Năm mấy tuổi rồi mà bà mẹ vợ làm nông còn khỏe hơn em. Tay làm thoăn thoắc , cuốc đất xới cỏ lẹ làng. Vươn tay vác lên vai từng bó cây hay bó cỏ rất nhẹ nhàng.Còn em thì không phải yếu mà chủ yếu sức bền bỉ không bằng. Trăm hay không bằng tay quen. Vậy mà bả hay lẩm bẩm bảo em làm biếng, việc nặng nhọc không phụ giúp gì hết. Nghe nhiều thì cũng khó chịu , nhưng em quan niệm dù sao bả cũng là mẹ kế vợ nên kiểu như thủ tài lợi cho bản thân , nên em cũng không quan tâm bả nói cái gì.
Nói sơ thì các bác cũng ngầm hiểu rồi.
Làm thì mệt đổ mồ hôi , bả lom khom cuốc đất sợ dây chuyền vàng 5 chỉ đeo lủng lẳng đưa qua đưa lại bả lấy nhét vào cổ áo . Em nhìn ban đầu không có ý gì , chỉ nghĩ bà này khoe của , đeo dây chuyền vàng ra kiểu có của ăn của để. Và nhiều lần vô ý thế em thấy vú bà lòng thòng trong cái áo khi bà lom khom. Nhưng lúc ấy em cũng không có ý nghĩ sâu xa gì hết.
Mồ hôi chảy đầy mặt , bà kéo tà áo đưa lên lau mặt lộ ngấn eo bụng trăng trắng em cũng thấy luôn.
Cứ lặp đi lặp lại thế . Mà dạo 2, 3 năm nay. Lúc nào thấy vậy nhất là mỗi khi đi đâu bả đeo nhẫn vàng, dây chuyền . Nhưng lúc nào cũng than ngắn thở dài. Nên khi ra đồng phụ giúp , thấy kiểu nhét dây chuyền vàng vào cổ áo, em cũng tức nghĩ thầm vàng đeo đầy cổ mà cứ bòn rút của con cái( em không hẹp hòi, dù không than thì bọn em cũng cố gắng lo). Than thở mà cứ khoe của . Sau em nghĩ gớm mà sao bà thích khoe , rồi đi đâu cũng chải chuốt.
Em căm nhưng nghĩ bụng rằng bả xí xọn vậy có lẽ thích , bả làm ra của thì bả muốn gì kệ bả. Mình không có quyền nói. Thì có quyền suy nghĩ. Nhớ mỗi khi bả lom khom cái dây chuyền lủng lẳng thấy cái vú hiện lên trong đầu, thêm với khi kéo tà áo lau mồ hôi khoảng bụng trống huơ trống hoác trăng trắng . Làm em cũng xốn xang trong lòng.
Những lần như thế em cũng giận kiểu hám lợi của mẹ vợ. Nhưng khi đi làm chung thấy mỗi khi bà có động tác ấy , em lại thinh thích, dù trước kia không có ý nghĩ ấy. Nhìn đi nhìn lại mẹ vợ cũng ngon ngon .
Rồi có một hôm, mẹ vợ đi chợ về sớm sẵn tiện chở mấy bao gạo về , bả đi đường tắc cho tiện nhưng con đường ấy gồ ghề sỏi đá, thêm hôm trước mưa và xe công nông chạy làm đường đất này in hằn rãnh bánh xe trơn trược. Bả chở xuống dốc bị trược bánh xe xe ngã kéo theo bả ngã theo.Lúc ấy , cái xe phản chủ nó làm cái ống quần bị xé một đường ngay ống quyển.
Bả biết em làm gần ấy , bả điện thoại kêu réo om xòm. Chạy thấy bả ngồi xít xoa cái chân, chỉ bị trầy nhẹ và xe bị ngã mà thôi.Sau khi dựng xe ngay ngắn , bả vẫn ngồi bệt bên vệ đường nói mấy cái này là em phải làm . Em cũng nói sơ sơ vài câu lấy lòng mẹ vợ. Khi em thấy bả cứ ôm cái chân xoa bóp, em vội vàng nói:
– Mẹ có sao không?
– Đâu chết đi được, mày xem nó bầm thế này mà không sao?
Em nhìn ống quyển khi bả kéo cái ống quần bị rách đường chỉ, đúng chân cũng trắng, nổi tý gân xanh bên ấy vài đường xước da nho nhỏ hơi rớm máu.
Em lấy tay xoa cho bà :
– xước tý da thôi ạ. Để con xoa cho .
– có dầu đâu mà xoa. Ừ cũng đỡ đau đó.
Chỉ có xoa cho mẹ vợ đỡ đau chân , mà em có cảm giác thinh thích. Không biết khi ấy bà mẹ vợ em có cảm giác như thế nào nữa.
Em xoa xong còn xoắn ống quần rách lên giúp bà trên đầu gối. Bả chống tay ngồi dậy khó khăn . Em phải đỡ bả đứng lên , tay cũng quàng qua eo , bả đứng lên loạng choạng tay bá vào vai em. Em nâng nhẹ nhẹ mà đường dốc hơi trơn bả bám vào em mạnh hơn , sát người hơn . Bám như thế thì vai em đụng vào một bên ngực của bà, nhưng em cũng không có tư tưởng gì hơn ngoài cố gắng đỡ bà. Chỉ có cảm giác va chạm ngực , cũng như lúc xoa cái chân trầy da bà như thế mà thôi.
Ai dè ngờ đâu khi bà vừa đứng lên , do vô tình cái tà áo móc ngay nhánh tre gai , em đỡ bả lên nhanh quá làm cái áo bị rách toạc một đường ngay hông chạy xuống . Mảng rách khá to bằng bàn tay xòe, mà chạy dài từ ngay cái hông phía áo ngực chạy xuống .
– ôi , rách áo mẹ rồi.
Bả nói mà tay gỡ gai ra , em luống cuống nên gỡ phụ, tại tay vụng về làm mảng rách kêu toạc toạc to thêm. Bên hông mẹ vợ ló ra làn da trắng xanh .
Không muốn nhìn nhưng nó ngay trước mắt, em thấy sơ sơ hai cái vú nằm trọn trong áo ngực màu trắng thêm một phần hông và bụng. Theo phản xạ , em kéo mảng áo rách kéo che cho bà, nên tay có đụng vào phần ấy. Bả vẻ ngượng nên hất tay em ra và nói:
– mày làm rách áo mẹ rồi, thằng hậu đậu.
– con không cố ý , tại nhành tre móc vào chứ .
– thằng này , mày cãi nữa. Bỏ tay ra.
Em cũng mắc cỡ nên bỏ tay ra , bả kéo túm áo lại .
Sau khi đứng lên được rồi. Bả nói chân đau áo, quần rách làm sao chạy xe. Bả bảo em chạy xe về. Không lẽ cho bả đi bộ . Nên em ép bao gạo ra phía sau cho bả ngồi giữa sau lưng em . Đường gồ ghề trơn trược, mỗi khi xe sốc ổ gà là cái bao gạo dồn tới mẹ vợ bị đẩy lại phía em . Thêm với đường trơn em thắng xe hơi gấp nên người bả in nguyên phần trước ngực bả vào lưng em , thêm lại sợ té tay thì nắm tà áo rách tay thì khẽ vịn vai em, mỗi khi xe chạy