Khát vọng nồng liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, Nam Cung Kình Hiên lại đè ép lên người cô, hôn cho đến khi cô thở không nổi.
Dụ Thiên Tuyết thống khổ than nhỏ một tiếng, suy yếu mở đôi mắt ướt nhẹp
ra mê mang nhìn anh, lại run rẩy mãnh liệt dời ánh mắt, giọng nói khàn
đặc tràn đầy sợ hãi: “Lại là anh…..Đủ chưa…..Nam Cung Kình Hiên, anh khi dễ tôi đủ chưa…..”
Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô,
trái tim bị níu chặt lần nữa, ôm chặt thắt lưng của cô để cho cô dán sát với mình hơn, lạnh lùng nói khẽ: “Vĩnh viễn không đủ! Cô loại bỏ cái ý
niệm này ra khỏi đầu đi!”
Hai hàng mày thanh mảnh của Dụ Thiên
Tuyết chậm rãi cau lại, thống khổ và ủy khuất, u buồn nhắm lại đôi mắt
như cánh bướm, cô nỉ non: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi
anh…..”
Khóe mắt thậm chí đã rơi lệ, Nam Cung Kình Hiên đưa tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hôn khô những giọt nước mắt tủi hờn, đầu lưỡi quét qua hàng mi đang run rẩy, tràn đầy yêu thương: “Cô không
thể nào thoát khỏi tôi…..Ngoan ngoãn mà tiếp nhận thôi…..”
Hồi lâu sau Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngủ say trong sự triền miên ôn nhu của anh, Nam Cung Kình Hiên cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, bởi vì hương vị ngọt
ngào của cô mà vô cùng thỏa mãn, ôm cô vào lòng che chở rồi trầm trầm
rơi vào mộng đẹp.
*****
Dụ Thiên Tuyết không cách nào thừa nhận sự thật mình tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, da thịt lại
còn tiếp xúc thân mật, hàng mi rung động thẹn thùng, sự nhục nhã làm cho cô thiếu chút nữa là ngất lịm, dùng hết sức đẩy khuỷu tay của anh ra
khỏi người mình!
Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà bị giật mình
tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra liếc nhìn cô một cái.
Tối hôm qua thật sự là đã uống quá nhiều rượu, quả nhiên là say rượu mất lý trí, tại sao mình lại ở cùng với cô gái này? !
“Nam Cung Kình Hiên! Anh…..” Sự khiếp sợ và xấu hổ đã khiến Dụ Thiên Tuyết mất đi chức năng ngôn ngữ, hai mắt ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đỏ lên,
cô thật rất muốn giơ hai tay lên tát vào mặt của mình.
“Tôi ở
đây…..” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, cơ bắp rắn chắc lộ ra, anh nheo
mắt lại quan sát cô, cười nhạo: “Thế nào, cô muốn chia sẻ cảm thụ cùng
tôi sao? Tối hôm qua kỹ thuật của tôi thế nào?”
Chóp mũi của Dụ
Thiên Tuyết vô cùng chua xót, túm drap giường qua bao lấy thân thể của
mình, giọng run run tức giận mắng chửi: “Tối hôm qua tôi căn bản không
phải ở chỗ này, rõ ràng tôi đang ở viện điều dưỡng! Tên cầm thú đáng
chết, ai cho anh chạm vào tôi nữa! !”
Nam Cung Kình Hiên “Hừ”
lạnh một tiếng, cũng không che đậy bộ phận trọng yếu trên cơ thể mình,
ưu nhã đứng dậy: “Tôi cũng thấy kỳ quái, sao tôi còn hứng thú đụng cô,
cô chửi thêm một câu tôi liền làm thêm một lần, không tin thì cứ thử
coi, hửm?”
Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết trợn to nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Nam Cung Kình Hiên, anh không phải là người!”
Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, làm sao anh có thể như vậy! Là tôi bị cưỡng bức, tôi không phải
tự nguyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com