Còn chưa kịp suy
nghĩ, Nam Cung Kình Hiên đã thấy hạ thân nóng bừng bừng, rất chậm chạp
tiến vào trong cơ thể cô, chỉ vào một nửa, liền thoải mái dễ chịu, anh
hít một hơi đâm thẳng vào.
Nhưng đau đớn mãnh liệt cùng cảm giác
khó chịu, cuối cùng làm cho Dụ Thiên Tuyết thanh tỉnh lại.
Cảm giác trong cơ thể rõ ràng như
vậy, một tấc một tấc bị chiếm hữu, bị lấp đầy, bị khí phách đàn ông
ngang ngược vây quanh, hai hàng mi đẫm nước mắt rung động, chậm rãi mở
ra, nhìn thấy gương mặt mà mình thống hận nhất.
“A!…..”
Một tiếng thét chói tai, xé rách không khí yên tĩnh của gian phòng.
Rõ ràng là khuôn mặt tuấn dật góc cạnh của Nam Cung Kình Hiên, mặc cho
người dưới thân tùy ý kêu gào, định cúi đầu an ủi cô đôi câu, thật không nghĩ đến ‘Bốp!’ một tiếng, gối đầu nện thẳng vào mặt anh, anh đau đớn
rên lên không thể không lui về phía sau.
Anh vừa lui, Dụ Thiên Tuyết liền dùng hết hơi sức đẩy
anh ra, nắm chặt drap giường phủ lên trên người mình rồi lui về phía đầu giường.
“Chết tiệt…..Cô muốn làm gì!” Nam Cung Kình Hiên căm tức cầm gối đầu lên, lồng ngực cường tráng vững chãi không chút che giấu
hiện rõ trước mặt cô, trên trán lòa xòa vài sợi tóc cùng những giọt mồ
hôi tản ra sức quyến rũ nam tính!
Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển,
trên người mệt mỏi rã rời cùng đau nhức làm cho cô biết rõ xảy ra chuyện gì, đôi mắt đẹp từ hoảng hốt trở nên thanh tỉnh, liên tiếp ôm gối điên
cuồng đập anh tới tấp: “Khốn kiếp…..Anh đã làm gì không phải anh là
người hiểu rõ nhất hay sao? ! Vô sỉ cầm thú, ai cho phép anh chạm vào
tôi!”
Nam Cung Kình Hiên chịu đựng để cho cô tiết hận theo phương thức của cô, gương mặt tuấn tú căm tức càng lúc càng xanh mét, cuối
cùng đưa người ra đỡ ôm chặt cái gối, cười lạnh một tiếng nhìn cô: “Tôi, Nam Cung Kình Hiên muốn người phụ nữ nào không cần ai cho phép, nhất là người giống như cô vậy…..Dụ Thiên Tuyết, cô cho là bản thân đáng giá
bao nhiêu tiền, cho dù tôi chạm vào cô thì cô có thể làm gì!”
Dụ
Thiên Tuyết trừng to đôi mắt nhìn anh, nước mắt dần dần đong đầy, gắt
gao cắn chặt môi, dùng drap giường bao lấy chính mình muốn xuống giường
rời đi.
Đôi mày kiếm của Nam Cung Kình Hiên nhíu chặt, tiến lên một bước ôm lấy cô kéo vào trong ngực: “Cô muốn đi đâu!”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết sưng đỏ, tách cánh tay anh ra liều mạng giãy
giụa, bi thống kêu gào: “Buông tôi ra, Nam Cung Kình Hiên anh buông tôi
ra! Tôi hận anh! Tôi hận không thể cầm dao giết chết anh! !”
Nam
Cung Kình Hiên yên lặng nhìn từng giọt nước mắt trong suốt trào ra từ
hốc mắt của cô, càng lúc càng rơi xuống nhiều hơn, đau lòng vô cùng,
nhưng trong giọng nói lại thể hiện sự chán ghét: “Hận tôi đến vậy sao?
Bất quá chỉ là cùng tôi một đêm, cô cho rằng có thể bồi thường những
chuyện cô đã làm với Dạ Hi sao!”
“Anh cút đi!” Giọng nói của Dụ
Thiên Tuyết cũng đã khàn khàn, cả người gần như sụp đổ, trợn tròn mắt,
nước mắt rơi xuống ‘boong boong’: “Nam Cung Kình Hiên, anh không phải là đàn ông! Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi anh không phải không biết! Cả đời tôi cũng đã bị anh phá hủy! Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi cùng
anh một đêm, tôi không nợ anh! !”
Nam Cung Kình Hiên bị ánh mắt
của cô bức tới cực điểm, nắm tóc kéo cô qua kề sát mặt cô gầm nhẹ: “Đủ
rồi! Cô nghe rõ cho tôi, tôi muốn phụ nữ chứ không phải muốn lần đầu
tiên, cô…..”
Anh cứng họng,
trong đôi mắt thâm thúy cuồn cuộn sóng lớn, lòng dạ ác độc nói một câu:
“Loại phụ nữ như cô căn bản không xứng nằm ở trên giường tôi!”
Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn suy sụp, nhắm mắt lại rơi lệ, bóng dáng mảnh mai yếu ớt khe khẽ run rẩy.
Nam Cung Kình Hiên cũng lười tranh luận cùng cô, dứt khoát để mặc cô một
mình đi ra ngoài, bóng dáng suy nhược của Dụ Thiên Tuyết ngã ngồi trên
sàn nhà, bả vai đụng vào cạnh giường, đau đến khó chịu ngâm lên một
tiếng, sắc mặt tái nhợt, bỗng cảm thấy không còn luyến tiếc sự sống.
Không có cách nào nắm giữ cuộc sống của mình, đúng sai, thị phi, cũng không
đủ sức thay đổi, đến tột cùng cô sống còn có ý nghĩa gì?
Nam Cung Kình Hiên nghe được động tĩnh trong phòng, đi tới bên cạnh cửa, gương
mặt âm trầm thoáng hòa dịu, khẽ nguyền rủa một tiếng, nhịn không được
quay trở lại nhìn cô, lại phát hiện trên giường có một bãi màu hồng nhàn nhạt, Dụ Thiên Tuyết té ngã nằm trên đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com