Nam Cung Kình
Hiên khẽ nguyền rủa một tiếng, có cảm giác lần nữa bị bề ngoài yếu đuối
của cô lừa gạt, ôm eo cô kéo qua, trong lúc cô thét lên một tiếng chói
tai anh đã lấn áp cô lên giường, giữa chiếc giường lớn mềm mại, thở dốc
kịch liệt, vết miệng vết thương trên vai cô nứt ra, không ngừng run rẩy.
“Đừng…..” Dụ Thiên Tuyết bấu víu bờ vai của anh, đôi mắt đầy lệ, nức nở nói:
“Buông tôi ra…..Nam Cung Kình Hiên, anh không được cưỡng bức tôi, anh
không được phép làm như vậy….. Đây là phạm pháp
“Tôi làm chuyện
phạm pháp nhiều lắm, có muốn tôi kể từng chuyện từng chuyện cho cô nghe
không!” Nam Cung Kình Hiên liều mạng, gặm cắn cần cổ ngọt ngào trắng
mềm, hai tay ở trên người cô xoa nắn, lực đạo khi nhẹ khi mạnh.
Dụ Thiên Tuyết bất đắc dĩ giơ chân đạp anh, ra sức nhúc nhích, tay chân đấm đá giãy giụa.
“Tên khốn kiếp này! Cầm thú!” Cô gào khóc lên.
“Đáng chết.” Nam Cung Kình Hiên dùng một tay đè chặt đầu gối đang làm loạn
của cô, một tay bắt lấy cổ tay của cô đưa lên đỉnh đầu, trong đôi mắt đỏ ngầu lộ rõ ham muốn cuồng dã: “Cô còn cử động nữa thì sẽ biết tay tôi!
Cô dám ra tay với Dạ Hi, tôi còn chưa có tính sổ với cô! Nói cho cô
biết, cử động một cái nữa coi chừng tôi sẽ phá hủy luôn Dụ Thiên Nhu!”
Cảm giác thân thể bị giam cầm khiến cho Dụ Thiên Tuyết run rẩy, xương cốt
đau nhức làm cô thanh tỉnh, đôi mắt đẫm lệ mông lung, sắc mặt trắng bệch nhìn anh.
“Anh nói cái gì?” Dụ Thiên Tuyết nhịn không được run
run hỏi: “Không phải anh đã nói là muốn đưa em ấy ra nước ngoài sao? Anh đã đồng ý với tôi sẽ chữa khỏi cho em ấy!”
“Ha..…” Gương mặt
tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ bừng, giận quá hóa cười, tiến tới gần cô, hung ác nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói mà cô cũng tin! Dụ Thiên
Tuyết, người phụ nữ ác độc như cô không đáng giá để tôi phải thương hại! Cô chờ xuống địa ngục đi!”
Anh
mạnh mẽ tách hai chân thon dài trơn bóng trắng noãn của cô ra, thân thể
cao lớn rắn rỏi nặng nề ép sát lên người cô, vật cực đại cứng như thép
chống đỡ nơi thần bí ẩm ướt mềm mại, như nham thạch nóng chảy sắp phun
trào đốt cháy cô!
Nước mắt nóng hổi của Dụ Thiên Tuyết điên cuồng rơi xuống, oán hận cùng khuất nhục dâng trào, khóc gào kêu la: “Không
được đụng vào tôi! ! Tôi sẽ giết anh! ! Nam Cung Kình Hiên, tại sao anh
gạt tôi, anh đã đồng ý chữa trị cho Tiểu Nhu, anh đồng ý rồi! Tôi thực
sự không có làm chuyện gì có lỗi với nhà Nam Cung, nửa điểm cũng không
có! !”
Cô đau đớn gào thét trong tuyệt vọng, lỗ tai của Nam Cung
Kình Hiên ong ong, anh nghẹn đến mặt đỏ bừng, không muốn cùng cô tranh
luận nữa.
“Ư…..m.” Nam Cung Kình Hiên cực kỳ thoải mái đến muốn chết, hai mắt đỏ hồng, bàn tay to nâng ót cô lên, cắn mút cái gáy tuyết trắng đầy những vết đỏ tươi như những vết máu ứ đọng.
Sau cùng,
sự trong trắng thuần khiết sắp bị ác ma chiếm đoạt, Dụ Thiên Tuyết dùng
hết hơi sức cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm mồ hôi vùi sâu vào gáy
anh, hung hăng cắn!
“…..! Đáng chết!” Nam Cung Kình Hiên bị cắn
đau bừng tỉnh, hai mắt đỏ ngầu như mắt dã thú, bàn tay cuốn lấy tóc cô
muốn lôi cô ra ngăn lại, nhưng cô vẫn tiếp tục cắn, anh hung tợn tăng
lực kéo mạnh, cô gái nhỏ đang quấn trên người quả nhiên vì đau mà nhả
ra, ‘Bịch’ một lần nữa bị ném lại trên giường, làn môi đau đến trắng
bệch.
“DỤ-THIÊN-TUYẾT, cô đủ rồi!” Nam Cung Kình Hiên hung bạo
gầm lên, chóp mũi đối diện chóp mũi của cô, hơi thở nóng bỏng thiêu cháy da thịt cô: “Biết có bao nhiêu phụ nữ liều chết muốn bò lên giường của
tôi, gả cho tôi không? ! Tôi cho cô cơ hội này, không chê cô bẩn, không
chê cô đã từng cùng người đàn ông khác, con mẹ nó, cô còn kháng cự cái
gì! !”
“Cút!” Dụ Thiên Tuyết khàn giọng thét chói tai, trong đôi
mắt mông lung đầm đìa nước mắt nóng hổi chảy xuống, dùng hết hơi sức
cuối cùng thống thanh gào thét: “Nam cung Kình Hiên, anh không có nhân
tính, cầm thú, tôi điên rồi mới tin tưởng loại người đê tiện như anh sẽ
cứu Thiên Nhu, tôi điên rồi mới có thể coi mình như tiện nhân để tùy ý
anh định đoạt! Anh thả tôi ra!”
Cô khóc đến cả người run rẩy, hận đến hủy thiên diệt địa!
Nam Cung Kình Hiên kéo tóc buộc cô phải ngửa đầu ra sau, anh cúi người, hơi thở nóng bỏng bao trùm vành tai lạnh buốt: “Tốt, để tôi xem cô có bao
nhiêu ngạo khí!”
Bàn tay giữ chặt thắt lưng cô, anh hung ác đâm thẳng vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com