Trình Dĩ Sênh nhíu mày, theo bản năng muốn đỡ cô, lại bị cô nhạy cảm tránh né.
“Thôi, em uống cũng nhiều rồi, ly này anh tự mình uống.” Trình Dĩ Sênh nhẫn nhịn đau lòng nói một câu.
Không biết đã uống bao nhiêu rượu, Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào ly rượu
đầy chất lỏng màu đỏ như máu kia, dùng tất cả sự quật cường để duy trì
đầu óc tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Như vậy sao được? Cả đời chỉ kết hôn có một lần, Trình tiên sinh, ly này tôi mời anh, chúc anh hôn nhân mỹ mãn, trăm năm hòa hợp!”
Cô đột nhiên nâng ly rượu lên, cần cổ trắng
như tuyết hơi ngửa ra sau tạo thành một đường cong tao nhã khiến những
người xung quanh động lòng mê đắm.
Chẳng qua là rượu quá mạnh, cô uống được một nửa liền bị sặc, nhưng vẫn cố chấp uống cạn, khóe mắt ươn ướt, khàn giọng nói một tiếng: “Thật xin lỗi.” rồi đẩy mọi người ra
chạy về hướng toilet.
Tiếng nước chảy rắc rắc lấn áp tất cả âm
thanh, Dụ Thiên Tuyết chống hai tay ở hai bên, những giọt nước lạnh buốt trên mặt rơi xuống quần áo, cô che miệng, sau cùng đau đớn khóc thành
tiếng.
Nhiều hình ảnh cuồn
cuộn xuất hiện trong đầu, mùa đông gian nan ở thành phố Z, trong căn
phòng nhỏ bé không có hệ thống sưởi, chỗ nào cũng đều lạnh như băng, cô
lạnh đến hai lỗ tai và bàn tay đỏ bừng, mỗi lần Trình Dĩ Sênh đi làm đều dẫn cô theo, trong tiệm Pizza Hut có trang bị đầy đủ hệ thống sưởi, làm cho cô ấm áp, anh bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi, thật vất vả mới có thể rảnh rỗi một chút liền chạy đến bên cạnh cô, hôn tay của cô
tràn đầy áy náy nói ‘Thiên Tuyết, đi theo anh, thật uất ức cho em.’
Tiếng nước chảy vẫn còn vang lên, Dụ Thiên Tuyết lau mặt rồi đưa tay tắt vòi
nước, tự nói với mình, không nghĩ, không nghĩ không nghĩ không nghĩ nữa! Là anh sợ nghèo đến điên rồi mới phản bội cô, đàn ông như vậy, cô không cần nghĩ đến nữa!
Ra khỏi toilet, cô không cẩn thận nên đụng phải một người, làm cho đối phương thét lên chói tai.
“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý..…” Dụ Thiên Tuyết theo bản năng nhận lỗi, hai tròng mắt ửng đỏ, thanh âm khàn khàn.
“Cô không nhìn đường à!” Nam Cung Dạ Hi tức giận ngẩng đầu, thấy là cô cũng thoáng kinh hãi, ngay sau đó trên mặt mới hiện rõ sự châm biếm: “Dụ
Thiên Tuyết, là cô? Cô tới đây làm cái gì!”
Dụ Thiên Tuyết cũng
vừa mới nhìn rõ cô ta, khuôn mặt vì men rượu mà nóng bỏng, lắc lắc đầu:
“Cô yên tâm, tôi không muốn đến, càng không muốn nhìn thấy các người.”
Vốn dĩ cô không phải là cam tâm tình nguyện tới đây.
“Cô…..”
Khuôn mặt tinh xảo quyến rũ của Nam Cung Dạ Hi có chút vặn vẹo, hận đến
cắn răng, cáu kỉnh hét lên: “Dụ Thiên Tuyết, cô có toan tính gì! Nếu
không muốn đến thì mau cút ra ngoài cho tôi! Hôm nay là tiệc đính hôn
của tôi, trợn to mắt chó của cô lên nhìn cho rõ ràng, Trình Dĩ Sênh là
người đàn ông của tôi! Chắc cô đã phải tính kế rất nhiều mới có thể trà
trộn vào tham gia tiệc đính hôn của tôi, quả thật không biết xấu hổ!”
Dụ Thiên Tuyết cũng không nhịn được nữa, nhớ tới những đau đớn và khuất
nhục mình đã phải gánh chịu trong ngày hôm nay, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng rưng rưng: “Đàn ông của cô thì cô tự mình quản cho tốt, đừng
để anh ta tới tìm tôi cũng đừng để anh ta quấn lấy tôi, giữ không được
người đàn ông của mình, cũng đừng đến trách tôi sao lại có bản lãnh!”
“Cô…..Cô giỏi lắm, cô dám ở trong nhà tôi ngay tại bữa tiệc của tôi mà nói
chuyện với tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Nam Cung Dạ Hi cũng tức giận đến nước mắt lưng tròng.
Dụ Thiên Tuyết xoay người rời đi, bóng dáng mảnh khảnh vẫn thẳng tắp kiên cường.
“Cô đứng lại! Đồ hèn hạ thối tha, tôi sẽ không để cho cô đi! Hôm nay phải
cho cô biết thế nào là lễ độ!” Nam Cung Dạ Hi tức giận tiến lên, nắm tóc của cô hung hăng kéo về phía sau.
“Á…..” Nhất thời Dụ Thiên
Tuyết đau đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng bắt lấy tay vịn cầu thang, cô thật không ngờ tới tiểu thư nhà giàu có lại đanh đá như thế, cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Buông ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com