Sáng tinh mơ, chiếc
Lamborghini màu đen như được bao phủ một vầng sáng mê ly, Dụ Thiên Tuyết hít thật sâu mấy lần mới ngồi vào ghế lái phụ, lông mi thật dài chậm
rãi rũ xuống, không nhìn tới gương mặt cương quyết lãnh ngạo của người
đàn ông bên cạnh.
Nhưng Nam Cung Kình Hiên lại quan sát cô qua
kính chiếu hậu, làn váy trắng như tuyết tôn lên da thịt trơn bóng như
ngọc, ghế ngồi màu xám nhạt càng làm nổi bật sự ôn nhu mềm mại của cô,
anh cau mày, hai mắt mở to, không kiên nhẫn đợi cô ngồi ổn định.
…..Cô gái này, chỉ một động tác rất nhỏ cũng có thể làm mình mất khống chế, loại cảm giác này quá tệ.
Nhất là tối hôm, qua sau khi nếm thử một chút hương vị của cô, lại càng không thể khống chế.
“Bắt đầu từ hôm nay, từ phòng thị trường cô được điều đến phòng làm việc ở
tầng cao nhất.” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp tuyên bố
chuyện này, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi lộ ra sự kiêu căng cao nhã: “Tôi
sẽ không định kỳ đến Lịch Viễn kiểm tra.”
Dụ Thiên Tuyết run lên, lần nữa không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh.
“Tôi đến nơi đó làm gì? Tôi làm ở phòng thị trường rất tốt, lên đó tôi không biết phải làm cái gì? !”
“Tôi sẽ an bài, tóm lại cô phải lên đó!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, lái xe quẹo qua một góc cua.
Dụ Thiên Tuyết không nói gì thêm, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô biết, có nói gì cùng người đàn ông này đều vô dụng, còn phản kháng
chỉ làm đau bản thân, trong xe mở điều hòa có chút lạnh, cô cố gắng ôm
lấy hai cánh tay mình.
“Lạnh thì
nói! Cô cho rằng ai cũng là mẹ ruột của cô nên lúc nào cũng chăm sóc và
nghĩ đến tâm tình của cô sao? !” Nam Cung Kình Hiên phát hiện ra động
tác của cô, không khách khí nói một câu.
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết
nhíu đôi mày thanh tú lại, thật không biết, thì ra một câu quan tâm cũng có thể bị anh nói khó nghe như vậy.
“Chừng nào thì Thiên Nhu đi
nước ngoài làm phẫu thuật, cần tôi chuẩn bị cái gì không?” Hiện tại có
việc cầu người, thanh âm của Dụ Thiên Tuyết theo bản năng hạ thấp một
chút.
Nam Cung Kình Hiên kiêu căng cười một tiếng: “Còn phải xem
tâm tình của tôi! Cô biểu hiện không tốt coi chừng em gái mình gặp báo
ứng, tôi đã nói với cô tôi không phải là người lương thiện!”
Trong lồng ngực của Dụ Thiên Tuyết bùng cháy lửa giận, nhưng buồn nôn nhất
chính là anh lấy chuyện của Thiên Nhu ra để uy hiếp, thật sự không nhịn
được bật thốt lên: “Anh rốt cuộc có điều kiện gì làm ơn nói rõ ràng một
lần không được sao? Muốn tôi sau này trả lại tiền cho anh cũng được, bắt tôi liên tục nghe lời anh là có ý tứ gì? Không có kỳ hạn sao? Tôi làm
được nhưng anh vẫn cố tình bất mãn thì làm sao bây giờ!”
“Vậy thì lại tiếp tục làm!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc cô một cái, nhớ
tới chuyện tối ngày hôm qua liền lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa…..Cô
cách xa Trình Dĩ Sênh một chút cho tôi, còn để tôi nhìn thấy các người
dây dưa không rõ cô nhất định sẽ chết!”
Một câu nói khiến Dụ
Thiên Tuyết nhớ tới những ký ức ghê tởm khuất nhục kia, cũng cau mày
nói: “Anh yên tâm, đàn ông đã chạm qua những người phụ nữ khác tôi không thèm, tôi thích sạch sẽ!”
Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên bỗng đen xuống, lạnh giọng giễu cợt: “Chính cô cũng bẩn, có tư cách gì nói người khác!”
Dụ Thiên Tuyết nhíu mày sâu hơn, tức giận đến mức đôi mắt xinh đẹp trong
suốt cũng muốn phóng hỏa: “Nam Cung Kình Hiên anh không nên quá phận,
tại sao anh nói tôi bẩn! Còn nói như vậy coi chừng tôi trở mặt với anh!”
“Cô đã từng hòa nhã với tôi sao!” Nam Cung Kình Hiên đưa tay hung hăng bóp chặt cằm của cô, liếc mắt nhìn chằm chằm cô.
Một chuỗi tiếng nhạc du dương trầm thấp vang lên trong xe.
Cằm của Dụ Thiên Tuyết đau đến run rẩy, cô rên nhẹ cắn răng chịu đựng, thật may là điện thoại di động của anh vang lên, chẳng qua là anh lạnh lùng
lườm cô một cái liền cầm điện thoại di động lên, một cánh tay khác vẫn
tiếp tục lái xe, động tác ưu nhã tự nhiên.
“Vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên nghe điện thoại liền nhíu mày, sắc mặt lạnh đến tái xanh.
Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đang xoa dịu cảm giác đau nhức do lực đạo của anh
mang tới, vậy mà nháy mắt tiếp theo anh đột nhiên quẹo cua, xe ở trên
đường cao tốc xẹt qua tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, đột nhiên thắng xe dừng lại!
“…..” Thân thể Dụ Thiên Tuyết đụng vào trên cửa xe, buồn bực đau nhức khó chịu.
“A..…” Trên khuôn mặt lãnh ngạo của Nam Cung Kình Hiên hàm chứa tức giận, cười lạnh hướng đến gần cô, cánh tay đặt trên phần dựa lưng của ghế lái phụ, đôi mắt lạnh chăm chú nhìn cô trong khoảng cách gần: “Cô đoán thử coi,
Trình Dĩ Sênh về sau sẽ thế nào, hửm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com