Nam Cung Kình Hiên
cũng hơi ngẩn ngơ, ở khoảng cách gần như vậy, tựa hồ cũng có thể ngửi
được mùi vị nước mắt của cô, nặng nề rớt xuống một giọt, nếm vào trong
miệng nhất định vị sẽ rất chát.
“Không tìm được em gái của anh, anh đánh tôi làm gì?” Gương mặt của cô trắng
nõn, đôi mắt to tròn trong suốt lộ vẻ không khuất phục.
Nam Cung Kình Hiên thoát khỏi tưởng tượng của mình, anh mím môi, lạnh lùng buông cô ra.
Dụ Thiên Tuyết loạng choạng đứng không vững, chỉ có thể bắt lấy một ống tay áo của anh.
“Tôi nói hai chuyện, thứ nhất, bắt đầu từ hôm nay cô phải ở dưới sự giám sát của tôi, nếu như Trình Dĩ Sênh trở lại tìm cô, tôi sẽ lập tức bắt được
cậu ta, thuận tiện tìm được Dạ Hi, thứ hai, có một chuyện rất quan
trọng…” Nam cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Dạ Hi chưa cưới đã mang thai, tin tức này chỉ có mấy người biết, người của nhà Nam Cung tự nhiên sẽ không nói ra để tự mình bẽ mặt, mà cô…Tốt nhất cũng nên
ngoan ngoãn mà câm miệng, nếu không, một khi tin tức lộ ra, tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe bi thương rồi biến mất.
“Tôi không phải phạm nhân, anh không được giám sát tôi.” Cô lên tiếng phản kháng.
“Cô có phài phạm nhân hay không là do là tôi định đoạt.” Nam Cung Kình Hiên khinh miệt nhìn cô một cái.
“Chẳng lẽ anh không có biện pháp khác sao?” Dụ Thiên Tuyết hét lớn: “Nhà Nam
Cung ở thành phố Z hô phong hoán vũ, vậy mà tìm không thấy hai người họ
hay sao?”
“Hai đứa nó nhất định còn ở thành phố Z, tài khoản của
Dạ Hi bị khóa rồi, nhà ga, sân bay, thậm chí là bến xe nhỏ tôi cũng đã
cho người giám sát, chỉ cần bọn nó rời đi thì nhất định sẽ bị tôi tra
ra…Dạ Hi không dám về nhà, Trình Dĩ Sênh chỉ có thể tìm cô, Dụ Thiên
Tuyết, đừng nói với tôi đến lúc đó cô có thể ‘Đại nghĩa diệt thân’ mà
tới nói cho tôi biết hành tung của hai đứa nó.” Nam Cung Kình Hiên nói
một cách chắc chắn: “Phụ nữ đối với đàn ông luôn luôn mềm lòng, ngẫm lại thử xem, nếu như Trình Dĩ Sênh rơi nước mắt trở về cầu xin cô, cô có
tha thứ cho cậu ta không?”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau xót, đôi mắt rưng rưng hơi rung động.
Cô điên cuồng tìm kiếm cả một ngày, cuối cùng té ở trên ghế salon, cảm
thấy toàn bộ thế giới sụp đổ trong tuyệt vọng, nhưng cô vẫn ảo tưởng
Trình Dĩ Sênh sẽ trở về, nếu anh thật sự chán nản đứng trước mặt mình
rơi nước mắt, mình có thể hung ác? Có thể tuyệt tình? Có thể vì đây là
lần thứ nhất bị tổn thương mà để người đàn ông này cút khỏi thế giới của mình?
Đau lòng mãnh liệt làm nước mắt dâng lên, lại bị chính cô cắn răng đè xuống.
“Ha ha…” Nam Cung Kình Hiên cười lên, trong con ngươi thoáng qua chút
châm chọc ác độc: “Quả nhiên bị tôi đoán đúng phải không? Phụ nữ đều quá ngốc, cũng giống như bộ dạng xinh đẹp của họ vậy.”
Dụ Thiên Tuyết vẫn còn đứng tại chỗ, anh đi tới, cầm thứ gì đó ở trên bàn lên, nắm lấy cổ tay của cô đeo vào.
Cô cả kinh, theo bản năng giãy giụa, nhưng trên cổ tay đã có một chiếc đồng hồ.
Dụ Thiên Tuyết cau mày, hung hăng giật ra, lúc này mới phát hiện trên đồng hồ có một cái khóa nho nhỏ, một tia sáng màu vàng lóe lên trong lòng
bàn tay của anh rồi biến mất, cổ tay của cô bị dây đồng hồ siết chặt.
“Anh làm cái gì?” Cô cảnh giác, nhíu mày hỏi.
“Để tôi dễ dàng tìm thấy cô.” Nam Cung Kình Hiên đi tới ngồi tựa trên ghế
xoay, dáng người cao ngất kiêu căng lộ vẻ tao nhã phóng khoáng, mặt anh
giãn ra: “Phương pháp này đơn giản nhất.”
Dụ Thiên Tuyết không
thể tin được, tiếp tục giãy giụa, kết quả làm cho cổ tay của mình đỏ
bừng.
“Cô coi đó là sỉ nhục
hay sao? Đồ của nhà Nam Cung chúng tôi có bao nhiêu người muốn cũng
không có được, cô còn ở đó mè nheo cái gì?” Nam Cung Kình Hiên cau mày,
hung tợn nhìn cô gái trước mắt.
Một thân mặc bộ váy lễ phục màu
xám tro ngắn trên gối, lộ ra đôi chân mịn màng trắng nõn, mái tóc đen
dài xõa tán loạn, vẻ dịu dàng đặc hữu của người con gái phương đông,
chẳng qua là tính tình sao lại quật cường như vậy?
Dụ Thiên Tuyết ngừng giãy giụa, cô tháo ra không được.
Trong ánh mắt có chút chán nản, cô ngước mắt nhìn người đàn ông là trụ cột của nhà Nam Cung, trong lòng trăm điều rối rắm.
“Buổi tối lúc anh ngủ, ở trên giường có cái chốt xiềng chân, khóa vào cổ chân mình, thì anh có thể cảm nhận được cảm giác bây giờ của tôi, coi có
chút nào thoải mái nào hay không?”
Cô nhíu mày, thanh âm trong cổ họng nghẹn ngào khàn khàn.
Nam Cung Kình Hiên nhíu nhíu mi, muốn nói điều gì đó, nhưng cô đã đi về phía cửa, lạnh lùng ra bước ra ngoài.
Trong lòng anh không hiểu sao thấy căng thẳng, vội vàng theo sau cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com