Biểu tình lạnh lẽo của Lạc Phàm Vũ phản chiếu trên pha lê, tà mị lại lộ ra sự lạnh lùng.
Mấy ngón tay thon dài đè gáy cô lại, không nói lời nào chỉ mãnh liệt hôn
lên môi cô, dùng lực đạo hung ác cùng hành động điên cuồng phong bế mọi
thanh âm phát ra từ miệng cô.
Cả người Lạc Phàm Vũ giống như một
con sư tử bắt được con mồi, nhanh chóng kéo chiếc váy dài duy nhất trên
người cô xuống dưới, tuy trong phòng có mở máy sưởi, nhưng bỗng nhiên
bại lộ ở trong không khí, da thịt vẫn nổi lên một tầng da gà, bàn tay
anh xoa xoa làn da run rẩy đó, kéo cô vào trong lòng ngực, tùy ý chạm
vào toàn thân cô.
Như có một dòng điện lưu, từ lúc anh bắt đầu tiếp xúc đến da thịt của cô, sự tê dại kịch liệt len lỏi khắp toàn thân.
Đã rất lâu Lạc Phàm Vũ không trải qua loại cảm giác cơ khát này, lực đạo
của anh rất mạnh, như mang theo lực lượng phá hủy, rất muốn xoa cô gái
nhỏ trong lòng ngực thành một vũng nước, sau đó hung hăng ăn luôn cô vào trong bụng.
Cô liều mạng giãy giụa, nắm tay để ở trung gian hai người, hung hăng đẩy anh, cả người run rẩy như lá khô rơi.
“Ưm……” Nụ hôn kích tình khiến thanh âm của cô trở nên ái muội không rõ ràng,
Lạc Phàm Vũ có thể cảm giác được cả người cô căng chặt, uất ức, phẫn nộ, còn có sợ hãi, nhưng không kịp bận tâm đến cảm xúc của cô rốt cuộc là
cái gì, anh ôm chặt cô cùng ngã lên trên sofa.
Vẫn là bộ sofa màu nâu xen màu trắng, có sự rắn chắc xen lẫn mềm xốp co dãn, cô gái dưới
thân bị anh ép tới gắt gao, sofa lõm xuống, anh rất có ý tứ hôn lên mặt
cô, chạm đến thân thể cô, ngọn lửa dục vọng giữa hai người thiêu đốt
càng lúc càng kịch liệt, Lạc Phàm Vũ cởi phăng áo sơmi của mình, kêu lên một tiếng rồi đè lên thân thể chỉ còn mặc áo ngực cùng quần lót của cô.
Xúc cảm như vậy, quả thực khiến anh điên cuồng.
Sự căng chặt đã nhẫn nại tới cực điểm, anh đẩy hai chân của cô ra, lúc
định tiến hành bước tiếp theo, anh cảm giác được thân thể cô kịch liệt
run rẩy, còn bàn tay thì sờ được mái tóc ướt nước mắt lành lạnh.
Cuối cùng, Lạc Phàm Vũ chỉ đành cưỡng bách mình ngừng lại.
Vẫn lưu luyến cánh môi thơm ngọt của cô, anh mê muội hôn thêm một chút mới ngẩng đầu, thấy được đang vẻ lệ rơi đầy mặt của cô.
Trong nháy mắt, tâm tình của Lạc Phàm Vũ trở nên phức tạp, đôi mắt mang theo
dục vọng lộ vẻ nặng nề, cảm giác được thân thể hai người vẫn còn đang
dán chặt nhau, dù anh có định lực cỡ nào cũng không thể buông cô ra
được, chỉ túm qua một cái gối lót ở phía dưới đầu cô, để cô có thể thoải mái nằm ở dưới thân của anh mà run rẩy khóc thút thít.
“Anh buông tôi ra……” Dụ Thiên Nhu quay đầu qua một bên, run rẩy đẩy anh.
Lạc Phàm Vũ kịp thời bắt được cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, ấn ở một bên.
“Còn dám gọi nhịp với tôi à?” Giọng anh khàn khàn lại rất từ tính, vẫn lộ vẻ áp bách như cũ nhưng không còn lạnh lẽo: “Nếu tôi muốn em, còn quan tâm em có bạn trai hay không sao? Chơi loại xiếc này chỉ càng kích thích
tôi mà thôi, hiện tại nếm được hậu quả chưa?”
Nước mắt của Dụ Thiên Nhu càng rơi dữ dội hơn.
Cô cảm giác được, cảm giác được lực lượng đáng sợ của người đàn ông này,
có thể dễ dàng hóa giải mọi sự liều chết giãy giụa của cô, ấn giữ cô
không thể động đậy, là cái loại lực lượng có thể hủy diệt cô để ăn vào
trong bụng.
“Đừng chạm vào tôi…… Anh đừng chạm vào tôi……” Cô khóc, sợ đến mức muốn tránh cũng không tránh được.
Nhưng hai thân thể xa lạ kề sát nhau lại có một loại hấp dẫn lẫn nhau, hơi có chút ma sát hoặc động đậy nhẹ đều có thể làm cho người ta có phần mất
khống chế.
Lạc Phàm Vũ quan sát gương mặt đang khóc thút thít của cô, cúi đầu hôn lên.
Cô né tránh, tay anh nhẹ nhàng mà kiên định bóp chặt hàm dưới của cô, tiếp tục hôn, để cô thấy ở trạng thái thanh tỉnh nhất cùng anh hôn môi là
cảm giác gì, anh cũng càng rõ ràng hơn, người anh đang hôn là ai.
Dụ Thiên Nhu rốt cuộc bị bức bách tới cực điểm, cô giãy giụa kịch liệt.
“Lạc Phàm Vũ, anh là tên biến thái…… Anh buông tôi ra, tôi là Dụ Thiên Nhu
không phải Dụ Thiên Tuyết, tôi không phải chị của tôi! Anh đừng nhục nhã tôi đến tình trạng này, tôi hận anh…… Buông tôi ra!!”
Cô nói một cách mơ hồ, nhưng hận ý lại rất rõ ràng, kiên định mà phẫn hận.
Lạc Phàm Vũ nhả cánh môi cô ra, nhìn cô rơi lệ, nhìn ánh mắt lộ ra chút hận ý của cô, tiếng lòng hơi hơi rung động: “Ai nói với em tôi mơ ước chị
của em đến tình trạng này? Em ngốc sao?” Anh nhéo cằm cô, giọng khàn
khàn nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Thanh âm của Dụ Thiên Nhu
cũng trở nên nghẹn ngào, oán hận nghiêm nghị nhìn anh: “Tôi biết tôi lớn lên rất giống chị tôi, đúng là chúng tôi rất giống nhau, bằng không thì sao anh lại năm lần bảy lượt trêu chọc tôi! Tôi và anh cũng đâu có quan hệ gì! Cầm thú…… Sao anh có thể làm ra loại chuyện như thế này!”
Lạc Phàm Vũ kinh ngạc vài giây, lúc này mới hiểu được ý tứ của cô.
“Tôi nói này đó với em khi nào?”
“Anh còn có mặt mà hỏi à?! Căn bản anh chính là hạng người như thế!”
Lạc Phàm Vũ lẳng lặng trầm mặc vài giây, nhịn không được cười rộ lên, đầu
anh rũ xuống dừng ở cần cổ của cô, đôi mắt tràn đầy sự mị hoặc.
“Dụ Thiên Nhu, em thật sự ngốc hết chỗ nói……” Giọng anh trầm thấp, cánh môi lướt qua cần cổ hướng vào phía trong mái tóc của cô mà hôn, giọng nói
khàn khàn rót vào tai cô, từ sau lưng, một bàn tay rời khỏi vòng eo thon thon hướng về phía trước tìm kiếm, sờ đến vết thương bị axít bỏng cháy, còn có…… Trên vai……
“Sao tôi có thể không biết là em…… Sao tôi
có thể không phân biệt được hai người…… Những vết thương này cũng chỉ ở
trên người của em mới có, em cho rằng tôi không phân biệt rõ người mình
đang ôm là ai sao?” Lạc Phàm Vũ ngậm lấy vành tai cô, giọng khàn khàn:
“—— tôi xem em thành chị của em? Em xem quá nhiều phim thần tượng rồi!.”
Dụ Thiên Nhu giật mình một cái, giống như bị điện giật đến tê dại chấn động.
Cô khó có thể chịu đựng hô hấp nóng như lửa cùng những lời anh nói, từng
đợt tê dại nóng hổi ở cần cổ, cô nhắm mắt lại, lông mi run run, quay đầu trốn tránh anh.
“Tôi không có xem phim thần tượng, tôi chính là
cảm thấy anh tìm hình bóng chị tôi ở trên người tôi!” Giọng của cô mang
theo sự nghẹn ngào: “Bằng không, vì sao anh đối xử với tôi như vậy…… Tôi không phải là một cô gái tùy tiện, dựa vào cái gì mà khi dễ tôi như
vậy!”
Tiếng cười trầm thấp của Lạc Phàm Vũ lại vang lên lần nữa.
Chút cọ xát làm cho phía dưới của anh thực nhanh có cảm giác, anh hít sâu
một hơi, nắm chặt thân thể trắng mịn mềm mại trong lòng ngực, xoa tóc
cô, nhẹ giọng nói: “Đàn ông có cảm xúc với phụ nữ là trời sinh, không có dựa vào cái gì, lần tới đừng hỏi loại vấn đề ngốc này……Còn vì sao tôi
lại đối xử với em như vậy, tôi nghĩ……” Thanh âm của anh trở nên khàn đặc hơn: “Tôi nghĩ là tôi thích em…… Em, cô nhóc đáng chết này ……”
Dụ Thiên Nhu bị dọa cho hoảng sợ, giữa sự an ủi cùng cảm giác nhục nhã, cô bị dọa đến mất đi hồn phách.
Cô sợ tới mức không nhẹ, không chỉ là động tác của anh, mà còn vì những lời anh nói.
“Lạc Phàm Vũ, anh nói giỡn có phải không…… Anh……” Không phải anh rất chán
ghét cô sao? Anh là tên độc miệng đến muốn chết, lời nói ra có thể hủy
diệt sự tự tôn của người khác, anh…..
“Tôi nói giỡn,” Đôi mắt
của Lạc Phàm Vũ đen thăm thẳm như đầm nước sâu, siết chặt cằm của cô,
giọng khàn khàn: “Tôi chính là một con sói đuôi to, muốn ăn em vào bụng
mà thôi, nói cái gì thích cũng đều là lấy cớ…… Dụ Thiên Nhu, tôi nói như vậy em mới vừa lòng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com