Lửa giận trong lòng Lạc Phàm Vũ đã đến đỉnh điểm, đi đến cửa sau xe
taxi, mở cửa ra, túm lấy Dụ Thiên Nhu, không nói năng gì kéo cô xuống
xe.
“Á ——!” Cánh tay của Dụ Thiên Nhu bị anh túm trật khớp, đau đến phát run: “Lạc Phàm Vũ…… Lạc Phàm Vũ, anh muốn làm gì!”
“Tôi chưa nói cho em đi em lại dám đi, gan lớn rồi đúng không?” Trong miệng
của Lạc Phàm Vũ phảng phất mùi rượu nhàn nhạt, con ngươi đen như bùng
cháy lửa giận, lạnh lùng nói.
“Tôi……” Dụ Thiên Nhu sợ tới mức
khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng vẫn cố bấu lấy cửa xe: “Anh đừng động
đến tôi, tôi và Tuyên Trạch cùng nhau trở về, chúng tôi…… Á!”
Lạc Phàm Vũ không nói lời nào, kéo cô vào trong lòng ngực, nhìn bộ dáng
hoảng loạn của Mạc Tuyên Trạch ở trong xe, ’Sầm!’ một tiếng, cửa xe đóng lại, lạnh lùng nói với tài xế taxi: “Lái xe!’.
Tài xế taxi sợ
tới mức không nhẹ, cho rằng gặp phải cướp giật, không chút suy nghĩ, dẫm chân ga một cái, trong khi Mạc Tuyên Trạch chưa kịp mở cửa xe thì xe đã hoả tốc phóng đi.
Đêm khuya yên tĩnh, trên đường lớn chỉ còn lại hai bóng dáng đang dây dưa cùng nhau.
Dụ Thiên Nhu nhìn xe taxi chạy đi thì nôn nóng không thôi: “Lạc Phàm Vũ,
anh muốn làm gì? Anh đâu phải là gì của tôi, sao anh lại tự chủ trương
làm cho bạn của tôi đi trước?!”
“Bạn em?” Lạc Phàm Vũ cười lạnh
nhìn cô: “Không phải nói là bạn trai sao? Nếu cậu ta có gan, tại sao vừa rồi không xuống đây đánh nhau một trận với tôi mà lại chạy mất dép hả?
Rõ ràng là tôi tới đoạt bạn gái của cậu ta, cậu ta lại không có tiền đồ
đến như vậy, hửm?”
“Anh…… Đó là vì anh ấy không ngờ anh lại không biết xấu hổ như thế! Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Lạc thị, thế nhưng lại làm ra chuyện hèn hạ thối tha như vậy! Anh buông tôi
ra……” Dụ Thiên Nhu tức giận đến giơ tay bẻ cổ tay của anh ra.
“Hèn hạ thối tha?” Thế này kêu là hèn hạ thối tha?” Lạc Phàm Vũ lẩm bẩm, bỗng nhiên chặn ngang ôm cả người cô lên.
Trên đường cái vang lên tiếng thét chói tai, Dụ Thiên Nhu chỉ cảm thấy trời
đất quay cuồng, trong cơn hoảng loạn chỉ có thể vòng lấy cổ của anh,
nhìn đôi mắt đen mang theo lửa giận nổi bật dưới bầu trời đầy sao của
anh, trong lòng có chút sợ hãi: “Lạc Phàm Vũ, anh muốn làm cái gì? Tôi
và anh không oán không thù, anh làm gì cứ quấn lấy tôi như vậy? Nói cho
anh biết, tôi đã có bạn trai, anh đừng có xằng bậy!”
“Em dẫn cậu
ta đến đây chính là vì muốn nói với tôi em đã có bạn trai, sau này tôi
không thể tùy tiện bắt nạt em, đúng không?” Lạc Phàm Vũ sâu kín hỏi.
Dụ Thiên Nhu nóng nảy: “Vốn dĩ anh không nên bắt nạt tôi! Anh dựa vào cái
gì mà bắt nạt tôi! Bên cạnh anh thiếu phụ nữ sao? Nếu không thiếu, vậy
đáng giá để anh bắt nạt tôi sao? Thả tôi xuống….. Anh thả tôi xuống!”
Lạc Phàm Vũ ôm chặt thân thể của cô để ngăn lại động tác của cô, khàn khàn
thấp giọng nói: “Tôi cũng rất muốn biết sao tôi lại cứ muốn bắt nạt em,
đích xác là tôi không thiếu phụ nữ …… Thiếu chính là một người phụ nữ
khiến tôi luôn muốn bắt nạt cô ấy!”
Nói xong, anh lạnh lùng ôm cô đi về phía xe của mình, tùy ý cô ầm ĩ thế nào cũng không để ý tới.
Bị ném vào chiếc Ferrari xa hoa, Dụ Thiên Nhu cảm thấy mình lại bị nhốt
lần nữa, dù có chụp đánh cửa sổ xe như thế nào cũng vô dụng, chụp trần
xe lại càng vô dụng hơn, dù cô có ầm ĩ hay giãy giụa gì cũng đều không
có một chút ý nghĩa.
Cô dứt khoát cuộn tròn ở trên chỗ ngồi, nhìn tên đàn ông lạnh nhạt hoang dã như sói đang đứng bên ngoài xe kia.
“Anh muốn làm gì?” Cô co rút tận cùng bên trong chỗ ngồi, kề sát cửa xe, sợ hãi nhìn anh tới gần.
Chuyện lần trước ở trong văn phòng cô thật sự bị hù chết, thời hoa niên tươi
đẹp cô đều ở trên giường bệnh vượt qua, không có yêu sớm, cũng không có
đứng đắn hẹn hò với ai, hầu như không có người khác phái động chạm vào
cô, khi dễ cô, vì thế cô cảm thấy chuyện lần trước chính là sóng to gió
lớn, cũng sợ đến muốn chết, chỗ nào trên người của người đàn ông này đều lộ ra sự nguy hiểm, cô không muốn trêu vào nguy hiểm.
“Em dám
chọc giận tôi nhưng không có can đảm gánh vác, đúng không?” Lạc Phàm Vũ
cười lạnh nghiêng đầu nhìn cô, hờ hững khởi động xe, lấy tốc độ còn
khủng bố hơn so với đua xe phóng về phía trước.
“Tôi không có
chọc giận anh…… Tôi chỉ muốn để anh thấy tôi thật sự có bạn trai, về sau muốn tìm bạn trai khác thì cũng tìm người giống như vậy, anh đừng quấy
rầy tôi nữa, tôi không phải không có ai bảo hộ không có ai đau lòng, coi chừng tôi nói cho chị tôi biết đó!” Trong mắt Dụ Thiên Nhu hàm chứa
nước mắt, run giọng nói.
“Em không cảm thấy em rất kỳ quái à?”
Lạc Phàm Vũ cười lạnh, nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Em có bạn trai chính là chuyện của em, sao phải để cho tôi nhìn? Tôi là ai của em?”
“Vậy ngày đó anh khi dễ tôi như vậy làm gì!” Dụ Thiên Nhu tức giận kêu la, một giọt nước mắt rơi xuống.
“Tôi muốn khi dễ thì khi dễ,” Lạc Phàm Vũ càng thêm tức giận: “Có xúc động
thì không phải chuyện xấu, phụ nữ tôi gặp rất nhiều, có thể khiến tôi có xúc động thì không có mấy người, chỉ vì chuyện này mà em muốn né tránh
tôi, vì phòng ngừa tôi tiếp tục quấy rầy cho nên tùy tiện kéo một tên
nhóc lại đây nói với tôi đó là bạn trai em? —— Dụ Thiên Nhu, em chính là giải quyết vấn đề như vậy?”
“Anh đừng có nói đơn giản như vậy!
Lại không phải tôi quấy rầy anh, là tôi bị anh quấy rầy, tôi khó chịu
muốn chết!” Dụ Thiên Nhu tức giận đến mức nhảy dựng ở trên chỗ ngồi:
“Tôi chính là đang nghĩ biện pháp trốn tránh anh, anh mơ tưởng lại chạm
vào tôi lần nữa thử xem!”.
Lửa giận của Lạc Phàm Vũ đã ngút trời, chỉ còn chờ bạo phát.
Anh nhấp môi không nói một lời, nhưng tốc độ xe thì càng lúc càng mau.
Rất kỳ quái, xe không chạy đến khu Bích Vân, mà trực tiếp chạy đến nơi anh ở.
Đó là một tòa chung cư, anh thích ở dạng căn hộ chung cư cao tầng như thế
này, chính là nơi mà lần trước Dụ Thiên Nhu đến đưa văn kiện, thời điểm
nhìn đến chung cư này, Dụ Thiên Nhu mới hoàn toàn luống cuống.
“Anh…… Anh đưa tôi tới nơi này làm gì??” Dụ Thiên Nhu sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lạc Phàm Vũ vẫn không nói lời nào, lạnh lùng xuống xe, đóng cửa lại, sau đó túm cô đang sợ tới mức xương cốt cả người đều mềm nhũn lôi ra ngoài,
kéo đi lên trên lầu.
Thời điểm Dụ Thiên Nhu phản ứng được, cô
giãy giụa suốt một đường, cuối cùng hai người dùng tư thế bắt tội phạm
dây dưa ở bên nhau, Lạc Phàm Vũ gắt gao nắm chặt hai cổ tay của cô ngoặt ra sau lưng cô, mặc cho cô kêu la như thế nào cũng không lên tiếng,
trực tiếp ôm cô ở trong ngực đi lên chung cư.
Cửa phòng bị anh một chân câu lấy đóng lại ‘Sầm’ một tiếng.
Bị ném trên sofa, trong nháy mắt, trong đầu Dụ Thiên Nhu hiện lên vô số
cảnh tượng phạm tội trong phim ảnh, sợ tới mức cánh tay cũng mềm, nháy
mắt tiếp theo, quả nhiên thấy Lạc Phàm Vũ đang tháo cà vạt, cởi áo
khoác, anh vẫn luôn mặc y phục màu trắng, nhưng cho tới hôm nay Dụ Thiên Nhu mới phát hiện ra, nguyên lai trắng đến mức không có một chút xíu tì vết mới là khủng bố nhất, cô bò dậy chuẩn bị hướng tới cửa chạy đi.
Cửa đã bị khóa.
“……” Dụ Thiên Nhu muốn khóc, trong nháy mắt xoay người, Lạc Phàm Vũ chỉ còn mặc áo sơmi, đứng ở trước mặt cô.
“Lạc Phàm Vũ, anh đừng……”
Mấy chữ “Anh đừng xằng bậy” còn chưa kêu ra, kế tiếp đã thành tiếng thét
chói tai, Dụ Thiên Nhu chỉ cảm thấy mình bị một cánh tay kiên cố ôm lấy
eo, trong vòng hai giây, áo khoác đen nho nhỏ trên người đã bị kéo xuống ném qua một bên, sau đó là khóa kéo chiếc váy, cả người bị ngộp trong
một lòng ngực tràn ngập hơi thở nam tính, cảm thấy sau lưng chợt lạnh,
khóa kéo đã bị kéo xuống, toàn bộ phần lưng bóng loáng mịn màng đã lỏa
lồ trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com