“Tôi chính là ngây thơ thì làm sao?” Dụ Thiên Nhu
đỏ mặt kêu lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi cùng chán ghét: “Anh không ngây
thơ, anh cứ đi tìm những phụ nữ không ngây thơ giống như anh đi! Anh có
bệnh tâm thần, cho nên nhất định phải đến công ty nhìn chằm chằm tôi!
Tôi không chơi với anh! Nhớ kỹ, sau này đừng động chạm đến tôi…… Nhớ kỹ
đó……”
Cô duỗi ngón tay chỉ anh hai cái cảnh cáo, sao đó hướng về phía cửa chạy đi.
Trái tim của Lạc Phàm Vũ đập nhanh thình thịch, bước tới trước, trong lúc cô hoảng loạn vặn tay nắm cửa, anh ôm lấy cô từ phía sau.
Quả
nhiên, cảm giác nhìn đúng là khác xa cảm giác ôm, thân hình cô nhỏ xinh, lại cứ thích lộn xộn, chọc cho người ta tim đập liên hồi, chỉ muốn quấn lấy cô không nhúc nhích.
“Em mân mê cái gì? Không phát hiện tôi vừa mới khóa cửa à?”
Anh cúi đầu, tốt bụng dán ở bên tai cô nhắc nhở.
Dụ Thiên Nhu sợ tới mức run run không dám động đậy, lưng cứng đờ, đầu óc
muốn hôn mê, rốt cuộc người đàn ông này muốn cái gì a? Cô…… Cô cô cô……
Cứ như vậy mà bị anh thân mật ôm vào trong ngực??
“Anh…… ‘Móng vuốt’ của anh……” Giọng cô run run.
Sương mù dày đặc trong đôi mắt của Lạc Phàm Vũ, bàn tay đang xoa nắn thắt
lưng cô dừng lại, giây lát sau lại tiến công hướng tới bộ ngực mềm mại,
gần như không hề nghĩ ngợi gì, toàn bộ bàn tay liền bao trùm lên, hung
hăng mà xoa nắn.
Một tiếng thét chói tai vang lên, thiếu chút nữa đâm thủng màng nhĩ của anh.
Lạc Phàm Vũ nhíu mày chịu đựng, chờ cô thét xong, dùng sức mạnh hóa giải sự giãy giụa của cô, tiếp tục ôm cô vào trong ngực.
“Đừng gào, hôm nay có gan gọi em tới đây còn tính toán buông tha em sao, vậy
gọi em tới làm gì?” Lạc Phàm Vũ dùng hai cánh tay vây cô gái nhỏ trong
ngực mình, đôi môi mỏng hôn lên sườn mặt lên tóc của cô, từng chút từng
chút, thấp giọng ái muội nói: “Tôi thấy rất kỳ quái, ôm em thì như thế
nào? Ôm, chứng tỏ tôi có cảm giác với em, nếu có cảm giác vì sao tôi
phải chịu đựng?”
Trước giờ Dụ Thiên Nhu chưa hề gặp qua loại cảnh tình này, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, nước mắt sắp trào ra.
“Anh đúng là tâm thần! Lạc Phàm Vũ…… Anh buông tôi ra……”
Đầu óc hỗn loạn, bàn tay trước ngực mang đến cho cô cảm giác như bị điện
giật, nhưng cô vẫn còn chưa quên, mình đang bị người ta xâm phạm!
Lạc Phàm Vũ quay người cô lại, tiếp tục ôm vào ngực, lực đạo trên tay mạnh hơn nữa, ánh mắt mê ly chăn chú nhìn cô.
“Tôi cũng rất kỳ quái, như thế nào lại là em…… Một cô nhóc chưa phát dục
hoàn toàn……” Anh chậm rãi đè thấp môi, nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của
cô, mê ly hôn lên: “Đã lâu rồi tôi không có cảm giác với phụ nữ, thật
vất vả mới có một người, thế nhưng lại là em…… Là do em quá giống cô ấy
sao……”
Không có bất kỳ báo động gì trước đã bị anh hôn, một câu
Dụ Thiên Nhu cũng nói không nên lời, bị người đàn ông này ôm, sự thân
mật làm cho cô cảm nhận được hình thể của mình và anh chênh lệch rất
lớn, anh quá cao, quá cường tráng, trực tiếp nắm chặt eo của cô là có
thể siết đến cô thở không nổi, trước ngực bị xâm phạm truyền đến từng
đợt khuây khoả, nhưng cô nghe được lời anh vừa mới nói rất rõ ràng.
Bởi vì cô quá giống chị?
Đau đớn bén nhọn đâm vào trái tim, Dụ Thiên Nhu giật mình, bỗng nhiên bắt
đầu giãy giụa kịch liệt, mạnh mẽ đẩy người đàn ông trước mắt ra, Lạc
Phàm Vũ không biết xảy ra chuyện gì khiến cô kích động như vậy, hơi hơi
nhíu mày, ôm cô càng chặt, hôn càng sâu hơn, không muốn để cô tránh
thoát dù chỉ một chút, trong mắt Dụ Thiên Nhu ngân ngấn nước mắt, bỗng
nhiên nâng chân lên đá vào đầu gối của anh!
“Ôi!” Lạc Phàm Vũ cảm thấy đầu gối đau nhức, lực đạo cánh tay bỗng nhiên buông lỏng.
Lúc này Dụ Thiên Nhu mới thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh, thở hồng hộc nhìn anh.
“Lưu manh đáng chết, đồ lưu manh! Anh có cảm giác là có thể xằng bậy sao?
Anh nghĩ đây là xã hội nguyên thuỷ à, nơi nào cũng có thể để anh tùy ý
xằng bậy?” Cô tức giận đến mức rớt nước mắt, chụp ly uống nước, lịch bàn cùng đồ vật lung tung rối loạn ném lên trên người anh: “Sao anh có thể
ức hiếp người khác như vậy! Tôi một không đắc tội hai không mắc nợ anh!
Anh là tên khốn kiếp!”
Đầu gối của Lạc Phàm Vũ đau nhức, đang cúi người xoa dịu cơn đau, đồ vật bùm bụp đánh tới.
“Dụ Thiên Nhu, em bị tâm thần à!” Anh gầm lên.
“Anh mới bị tâm thần!” Dụ Thiên Nhu cất cao giọng, vô cùng bén nhọn, rưng
rưng nước mắt: “Anh là tên biến thái, biến thái nhất trên đời!! Anh biết rõ tôi không phải chị của tôi, anh có cảm giác với chị ấy cũng đừng
phát tiết lên trên người tôi, tôi thấy ghê tởm! Đồ khốn, đồ cầm thú, lăn xa một chút!” Cô chụp chồng ly giấy bên cạnh ném về phía anh!
Cuộc đời của Lạc Phàm Vũ ghét nhất là loại phụ nữ la lối khóc lóc hành động
náo loạn, sắc mặt càng lúc càng đen, cũng nghe không hiểu rốt cuộc cô
nhóc này đang nói cái gì, anh chắn rớt đồ vật quăng trên người mình, lửa giận ngút trời đi về phía cô, ai biết cô nhóc kia bỗng nhiên xông tới,
bất thình lình lại cho anh một cước!!
“Ôi!!” Lần này là bên đầu gối còn lại!!
Dụ Thiên Nhu đá rất tàn nhẫn, khi anh chật vật cong lưng, bàn tay nhỏ đã
nhanh chóng tìm kiếm chìa khoá trong túi quần của anh, lại bổ thêm một
cước, sau đó chạy qua mở cửa, kéo cửa ra lại hô lên một tiếng “Đê
tiện!”, rồi tông cửa chạy ra ngoài!
Lạc Phàm Vũ đã có phần đứng thẳng lưng không nổi.
Cô mang giày cao gót, mũi giày nhọn lại dùng sức, bỗng nhiên đá tới, chuẩn xác lại tàn nhẫn.
Cho dù anh là người có luyện võ thuật, trong chốc lát cũng không thể xoa
dịu được loại đau đớn giống như xương bánh chè bị vỡ vụn này……
Hồi lâu sau, rốt cuộc anh đứng thẳng lên, tức giận đến sắc mặt như biến
thành màu đen, nhìn văn phòng hỗn độn, cảm giác ngực bị đè nén nhưng
không biết là cái gì, tóm lại……
—— chết tiệt, sao anh lại nhất thời không nhịn được mà xúc phạm cô?
Lạc Phàm Vũ siết chặt tay, cảm thấy định lực của mình quả thực thụt lùi trở lại lúc mới chào đời, ngay cả loại dụ hoặc này mà cũng không chịu nổi,
chẳng qua lúc vừa mới bắt đầu, cho dù là cánh môi hay mùi hương, ngay cả xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay kia, đều tuyệt vời đến không có cách nào hình dung, phảng phất như là chỉ dành riêng cho anh vậy.
Còn nữa ——
Cô nhóc kia vừa mới nói cái gì?
*****
Tiệc gia đình.
Lạc Phàm Vũ xuống xe, nhìn nhìn bảng hiệu nhà hàng, đứng trong gió lạnh đốt điếu thuốc.
Đây là tiệc đầy tháng công chúa nhỏ của nhà Nam Cung, phỏng chừng đã chúc
mừng ở biệt thự rồi, lúc này xem như là mở tiệc đối ngoại, có trẻ con,
nên anh quyết định hút xong điếu thuốc mới đi vào.
Móc di động ra, bấm dãy số đã thuộc nằm lòng, nhấn gọi, vẫn trước sau như một, không liên lạc được.
“Kéo ‘hắc’ đến nghiện rồi đúng không?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày nhìn di động, nói.
Một lần, hai lần, sao anh cảm thấy hình như cô nhóc này càng ngày càng chán ghét mình?
Thôi.
Không kịp nghĩ thêm, điếu thuốc trong tay đã cháy sắp hết, Lạc Phàm Vũ dẫm
tắt tàn thuốc ở dưới chân, cất bước đi vào nhà hàng, càng đi đến gần
phòng bao càng có cảm giác quỷ dị, quả nhiên, khi anh đẩy cửa phòng ra,
nghênh đón anh chính là một kinh ngạc thật lớn ——
“Sao trễ thế này cậu mới đến?” Nam Cung Kình Hiên nghe tiếng mở cửa thì nhìn qua, hơi nhíu mày nói.
“Ở bên ngoài hút điếu thuốc mới vào, sợ ngộp con gái nuôi bảo bối của
mình.” Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt cười nói, ánh mắt quét một vòng, quả
nhiên thấy cô nhóc thúi kia đang ngồi bên cạnh Dụ Thiên Tuyết, còn ngồi
bên người cô là một thành niên đang lễ phép mỉm cười.
“A……” Lạc Phàm Vũ nhàn nhạt nói, khóe miệng nhếch lên:“Đây là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com