Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con – Chương 367: Ngoại Truyện 9 (Lại Yêu) – Botruyen

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 367: Ngoại Truyện 9 (Lại Yêu)

Dụ Thiên Nhu gật gật đầu, mới vừa khóc nên tiếng nói có chút khàn khàn: “Được.”

Nói xong cô liền túm lấy cà vạt của anh, kéo cả người anh xuống.

Lạc Phàm Vũ nhíu mày, ngước mắt lên, hai gương mặt gần trong gang tấc chạm
vào nhau, có phần hít thở không thông, thấp giọng nói: “Em muốn làm gì?”

“Trả thù.” Dụ Thiên Nhu cắn răng, nói rất rõ ràng.

Nháy mắt tiếp theo, Lạc Phàm Vũ biết ngay mình đã sai rồi.

Bởi vì, cô nhóc này đã dùng hết toàn lực mà hung hăng cắn lên cổ của anh!!

“Híz ——!” Lạc Phàm Vũ đau đến suýt ghé cả thân thể vào trên người cô, lại
không thể nhúc nhích, toàn bộ cơ bắp phần thân trên đều căng chặt, anh
chịu không nổi, vốn định gào to kêu cô dừng lại, nhưng ngẫm lại vừa rồi
đúng là mình rất quá đáng, dứt khoát cắn răng chịu đựng để cho cô cắn
đến đã ghiền thì buông ra.

Vài giây sau, đau đớn trên cổ rốt cuộc giảm bớt một chút.

Hô hấp nóng hôi hổi của cô nhóc vẫn còn ở cần cổ, một mảnh ấm áp, cơ bắp
đang căng chặt của Lạc Phàm Vũ thả lỏng, đôi mắt thâm thúy lộ vẻ nhu
hòa, nhìn chăm chú cô, thấp giọng nói: “Cắn đủ rồi?”

Trong mắt Dụ Thiên Nhu vẫn còn nước mắt, muốn mở miệng nói chuyện, đầu lưỡi lại chợt đau nhói.

Người đàn ông này, đúng thật là biến thái, chỉ có biến thái mới cắn đầu lưỡi của con gái để tiết hận!!

“Cắn đủ rồi thì chúng ta coi như huề nhau, ngày mai đúng giờ tới công ty đi
làm, con nữa, tôi mặc kệ em thuê cái phòng rách gì đó ở nơi nào, đêm nay lập tức trả ——” Lạc Phàm Vũ lưu loát nói, tay đặt trên tóc cô xoa xoa
hai cái: “Nghe thấy chưa?!”

Dụ Thiên Nhu vặn đầu tránh, mang theo nho nhỏ hận ý, không để ý đến anh.

Lạc Phàm Vũ hơi nhíu mày, cô nhóc này, vẫn còn hăng hái!

Tay anh hơi hơi ra lực, cố tình chính là ghìm chặt đầu cô, không cho động
đậy, chỉ có thể cách anh gần trong gang tất, hô hấp hoà lẫn cùng nhau,
loại cảm giác này…… Quá khó tiếp thu!

“Tôi đang hỏi em đó, có nghe không?” Âm điệu của anh hơi lạnh lùng.

Dụ Thiên Nhu có thể cảm giác được lực đạo mạnh mẽ của bàn tay anh sau gáy
mình, biết không thể phản kháng, chỉ thấp giọng nói mấy chữ: “Sói đuôi
dài.”

Lạc Phàm Vũ sửng sốt một chút, không nghe rõ.

“Em nói cái gì?”

“Tôi nói anh chính là sói đuôi dài khoác da dê!” Dụ Thiên Nhu lớn tiếng nói
cho anh nghe, đôi mắt trong trẻo lộ ra chút hận ý: “Cũng chỉ biết giả bộ hiền lành ở trước mặt chị của tôi, có bản lĩnh thì lần tới hung dữ với
chị ấy đi, đừng có hung dữ với tôi!”

“Em nhắc tới chị em lần nữa thử coi!!” Lạc Phàm Vũ không thể nhẫn nại, giọng khàn khàn lộ ra lửa giận.

Ánh mắt Dụ Thiên Nhu tức khắc ảm đạm một chút, cũng nhíu mày, nghĩ, lại nữa rồi, người đàn ông này lại thế nữa rồi.

Đây chính là tử huyệt của anh! Còn không thừa nhận!

Nhìn bộ dáng co rúm lại của cô, lúc này lửa giận của Lạc Phàm Vũ mới hạ
xuống một ít, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà buông tha cô, tay túm
dây an toàn trên ghế của cô, hận không thể bó cô lại trói vài vòng ném
vào trong cốp xe, thô lỗ thít chặt dây an toàn không để ý cô đau đến kêu ra tiếng, cả người cô giống như cái bánh chưng bó ở trên chỗ ngồi.

“Ngồi yên không cho nhúc nhích, không được nói lời nào nữa có nghe không?
Đừng tưởng rằng em là em gái của cô ấy thì tôi không dám thu thập em!
Thử xem! Thử xem! Tôi sẽ trực tiếp thu thập em!”

Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, như muốn hít thở không thông, vừa tức giận lại uất ức đến muốn chết.

Lúc này Lạc Phàm Vũ mới ngã người trở lại ghế điều khiển, khởi động xe,
trong sự phiền muộn lái xe nhanh như bay, cô nhóc chết tiệt này, rõ ràng là chính cô đầu óc có bệnh gây sự chạy ra ngoài —— hung dữ vài câu với
cô thì làm sao? Cô còn uất ức!!

Anh không nghe được, cùng lúc đó, Dụ Thiên Nhu đang nhỏ giọng chửi thầm ở trong lòng như thế nào!

Đồ đàn ông thúi…… Anh đi chết đi!

*****

Mấy ngày kế tiếp, quá gập ghềnh.

Dụ Thiên Nhu cảm thấy, trước nay cô chưa gặp qua ông chủ nào khó hầu hạ như thế.

—— từ thứ hai đến thứ sáu, thời gian làm việc bình thường là năm ngày, đã
có bốn ngày rưỡi không hề thấy bóng dáng anh! Có ông chủ như vậy sao?

‘Cốc cốc cốc!’

Dụ Thiên Nhu ôm văn kiện trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vài
phần oán giận, gõ cửa vài cái thấy không có động tĩnh, nhón chân giơ tay gõ lên phần kính bên trên, như cũ không có động tĩnh.

Cắn môi,
Dụ Thiên Nhu lui về phía sau một bước, lớn tiếng kêu: “Anh đừng giả bộ
không ở nhà! Tôi biết anh ở trong nhà! Anh có trách nhiệm hay không? Rõ
ràng biết hôm nay sẽ có người đến ký hợp đồng, buổi tối người ta sẽ bay
về Anh quốc, anh lại không đến công ty?! Anh nói tôi phải làm sao bây
nha!”

Cô tức giận bước tới đá cửa: “Mở cửa, mở cửa!”

Bên
trong, sắc mặt Lạc Phàm Vũ xanh mét, chỉ mặc một cái quần dài từ trên
giường bò dậy, bực bội vì đang ngủ nướng lại bị đánh thức, mở cửa, dùng
ánh mắt sắc bén đến có thể giết người nhìn chằm chằm cô gái đứng bên
ngoài.

Dụ Thiên Nhu thở hồng hộc, trừng to đôi mắt, bị thân thể
chỉ mặc mỗi cái quần của anh dọa, ánh mắt mềm một chút, nhưng vẫn oán
giận: “Chịu dậy rồi?”

‘Bộp!’ một tiếng, đặt cây bút lên xấp hồ sơ, cô lạnh giọng nói: “Ký tên!”

Lạc Phàm Vũ đen mặt cắn răng, tiếp nhận văn kiện nhìn nhìn, sắc mặt càng đen.

“Sáng sớm gọi tôi dậy chính là vì cái hợp đồng 400 triệu này?” Dụ Thiên Nhu, đầu óc em có bệnh à?”

“Không phải!” Dụ Thên Nhu đứng thẳng người, một thân trang phục khôn khéo giỏi giang làm nổi bật làn da trắng như tuyết: “Tổng giám đốc đại tài, tôi
là thuận tiện thay giám đốc hành chính đến đây thăm hỏi anh, đã bốn ngày anh không đi làm, dựa theo điều lệ chế độ của công ty, trong một năm mà vô cớ nghỉ không phép một tuần, trực, tiếp, sa, thải!”

Đôi mắt cô trong suốt lấp lánh, một bộ ‘tôi là một nhân viên gương mẫu’.

Lạc Phàm Vũ cong cong môi, sắc mặt đen như đít nồi.

“Sa thải? Tôi?” Anh lạnh nhạt quăng hợp đồng cùng cây bút lên trên sofa sau người, lạnh lùng bước tới gần cô.

Dụ Thiên Nhu nâng khuôn mặt nhỏ lên, mỉm cười xinh đẹp động lòng người: “Đúng vậy. Bởi vì —— nội quy là anh quy định!”

“Tôi lại nói cho em biết một quy định khác,” Lạc Phàm Vũ nheo đôi mắt, bỗng
nhiên vươn cánh tay vòng qua thắt lưng của cô, mãnh lực ôm cô qua ngưỡng cửa, ‘Rầm’ một tiếng, cửa đóng lại, anh gắt gao đè cô trên cửa: “Điều
lệ chế độ của tập đoàn Lạc thị có bốn mươi lăm điều, vô cớ quyến rũ cấp
trên, mặc kệ thành công hay chưa thành công, cũng sẽ, bị, sa, thải!!”

Dụ Thiên Nhu bị biến cố bất thình lình làm cho sợ tới mức hồn phi phách tán, khuôn mặt nhỏ trắng bệch!

Cô hít thở không thông, phần lưng vừa bị anh áp một cái làm cho đau đớn
không chịu nổi, khủng bố nhất là phần thân trên của anh lại trần trụi,
thế nhưng cứ như vậy mà ôm cô vào trong ngực, bao quanh cô đầy ngập hơi
thở nam tính mãnh liệt!

“Lạc Phàm Vũ, anh mau buông tôi ra, anh muốn làm cái gì?!”

Dụ Thiên Nhu sắp bị dọa khóc, tay không biết nên để chỗ nào, ánh mắt nhìn chỗ nào cũng đều là cơ bắp tinh tráng.

“Sáng sớm chạy đến ồn ào phá giấc ngủ của tôi, còn nói tôi sai? Hửm?” Lạc
Phàm Vũ ôm cô, ánh mắt trở nên âm ngoan, động tác cũng bắt đầu không nhẹ không nặng, bàn tay thăm dò vào sau cổ của cô, bức cô ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt âm lãnh của mình: “Dụ Thiên Nhu, có phải tôi đã quá
phóng túng em hay không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.