Trong chớp mắt nhìn thấy Lạc Phàm Vũ, theo bản năng, Dụ Thiên Nhu chính là chạy trốn.
Cô túm tờ báo trên đầu gối lên, không chút suy nghĩ, ném chai nước khoáng
xuống, trực tiếp chạy dọc theo ven đường vội vã né tránh.
Đưa
lưng về phía ánh nắng ấm áp, Lạc Phàm Vũ còn chưa đi đến trước mặt đã
thấy cô nhóc này vừa vặn ngước mắt lên, trong nháy mắt nhìn thấy anh,
liền vội vàng cất bước bỏ chạy, Lạc Phàm Vũ nhíu mày, hai chân thon dài
bước đi càng nhanh.
“Em chạy cái gì?!” Lạc Phàm Vũ tiến lên túm cổ tay cô, kéo cô trở lại.
Dụ Thiên Nhu thở hổn hển, trong tay còn cầm ổ bánh mì, ánh mắt mang theo chút sợ hãi, chút oán hận nhìn anh.
“Anh đừng túm tôi, buông ra.” Cô nói một cách lưu loát dứt khoát.
“Buông ra?” Lạc Phàm Vũ lạnh lùng bật cười: “Tôi buông ra để em lại chạy? Dụ
Thiên Nhu, ai cho em lá gan dám kéo ‘hắc’ tôi? Ý định của em là để tôi
tìm không thấy phải không?”
“Anh tìm tôi làm gì? Tôi sống rất
tốt, không ăn không ở của anh, càng không tốn tiền của anh, anh nhọc
lòng về tôi làm gì?” Cái miệng nhỏ đỏ bừng dứt khoát mà lưu loát, lúc
đóng lúc mở, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ kiên định.
“……” Lạc Phàm Vũ bị cô nói đến nghẹn không ra lời.
Chính trực giữa trưa, office building tới giờ tan tầm nên người tới tới lui
lui, Lạc Phàm Vũ bị ánh mắt của người chung quanh nhìn đến mức chịu
không nổi, nắm chặt tay cổ tay cô, thấp giọng nói: “Đừng ở chỗ này ồn
ào, vào trong xe tôi.”
“Sao tôi phải vào trong xe của anh!”
“Dụ Thiên Nhu!” Lạc Phàm Vũ đè thấp giọng gằn giọng, đôi mắt như ẩn ẩn tức giận.
Cô gái nhỏ trước mặt anh, ánh mắt trong suốt, quật cường đến mức làm cho
người ta chịu không nổi, nghe anh gằn giọng, cô bị chấn kinh hồi lâu
cũng chưa phục hồi tinh thần, Lạc Phàm Vũ nhân cơ hội nắm chặt tay cổ
tay cô lần nữa, lôi kéo cô hướng về phía xe của mình: “Có nhà cửa đàng
hoàng lại không ở, công việc tốt thì không làm, tự mình chạy hoang ngoài đường không nhà để về! Đúng là có bệnh!”
Ở phía sau, Dụ Thiên
Nhu nghe được lời anh nói rất rành mạch, vốn đã bị anh rống đến sửng
sốt, ý thức bỗng trở lại trong đầu, uất ức chua xót cùng hận ý ở đáy
lòng lại dâng lên, đột nhiên dừng bước chân, liều mạng muốn tránh thoát
khỏi lòng bàn tay anh.
“Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh! Anh buông tôi ra, tôi có thế nào thì
liên quan gì đến anh!” Cô phẫn nộ, đôi mắt ngân ngấn một tầng hơi nước.
Cô giãy giụa quá dữ dội, rất nhiều người đều nhìn qua hướng bên này, Lạc
Phàm Vũ không kiên nhẫn, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay cô, bỗng nhiên kéo
cô đến trong lòng ngực ôm chặt lấy, gầm lên: “Em còn lăn lộn! Còn lăn
lộn là tôi trực tiếp trói em lại!”
“Á……” Bỗng nhiên đâm vào trong lòng ngực anh, Dụ Thiên Nhu kinh ngạc trừng to đôi mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn người đàn ông bá đạo này, còn chưa kịp phản ứng, cửa xe
đã mở ra, cả người cô bị đẩy mạnh vào trong xe.
“Lạc Phàm Vũ!” Dụ Thiên Nhu đỏ mặt kêu lên, chụp vỗ xe cửa bộp bộp, tay vặn mở cửa.
“Sầm!” một tiếng, Lạc Phàm Vũ đóng cánh cửa xe mà cô vừa mở ra, dùng chìa khóa khoá cửa xe lại, ánh mắt sắc bén lạnh băng nhìn cô, mặc kệ cô ở trong
xe kêu la.
Tiếp theo, anh đi vòng qua bên kia để lên xe, nhanh chóng chạy đi.
“Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!” Ngồi ở trong xe, Dụ Thiên Nhu tức giận
đến hai má đỏ bừng, thở phì phò: “Buổi chiều tôi còn có hai cuộc phỏng
vấn, nhà thuê của tôi không phải phương hướng này, Lạc Phàm Vũ, anh thả
tôi xuống đi!”
“Em thuê phòng ở?” Lạc Phàm Vũ cười nhạo, vừa lái
xe vừa quay đầu nhìn cô: “Chỉ vì giận dỗi tôi, vì chứng minh em có cốt
khí nên ra ngoài thuê nhà? Tôi nói mấy câu chạm đến tự ái nên em làm như vậy đúng không? Bởi vì chán ghét tôi nên kéo ‘hắc’ số điện thoại của
tôi? Dụ Thiên Nhu, em rất có năng lực!”
“Anh mới có năng lực!” Dụ Thiên Nhu không chút nào nhượng bộ, trong mắt lập loè nước mắt, lớn
tiếng nói: “Anh đã nói gì với tôi chính anh không nhớ hay sao? Cái gì mà tôi chỗ nào cũng đều là dựa vào chị của tôi, cái gì mà ngoại trừ chị
tôi thì không có ai xem tôi ra gì, anh mắng tôi xong lại chạy tới để tôi thấy anh có bao nhiêu nhân từ à, rất có ý tứ đúng không? Anh mở cửa ra, tôi muốn xuống xe!”
Sắc mặt của Lạc Phàm Vũ xanh mét rất đáng sợ, tăng tốc độ xe càng lúc càng lớn: “Không mở, ngây ngốc ở yên đó cho tôi.”
“Anh……” Dụ Thiên Nhu tức giận đến sắc mặt đỏ lên: “Anh nói đạo lý được không?
Tôi không cần anh thay tôi sắp xếp mọi chuyện, nếu chỉ bởi vì tôi chính
là em gái của người mà anh thích thì hoàn toàn không cần thiết, anh có
làm thế nào thì chị của tôi cũng sẽ không thích anh! Chị ấy đã kết hôn
cũng đã có con, chị ấy yêu chồng mình, không có một chút quan hệ gì với
anh!”
Cô vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến một tiếng ‘Két ——!’ bén nhọn, xe thắng lại, đồng thời toàn bộ thân thể cô cũng nhào tới
phía trước, bị đai an toàn thít chặt, lại nặng nề mà ngã trở lại trên
chỗ ngồi.
Kinh tâm động phách.
Bỗng nhiên thắng xe, cả
khuôn mặt Lạc Phàm Vũ đều là khói mù đen thui, chuyển tay lái, lạnh
giọng hỏi cô: “Em vừa mới nói cái gì?”
Dụ Thiên Nhu bị động tác
bất thình lình của anh làm cho sợ hãi, sự chua xót cùng phẫn hận dâng
lên trong lòng, ánh mắt trong suốt như nước, mở miệng nói: “Tôi nói sai
hay sao? Lạc Phàm Vũ, tuy rằng con người anh không có gì tốt, nhưng
trước nay anh không hề nói gì lời tàn nhẫn với bất cứ ai, nhưng anh lại
nói với tôi hai lần, là hai lần!! Mỗi một lần đều là bởi vì chị của
tôi!”
“Lần đầu tiên là lúc tôi cùng Y Y bị Trình Dĩ Sênh bắt cóc
được cứu trở về, anh nói với tôi về chuyện phát sinh lúc trước của chị
tôi, một người đàn ông như anh lại mắng một cô gái như tôi, nói tại sao
tôi có mặt mũi đoạt người yêu của chị mình, lần thứ hai chính là tối hôm qua! Anh cho rằng tôi không biết vì sao anh phát hỏa à?! Chẳng qua là
thấy Nam Cung Kình Hiên quá yêu thương chị của tôi, trơ mắt nhìn bọn họ
ân ái ngọt ngào, nhưng căn bản là không có phần của anh! Anh ghen
ghét!…… Anh dựa vào cái gì mà mắng tôi không được thích anh rể? Không
phải chính anh cũng ‘tâm thuật bất chính’ sao! Chị tôi đã kết hôn, anh
còn nơi chốn nhớ thương chị ấy, nơi chốn lấy tôi so sánh với chị ấy, anh đúng là biến thái!”
Trong không gian nhỏ hẹp, cô gái xinh đẹp
này đang chảy nước mắt, từng chữ rõ ràng, từ chữ như kim châm, giống như một lưỡi dao sắc bén hung hăng giải phẫu nội tâm của anh, mổ xẻ cái thế giới mà anh che dấu sâu tận đáy lòng, để cho tất cả đều bại lộ hết ra
bên ngoài!
Rốt cuộc, ngay khi cô kêu gào xong câu cuối cùng, bỗng nhiên Lạc Phàm Vũ xanh mặt nhào tới, bàn tay hung hăng bóp lấy hàm dưới của cô, khi cô đau đến há miệng rên rỉ, đột nhiên anh hôn lên cánh môi cô!!
Dụ Thiên Nhu mở to hai mắt, nước mắt lập loè ở hốc mắt.
Trước nay cô chưa hề hôn môi qua với bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ biết loại
cảm giác này là cái gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể bị cường thế đè ở
trên chỗ ngồi, ép tới cô sắp hít thở không thông.
Một đôi môi
nóng như lửa ở miệng của cô trằn trọc chà đạp, lực đạo rất tàn nhẫn, cô
đau đến phát run, chớp mắt không lưu tâm khớp hàm đã bị cạy ra, anh hung hăng tiến vào chiếm đoạt!
“Ô…… Ô!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Nhu run rẩy toàn thân, đau đến sắc mặt trắng bệnh.
Căn bản là Lạc Phàm Vũ không phải đang hôn cô!
Cảm xúc của anh vốn dĩ đã kém đến muốn chết, đã căng thẳng tới cực điểm,
lời cô nói lại càng khiến mọi giới hạn trong lòng anh bị phá tan, thẹn
quá hóa giận, muốn hung hăng hôn cô, cắn cô! Làm cho cô không nói nên
lời nữa!
Trong một chiếc Ferrari xa hoa ngừng ở ven đường, một
người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đang hung hăng ngăn chặn một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp, giam cầm trong lồng ngực mà hung hăng hôn môi, hay nói
chính xác hơn là đang hung hăng gặm cắn, như muốn nhai nuốt những lời mà cô vừa mới nói, cũng như muốn làm cho cô nuốt trở lại những lời đã nói!
“Ô……” Dụ Thiên Nhu liều mạng giãy giụa, đầu lưỡi vẫn đang truyền đến sự đau đớn, cả người cô run rẩy, mấy ngón tay xanh xao nắm chặt thành
quyền, liều mạng đấm đánh, nhưng chỉ là phí công.
Hơn mười giây sau, rốt cuộc Lạc Phàm Vũ cũng buông cô ra.
Đôi mắt to tròn của Dụ Thiên Nhu tràn ngập sương mù mờ mịt, kịch liệt thở hổn hển, quên mất động tác.
Trong miệng rất đau.
Đau quá……
“……” Dụ Thiên Nhu thử khép cánh môi lại, nhưng miệng vết thương bị nước bọt
kích thích lại đau nhói lên, cô đau đến kêu thành tiếng, sự uất ức trong lòng dâng tràn, cô dùng mu bàn tay gắt gao che kín miệng, khóc lên
thành tiếng.
Đau quá……
Rõ ràng cô không có làm sai cái gì, sao phải chịu trừng phạt nặng như vậy.
Uất ức trào dâng, Dụ Thiên Nhu cảm thụ được sự nóng rát đau đớn ở cánh môi, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Lúc này Lạc Phàm Vũ mới chợt tỉnh ngộ ra là mình đã làm gì.
Xe qua lại trên đường như nước chảy, anh có chút suy sụp dựa lưng vào ghế
điều khiển, nếm đến máu trong miệng mới biết là vừa rồi cắn cô quá tàn
nhẫn, tay lung tung rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô: “Cầm.”
Đáng chết, sao anh lại ——
Đầu óc của Lạc Phàm Vũ không rõ ràng lắm, có khả năng là vừa rồi thật sự bị bức đến nóng nảy, anh luôn cảm thấy Dụ Thiên Nhu là một cô gái rất nhát gan, hù dọa một hai câu là được, không muốn cô nhóc này giống như chị
của cô, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém, nói mấy câu là có thể trêu chọc người khác bộc lộ hết cảm xúc, anh cũng cho rằng mình che dấu đủ
sâu, không nghĩ tới vẫn là bị cô nhóc này nhìn ra.
Anh là loại
công tử ăn chơi trác táng điển hình, thật sự là không dễ động tình với
người khác, sao có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
Chẳng qua anh đưa khăn giấy qua nhưng không có ai tiếp nhận.
Lạc Phàm Vũ hơi có chút phiền muộn, xoay mặt qua, thấy cô nhóc kia dùng mu
bàn tay che miệng khóc, bộ dáng làm cho người ta đau lòng.
Không
có cách nào, anh chỉ có thể nhẹ nhàng dựa tới gần, tay chống lưng ghế,
thở dài nói: “Đừng khóc, vừa rồi là tôi quá xúc động, tôi……”
Tôi làm sao vậy? Anh phải giải thích như thế nào?
Lạc Phàm Vũ chưa bao giờ phiền muộn hậm hực như bây giờ, mấy ngón tay thon
dài nắm chặt thành quyền, rồi lại buông ra, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh vẫn còn đang khóc.
“Tiểu Nhu……” Rầu rĩ nghẹn ra một tiếng từ trong
lồng ngực, ánh mắt Lạc Phàm Vũ chăm chú nhìn cô, giọng khàn khàn nói:
“Tôi thừa nhận là tôi sai, tôi không nên nói những lời đó với em, không
nên giận chó đánh mèo lên trên người em, tôi biết chị của em đã kết hôn, có lẽ chính là do tôi không cam lòng, tôi ghét em kẹp ở trung gian phá
hỏng tình cảm của bọn họ, kỳ thật chính tôi cũng đê tiện……”
“Đừng khóc……” Ngón tay thon dài thò qua lau sạch nước mắt cho cô, Lạc Phàm Vũ nhẹ giọng nói trên đỉnh đầu cô: “Tôi cắn người cũng không đúng, nếu
không tôi cho em . . . . . Cho em cắn lại một ngụm, chúng ta huề nhau.”
Lúc này Dụ Thiên Nhu mới ngừng khóc, ánh mắt mang theo hận ý nhìn anh.
Lạc Phàm Vũ cũng chăm chú nhìn cô, lát sau chậm rãi nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, da mặt tôi dày, em sẽ không thấy được tôi ngượng ngùng đâu, muốn
trả thù tôi như thế nào cứ nói, tôi bảo đảm sẽ không phản kháng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com