Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con – Chương 281: Đến Cùng Là Có Chuyện Gì Xảy Ra? – Botruyen

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 281: Đến Cùng Là Có Chuyện Gì Xảy Ra?

Ở cửa, một người đàn ông mặc y phục màu đen đứng nghiêm trang, ánh mắt chợt lóe, nhìn cô đi ra từ bên trong.

“Dụ tiểu thư.” Người đàn ông đứng thẳng người, cung kính mà lạnh nhạt kêu một tiếng.

Dụ Thiên Tuyết hơi đờ đẫn, trong đầu là tiếng kêu sợ hãi của con trai,
trong mắt tràn đầy sự đau xót, cố tỉnh táo nói: “Anh tránh ra, tôi có
việc phải ra ngoài…… Các anh không cần đi theo tôi.”

Người
đàn ông chợt giật mình, nhàn nhạt hỏi: “Dụ tiểu thư muốn đi đâu? Không
thể cho người đi theo sao? Nam Cung tiên sinh rất để ý đến sự an toàn
của cô, anh ấy dặn dò chúng tôi không thể rời cô nửa bước.”

“Tôi thật sự có việc!” Dụ Thiên Tuyết đẩy cửa đi ra ngoài, giọng nói run run, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

“Dụ tiểu thư!” Người đàn ông nhận ra có gì đó không đúng, vươn hai cánh tay ra, lễ phép mà nghiêm cẩn ngăn ở trước mặt cô, nhàn nhạt cười cười:
“Rất xin lỗi Dụ tiểu thư, cái gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng cô, chỉ
là không thể để cô rời khỏi nơi đây, cô cần gì đều có thể trực tiếp nói
cho chúng tôi biết, chúng tôi tuyệt đối sắp xếp thỏa đáng cho cô.”

“Anh……” Đôi mắt trong suốt ươn ướt của Dụ Thiên Tuyết nhìn người đàn ông trước
mặt, giọng run run nói: “Kình Hiên chỉ dặn dò các anh bảo vệ chứ không
có nói các anh giám thị tôi?! Sao các anh……”

Còn có 14 phút…… 14 phút! Tiểu Ảnh của cô đang gắt gao níu chặt trái tim cô, cô không có thời gian để lãng phí!

“Hôm nay tương đối đặc biệt, Dụ tiểu thư, mời……”

“Kình Hiên đâu?” Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đột
nhiên nhớ ra, bọn họ là liên lạc trực tiếp cùng với Nam Cung Kình Hiên,
cô bước tới bắt lấy tay áo của người đàn ông, giống như giật mình tỉnh
lại, gấp giọng hỏi: “Không phải các anh vẫn liên tục liên lạc với anh ấy sao? Bây giờ anh ấy đang ở đâu thì các anh phải biết chứ! Nói cho tôi
biết nhanh lên, anh ấy thế nào rồi, rốt cuộc anh ấy làm sao?!”

Ai tới nói cho cô biết, ai có thể giúp cô xác nhận, trong điện thoại,
Trình Dĩ Sênh nói Kình Hiên bị thương, con trai rơi vào trong tay anh
ta, đến cùng có phải là thật hay không!

Người đàn ông thoáng kinh hãi, một lát sau mới chậm rãi phục hồi bình tĩnh, thấp giọng nói: “Dụ
tiểu thư, cô không nên gấp gáp, lần cuối cùng chúng tôi liên lạc với Nam Cung tiên sinh là khoảng ba tiếng trước, có thể bên Đài Bắc đã xảy ra
chút chuyện, Nam Cung tiên sinh không yên tâm nên mới đuổi qua Đài Bắc,
tiểu thiếu gia đã trễ chuyến bay, sợ là không có cách nào tới đúng giờ.”

Tin tức này, vốn là vì không muốn cô lo lắng mới không nói cho cô biết,
nhưng bây giờ nhìn cô gấp gáp như vậy, theo bản năng, người đàn ông cảm
thấy có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, đôi mắt thâm thúy nghiền ngẫm
nhìn cô, anh ta hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Có phải Dụ tiểu thư muốn đi gặp mặt ai đó đúng không? Tại sao muốn ra ngoài giờ này??”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết càng tái nhợt, nghĩ tới Nam Cung Kình
Hiên một mình chạy qua Đài Bắc đón Tiểu Ảnh, cô giơ tay che miệng, trong lòng chua xót, ngẫm lại lời nói của Trình Dĩ Sênh đã càng lúc càng chân thật, thời điểm nghe được tiếng kêu của con trai, cô đã thật sự sụp
đổ…… Mặc kệ có phải là thật hay không, mặc kệ có phải là lường gạt
hay không, cô cũng phải mau chân chạy đến đó, đến cùng thì con trai của
cô có phải đang ở trong tay anh ta hay không, cô không có dũng khí lấy
sinh mạng của bảo bảo ra nói giỡn!

“Tránh ra…… Tôi xin anh
tránh ra đi, tôi thật sự có việc!” Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn đẩy người đàn ông trước mặt ra, trong mắt ngân ngấn lệ, tuyệt vọng khẩn cầu: “Xin anh đừng cản trở, tôi cũng không còn cách nào, tôi đi một lát sẽ về, các
anh không được đi theo tôi!”

Cô đã mất đi lý trí, liều mạng đẩy người đàn ông ra bỏ chạy xuống lầu.

Sắc mặt người đàn ông hơi tái xanh, giơ hai tay lên làm tư thế phòng bị, bị đẩy lảo đảo một cái mới đứng vững, tỉnh táo nhìn Dụ Thiên Tuyết chạy
xuống lầu, đợi bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất ở góc cầu thang, sự
trầm tĩnh trên mặt nhất thời biến mất, quơ tai nghe lên, khàn giọng hấp
tấp nói: “Dụ tiểu thư đi xuống, nghe rõ ràng không? Cô ấy đang đi xuống, các anh đừng ngăn cản, nhưng phải giám sát xem cô ấy đi đâu! Nhìn cho
kỹ!”

Thiên Nhu đẩy cửa ra, có phần không biết làm sao, nhưng khi
nhìn thấy người đàn ông mặc y phục đen thì vội vàng chạy tới nói: “Các
anh mau đi theo chị tôi! Chị ấy vừa nhận điện thoại ở trên sân thượng
thì thay đổi thành ra như vậy, Nam Cung đã nói là không được để cho chị
ra cửa, các anh mau ngăn lại!”

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, nói: “Cám ơn!”Nói xong, người đàn ông bắt lấy lan can cầu thang nhảy xuống, lấy tốc độ
sét đánh không kịp bịt tai chạy như điên về phương hướng Dụ Thiên Tuyết
vừa rời khỏi.

Cổng khu Bích Vân.

Mấy người đàn ông mặc đồng phục đen lẳng lặng núp ở phía sau trạm gác, chỉ
nhìn cô gái xinh đẹp mảnh khảnh có gương mặt tái nhợt đó chạy đi, dán
sát vách tường không để cho cô phát hiện, đợi đến khi cô chạy khỏi mới
bắt đầu động tác.Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon

“Tôi
đi theo, mấy người các anh đến ga-ra lấy xe lái vòng lại đây, đuổi theo
sát! Còn lại cứ canh giữ ở đây!” Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng, thấp
giọng ra lệnh bố trí, vừa nói vừa gắt gao ấn tai nghe bên tai, dán sát
tường đi theo Dụ Thiên Tuyết, cô bước bao nhiêu bước, anh ta cũng bước
bấy nhiêu bước!

Thời điểm huấn luyện bọn họ, Nam Cung Kình Hiên
cũng đã nói qua, cái gọi là mệnh lệnh, chính là dưới bất cứ tình huống
nào cũng không thể thay đổi tín ngưỡng, huống chi, hiện tại nhìn Dụ
Thiên Tuyết có vẻ không thanh tỉnh, rõ ràng là nghe người khác xúi giục
mới có khả năng trở nên như thế, người đàn ông vừa theo sát cô, vừa lấy
điện thoại di động ra liên lạc với Nam Cung Kình Hiên.

Lâu như vậy cũng chưa có tin tức, ai cũng có thể đoán được, nhất định là đã xảy ra chuyện!

“Alo? Bên các anh xảy ra chuyện à?!” Thật vất vả mới liên lạc được với mấy
người bên Đài Bắc, người đàn ông khẽ gắt giọng nói một câu.

“Thiếu gia đã xảy ra chuyện, không nặng, đang cấp cứu, bên các anh thì sao!”

“Không biết Dụ tiểu thư nhận điện thoại của ai mà bị xúi giục đi ra ngoài, chúng tôi đang đi theo!”

“Cái gì?!!” Phía đối diện, hộ vệ nóng nảy kêu lên: “Thiếu gia đã dặn là
không thể để cho Dụ tiểu thư rời khỏi khu nhà, các anh…… Chờ đó, anh chờ chút, thiếu gia đã tỉnh, tôi lập tức xin chỉ thị của anh ấy!”

Đài Bắc, trong bệnh viện tư nhân, hộ vệ đi tới, đưa điện thoại di động vào
tay Nam Cung Kình Hiên mới vừa tỉnh lại do cơn đau, nhìn sắc mặt anh
nghiêm trang mà tái nhợt, cả người yếu ớt tiều tụy, nhưng vẫn nhạy cảm
chú ý tới nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ có liên quan đến Thiên
Tuyết.

“Xảy ra chuyện
gì……” Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn đặc, cố giữ sự thanh tỉnh,
cả trái tim bị bóng dáng xinh đẹp yếu đuối ở thành phố Z đó lấp đầy,
gấp giọng hỏi.

“Thiếu gia!” Người đàn ông chăm chú nhìn theo
phương hướng Dụ Thiên Tuyết rời khỏi, đi theo cô đến giao lộ đối diện
đường Kiến Khang, thấp giọng nói: “Dụ tiểu thư vừa ở trên sân thượng
nhận một cú điện thoại, sau đó vội vã muốn đi ra ngoài, cô ấy rất khác
thường, hình như là gặp phải chuyện không tốt, chúng tôi đang đi theo!”

Bàn tay tái nhợt Nam Cung Kình Hiên chậm rãi nắm chặt, trong lòng cực kì căng thẳng khẩn trương.

“Hiện tại Tiểu Ảnh đang ở chỗ tôi, Thiên Nhu không có việc gì đúng không?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Dạ, tiểu thư Thiên Nhu vẫn ở trong nhà!”

Đôi môi mỏng tái nhợt của Nam Cung Kình Hiên mím thành một đường thẳng, sát khí nhàn nhạt lộ ra, vậy là được rồi, Tiểu Ảnh ở chỗ này, Thiên Nhu
không có bất kỳ nguy hiểm gì, trên thế giới này không còn chuyện gì có
thể uy hiếp được cô, không biết đối phương đang lấy chuyện gì ra bức
bách khiến cô phải xông vào tình cảnh nguy hiểm, cũng may…… Anh đã
dự đoán trước, có thể kịp thời ngăn cản!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.