Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con – Chương 259: Cô Xác Định Là Người Này Cường Bạo Cô? – Botruyen

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 259: Cô Xác Định Là Người Này Cường Bạo Cô?

“Anh muốn em. . . . . . Muốn ăn hết em vào bụng. . . . . .” Anh thở gấp, dùng răng cắn cắn môi và cằm của cô.

Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, khoác tay lên trên bả vai của anh khẽ dùng sức
đẩy ra: “Anh. . . . . . Đừng càn quấy, cẩn thận vết thương!”

“Vết thương của anh đã không thành vấn đề. . . . . .” Giọng của Nam Cung
Kình Hiên khàn khàn, nâng một chân của cô lên để hai người ôm nhau chặt
hơn: “Thiên Tuyết, có muốn anh không. . . . . . Tối qua anh đã muốn
‘yêu’ em, nhưng em không cho. . . . . .”

“Anh đừng có tùy hứng,
em nói thật,” Dụ Thiên Tuyết cười rộ lên, cảm thụ hạ thân nóng rực cứng
rắn của anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Nhịn thêm mấy ngày nữa, em
không muốn anh gặp chuyện không may, bây giờ em chỉ có thể dựa vào anh. . . . . .”

“Em lo lắng cái gì? Đời này anh là của em, cũng là chỗ
dựa cho em. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên liều mạng, tiếp tục động tác
trên tay, đôi mắt đỏ hồng, đặt hạ thân căng cứng nóng như lửa ở lối vào
ao đầm của cô. . . . . .

“Kình Hiên!” Dụ Thiên Tuyết cuống cuồng
la lên một tiếng, trong mắt tràn ngập sự khẩn cầu nhìn anh: “Xem như em
cầu xin anh được không? Vài ngày nữa, em đã hỏi bác sĩ, mấy ngày nay làm chuyện này rất nguy hiểm, anh ngoan ngoãn có được không?”

Vì trấn an anh, thậm chí cô còn nâng người lên, nhẹ nhàng hôn cằm của anh một.

Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên càng đỏ hơn.

“Em gọi anh là gì?” Bị bắt được cái từ kia rồi.

“Em. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết cũng đã nhận ra, có hơi đỏ mặt, giải thích: “Em không cẩn thận nên lỡ miệng.”

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên trở nên mê ly, cúi người xuống: “Anh thích
em không cẩn thận như vậy, về sau cứ gọi như thế. . . . . .” Nói xong,
anh cúi đầu hôn mặt cùng cần cổ của cô, thật sự có phần không nhịn được, rên lên một tiếng trước khi dùng sức đâm sâu vào, nhất thời, cảm giác
sướng khoái kia theo lối vào lan tràn đến khắp toàn thân.

Buổi
sáng tinh mơ, hai người quấn quýt dây dưa trong cái mền mỏng, tất cả đều ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng một cú điện thoại đã đánh thức bọn họ.

Nam Cung Kình Hiên nén chịu mấy phút mới giơ tay bắt điện thoại, lén hôn
cần cổ của cô một, bực bội mở miệng nói chuyện, giọng khàn khàn trầm
thấp: “Chuyện gì?”

“Tối qua La Tình Uyển đã xuất viện cậu biết
hay không?” Giọng nói khẩn trương của Lạc Phàm Vũ truyền đến: “Sáng nay
bên cục cảnh sát truyền ra tin tức, đã bắt được người cường bạo cô ta!”

Trong lòng Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút kinh ngạc, trong đôi mắt thâm thúy như có mây đen dày đặc ngưng tụ.

“Vậy à?” Giọng của anh u lãnh: “Là ai?”

“Mình không biết cụ thể, nghe nói là tài xế xe taxi, cô ta đã xác nhận, người tài xế kia khi bị bắt cũng thành khẩn thú nhận!” Lạc Phàm Vũ cau mày
nói.

“Thành khẩn thú nhận. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên trầm
thấp nói ra mấy chữ, nhướng mày lộ vẻ giễu cợt, ưu nhã mà nắm chặt mười
phần, thì thầm: “Mình lại muốn nhìn thử xem tên đó thú nhận thành khẩn
như thế nào.”

“Cậu. . . . . .” Lạc Phàm Vũ cau mày: “Cậu đã có chuẩn bị?”

“Toàn bộ lộ tuyến của thành phố Z cùng hành tung của chiếc xe kia trong ngày
hôm đó đều ở chỗ mình, mấy ngày trước mình đã lấy được, nếu bọn họ có
đầy đủ chứng cớ như vậy thì chắc chắn là ngụy tạo. . . . . . Cậu chờ
mình chạy qua, thuận tiện tra xét động tĩnh bên Trình Dĩ Sênh.” Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói.

“Mẹ nó. . . . . . Sao cậu không nói
sớm!” Lạc Phàm Vũ giận đến đập vách tường một: “Hại mình sáng sớm hôm
nay lo lắng cả nửa ngày!”

“Đi qua nhìn xem.” Nam Cung Kình Hiên không dài dòng nữa, cúp điện thoại.

“Anh phải ra ngoài à?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên mặt cô, chăm chú nhìn cô gái
xinh đẹp dưới thân, tim đập nhanh một trận, cúi người ôm chặt cô vào
trong ngực, cùng cô thân thiết chặt chẽ.

“Ngốc ở nhà không được
đi đâu, chung quanh đây có người bảo vệ em, cũng nói với Thiên Nhu tạm
thời không nên chạy loạn, anh muốn nhìn thử La Tình Uyển còn có thể giày vò tới khi nào!” Anh cúi đầu nói.

Dụ Thiên Tuyết không nói gì,
nhưng qua báo chí thấy bộ dáng của La Tình Uyển điềm đạm đáng yêu như
vậy, trong lòng có chút đau nhói.

“Chờ anh.” Lưu lại một hôn trên làn môi cô, Nam Cung Kình Hiên trấn an cô một chút liền đứng dậy.

*****

Sáng sớm, ở cục cảnh sát cực kỳ náo nhiệt.

Thời điểm Nam Cung Kình Hiên đi vào đã thấy ông cụ và vợ chồng nhà họ La
ngồi cùng nhau, không khí rất nghiêm trang, khi cảnh sát đi vào tuyên bố xác nhận nghi phạm chính là thủ phạm cường bạo ngày đó, La Mân Thành
siết thật chặt quả đấm, vợ của ông ta khóc ồ lên, mà Nam Cung lão gia
thì trực tiếp cầm gậy đánh về phía phạm nhân mang còng tay ở bên cạnh!

“Súc sinh. . . . . . Tên thú vật này! Mày chính là cái tên cả gan dám phá hủy con dâu của tao! ! !”

Trong cục cảnh sát có người khuyên can, duy trì cục diện.

——cứ như vậy mà khẳng định kết cục?

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, bóng dáng cao ngất rắn rỏi chìm trong nắng sớm, nhìn bọn họ biểu diễn một màn hài kịch, lạnh lùng nở nụ cười.

“Nam Cung thiếu gia!” Có người thấy được anh, cung kính mà ân cần đi tới:
“Vụ án của La tiểu thư đã điều tra xong, đây là tất cả tài liệu liên
quan, tội phạm đúng là người này!”

Nam Cung Kình Hiên không nhìn
tài liệu kia, ánh mắt âm lãnh lại quét qua trên mặt phạm nhân, chỉ thấy
một mảnh tro tàn tuyệt vọng, lúc này, ánh mắt của anh mới rơi vào xấp
tài liệu, nụ cười trên môi bắt đầu rét lạnh.

“Vậy à? Đã điều tra
xong. . . . . .” Ngón tay ưu nhã của anh mở những tài liệu kia ra, đi
tới bên cạnh La Tình Uyển, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta, cúi người
chống tay hai bên người cô ta, trầm thấp hỏi: “Tình Uyển, mở mắt nhìn rõ người này, nói cho tôi biết, ngày đó, chính người này cường bạo cô đúng không?”

La Tình Uyển ngước mắt lên, ngập tràn nước mắt, gật đầu một: “Em khẳng định. . . . . . Chính là anh ta.”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô ta, bên môi lộ ra nụ cười yếu ớt: “Vậy
rất tốt, hôm nay đúng lúc tất cả mọi người đều ở đây, ba mẹ cô và cả ba
của tôi, chắc hẳn bọn họ cũng đã nghe được lời cô nói, nhớ đừng đổi ý.”

Cả người La Tình Uyển run lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng anh, cắn môi
nói: “Em sẽ không nhận lầm, đến cùng là ai đã cường bạo mình vào ngày
đó, em không thể nào nhận lầm được.”

“Tài liệu lần theo dấu vết đâu?” Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng hỏi.

Người của cục cảnh sát hít thở không thông một trận, rất nhanh có người phản
ứng kịp, có chút xấu hổ chột dạ, nói: “Những tài liệu này người nhà của
La tiểu thư cũng đã xem qua, thật sự là tài xế chiếc xe kia, chiếc xe
kia dừng lại ở cửa nhà La tiểu thư khoảng bốn mươi phút.”

“Vậy
sao?” Ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Kình Hiên quét về phía viên
cảnh sát trẻ nói chuyện, chậm rãi chống thân thể đứng dậy: “Ngược lại
tôi muốn xem camera bên cục cảnh sát thu được, tại sao khác xa với tài
liệu tôi có. . . . . . bốn mươi phút, a, nếu như tôi không nhớ lầm,
trong tài liệu giám sát và điều khiển của nội bộ cục cảnh sát, vào ngày
đó, chỉ có một chiếc xe chạy đến nhà họ La, thời gian dừng lại không tới một phần ba, nếu như camera đã cho ra kết quả này, vậy tại sao kết quả
điều tra lúc ban đầu lại không thu hoạch được gì?”

“Ngụy tạo
camera giám sát, tùy tiện trói một người tới gánh tội thay, vậy là muốn
lừa gạt mọi người phải không?” Đôi mắt hung ác nham hiểm của Nam Cung
Kình Hiên lộ ra sự khát máu, lạnh như băng nghiến răng nói từng chữ:
“Các người cũng quá to gan lớn mật!”

Nói xong câu đó, cả cục cảnh sát cũng rơi vào một bầu không khí hít thở không thông, trên mặt của
viên cảnh sát phụ trách vụ án đã thoắt đỏ thoắt trắng, tay gắt gao siết
cây bút, không nghĩ tới, Nam Cung Kình Hiên đã điều tra nội tình rõ ràng đến như vậy!

“Nam Cung thiếu gia, chúng tôi tra án khẳng định là có chứng cứ, phần tài liệu này là chúng tôi dẫn xuất từ camera giao
thông cùng hộp đen trên xe taxi, xin hỏi chứng cứ của anh từ đâu có?”

“Chờ tôi lấy chứng cứ tới thì ông không chỉ là tra án không ra ——” Thân ảnh
cao ngất mạnh mẽ của Nam Cung Kình Hiên quay lại, ánh mắt lạnh như băng
nhìn ông ta: “Mà là ngụy tạo chứng cứ vu cáo hãm hại người khác, ông
chắc chắn muốn tôi lấy ra? Sau đó tình nguyện bởi vì vụ án này mà bị thu hồi và hủy tư cách cảnh sát, cả đời bị đá ra khỏi quân ngũ.”

Giọng nói sâu kín, khiến cả người của viên cảnh sát kia run lên một, càng lúc càng khẩn trương, ánh mắt lộ vẻ e dè và luống cuống liên tục nhìn về
phía La Tình Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.