Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con – Chương 240: Tôi Nói Lại Một Lần Nữa, Tôi Không Cần Anh Giúp – Botruyen

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con - Chương 240: Tôi Nói Lại Một Lần Nữa, Tôi Không Cần Anh Giúp

Mà giờ khắc này, ngay sau khi xuống máy bay, La Tình Uyển kéo lê tấm
thân mệt mỏi chạy tới bệnh viện, dáng vẻ luôn luôn dịu dàng hào phóng
giờ đây có vẻ hơi xốc xếch, trong tay kéo vali hành lý, bước chân hoảng
loạn, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

Thậm chí cô ta hốt
hoảng đến mức quên mất không mang theo trợ lý, chỉ có thể hỏi thăm khắp
nơi trong bệnh viện, xem phòng bệnh của Nam Cung Kình Hiên ở đâu, rốt
cuộc cũng đã hỏi được, cô ta ngàn ân vạn tạ, kéo vali hành lý tiếp tục
đi về phía trước.

Đến trước phòng bệnh, hai mắt cô ta ướt át, run rẩy muốn gõ cửa.

Bên trong có thanh âm nho nhỏ.

La Tình Uyển cố gắng phân biệt thanh âm đó, nhưng không có cách nào nghe
rõ, chỉ có thể đi qua phía bên ngoài cửa sổ treo rèm, nhìn chằm chằm
hình ảnh bên trong, tay cô ta chỉ khe khẽ run rẩy, bị cảnh tượng trước
mắt chấn động ngay tại chỗ ——

Người đàn ông tuấn tú cao ngất sắc
mặt tái nhợt tựa vào gối đầu, ôm thật chặt một cô gái mảnh khảnh xinh
đẹp trong ngực, mấy ngón tay xưa nay vốn lạnh bạc giờ đây lại nhiệt tình vuốt ve mặt của cô, cổ của cô, mỗi một tấc trên thân thể cô, anh hôn cô thật sâu, nâng niu mỗi một tấc da thịt của cô như trân bảo…… Cánh
tay cô quấn ở trên cổ anh, nghẹn ngào nức nở ra tiếng, anh thì nhẹ giọng dỗ dành an ủi……

La Tình Uyển hô hấp dồn dập, đột nhiên rút tay trở về!

Cô ta thụt lùi lại một bước, ánh mắt trong suốt mờ mịt nhìn chằm chằm
phòng bệnh trước mặt, trái tim đang ở biên giới sụp đổ, dường như trước
mắt chính là vực sâu, cô ta bước một bước nữa, chính là vạn kiếp bất
phục.

“……” La Tình Uyển che miệng, toàn thân run rẩy, lệ dâng tràn trong mắt.

Khi nào thì anh tìm được Dụ Thiên Tuyết?

Lúc nào thì bọn họ đã không còn chút kiêng kỵ nào mà thân mật như vậy?

Trước cửa phòng bệnh người lui người tới, chẳng qua La Tình Uyển chỉ mất
khống chế trong chốc lát, cô ta gắt gao đè nén nước mắt, đôi mắt oán hận mà tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, run rẩy kéo hành lý qua, cứ như vậy mà rời đi.

Vĩnh viễn, cô ta sẽ không lựa chọn xuất
hiện ở thời điểm mình nhếch nhác nhất, đầu óc cô ta rất loạn, trước hết
cô ta phải biết rõ mọi chuyện, tiếp đó mới có thể tính toán!

*****

Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ La.

La Tình Uyển không thông báo cho bất cứ người nào, chỉ mình một mình trở về, cầm chìa khóa mở cửa.

“Ba mẹ, hai người có ở nhà không?” Cô ta cố gắng hắng giọng, để cho mình thoạt nhìn như không có chuyện gì.

Nhưng rất kỳ quái, chung quanh một chút động tĩnh cũng không có.

Cô ta biết, chuyện của công ty đã khiến ba mẹ loay hoay bể đầu sứt trán,
tiến triển gì cũng không có, cô ta đi phía bắc một chuyến, hơn nữa còn
tự mình đi đến hiện trường tra xét qua, thấy cục diện thê thảm không nỡ
nhìn đó, cô ta cũng rất muốn khuyên ba ba ra ngoài thừa nhận sai lầm
cùng truyền thông, mà không phải chỉ dựa vào thế lực bên ngoài tới đè ép những tin tức tiêu cực kia, nhưng……

La Tình Uyển buông túi
xách và áo khoác xuống, cả người mệt mỏi, ngón tay mảnh khảnh xoa xoa
huyệt thái dương, trên mặt là sự đau đớn thống khổ.

Nhưng, dù sao đó cũng là ba của mình…… Nếu như bị tra ra sự cố tổn thất lớn như vậy, ba sẽ phải ngồi tù.

Cô ta mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi trước đã.

Nhưng đi tới phòng khách, chợt phát hiện có một bóng người ngồi trên ghế sa lon đưa lưng về phía cô ta.

La Tình Uyển sợ hết hồn!”Anh…… Anh là ai? Sao anh lại ở trong nhà tôi?!” La Tình Uyển trấn tĩnh lại, giọng dịu dàng lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông ngồi trên ghế salon nở nụ cười tà mị, đứng lên, chậm rãi xoay người lại.

“La tiểu thư, mới một ngày không gặp, cô đã không nhận ra bóng lưng của tôi rồi sao?”

Hình dáng của người đàn ông trước mắt có sự ôn tồn tinh tế, nụ cười sáng rỡ
ấm áp khiến người nhìn yên lòng thoải mái, nhưng chỉ có giọng nói là lộ
ra vẻ trêu đùa mà lạnh lùng, anh ta ưu nhã lật qua một phần của tờ báo,
nhàn nhạt nói: “Nghe đâu ngay cả Lịch Viễn bây giờ ba cô cũng không dám
đi…… Xảy ra chuyện lớn như thế, nhà Nam Cung cũng không giúp cô,
Tình Uyển, cô còn có thể nghĩ ra biện pháp gì?”

La Tình Uyển chậm rãi trợn to hai mắt, tâm tình càng thêm hốt hoảng.

Trình Dĩ Sênh.

Người đàn ông này là Trình Dĩ Sênh.

“Không phải anh còn đang họp sao? Kình Hiên bị thương, Dạ Hi kêu anh về thăm
anh đều nói loay hoay không rảnh, thế nào mà chân trước tôi vừa bước
xuống thành phố Z chân sau anh đã theo trở về?” La Tình Uyển rất tỉnh
táo, lễ phép mà xa cách hỏi.

Trình Dĩ Sênh nhún nhún vai, trên
trán có mấy phần chán ghét: “Cô cảm thấy tôi có khả năng nghe lời mụ đàn bà chanh chua kia sao? Đời này của tôi, quyết định sai lầm nhất chính
là kết hôn với mụ đàn bà ngốc nghếch dữ dằn đó, ngày ngày ngủ chung với
cô ta ở trên một cái giường, cùng ‘hô mưa gọi gió’ —— tôi còn chưa đủ
buồn nôn sao?”

La Tình Uyển khẽ cau mày, nhẹ nhàng ôm bả vai của
mình, đi qua rót một tách trà đã nguội lạnh.

“Anh muốn gì?” Cô ta nhẹ nhàng quay đầu lại, lễ phép hỏi.

“Tôi muốn……” Đôi mắt thâm thúy của Trình Dĩ Sênh nhìn chằm chằm cô ta,
chậm rãi đi tới, áp sát phía sau lưng cô ta, ôm lấy thắt lưng của cô ta, nói nhỏ bên tai cô ta: “Cái tôi muốn không phải trà, mà là cô.”

La Tình Uyển vội vàng tránh ra, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút hốt hoảng, đè nén lửa giận nói: “Trình Dĩ Sênh, anh nên tôn trọng một chút, nơi
này là nhà tôi, không phải là phòng làm việc của anh, lời nói ghê tởm
này, lúc ở phòng làm việc anh đã nói qua, rất xin lỗi, tôi không đáp ứng —— rốt cuộc anh là người hay ác ma? Anh biết tôi có vị hôn phu không?
Anh biết bản thân anh đã có vợ và con gái không? Anh ở bên ngoài làm
loạn Dạ Hi cũng mở một mắt nhắm một mắt, anh lại dám ——”

Ngay cả tiểu thư của nhà họ La mà cũng dám đánh chủ ý!

“Đừng nhắc tới Nam Cung Dạ Hi với tôi!” Trình Dĩ Sênh nghiến răng nói: “Đời này, tôi chính là bị hủy ở trên tay cô ta!”

La Tình Uyển lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, là anh trèo
cao leo vào nhà Nam Cung, hơn nữa, còn nhận lấy khối sản nghiệp này từ
trong tay của bác trai?!”

“Đó là tôi nên được!” Trình Dĩ Sênh cắn răng nghiến lợi, gương mặt tuấn tú đỏ lên: “Ai kêu lúc đó cô ta với tôi ngủ một buổi tối liền mang thai con của tôi còn yêu tôi? Ai kêu cô ta
không đếm xỉa tôi đã có bạn gái mà lấy thế lực của nhà cô ta đến buộc
tôi bỏ trốn! Tôi đã sớm chịu đủ mụ đàn bà đáng ghét đó! Mấy năm nay, dù
ngủ ở trên giường kỹ nữ cũng dễ chịu hơn so với ngủ cùng cô ta!”

La Tình Uyển không nói gì thêm, chỉ xoay người tiếp tục châm trà, tay có hơi run run.

“Tôi chẳng muốn quản mấy chuyện kia, chuyện vợ chồng các người thì tự các
người giải quyết……” Giọng nói của La Tình Uyển khàn khàn, trong đôi
mắt có chút yếu đuối: “Tôi chỉ xin anh giúp ba tôi sử lý sự cố quặng mỏ, nếu như anh không muốn giúp thì thôi, tôi có thể tự mình đi tìm Kình
Hiên.”

“A……” Trình Dĩ Sênh lại chậm rãi dựa vào lần nữa, ngón tay thon dài kéo một lọn tóc của cô ta qua để ở chóp mũi ngửi nhẹ,
giọng khàn khàn nói: “Tôi đâu có nói không đồng ý giúp, chẳng qua điều
kiện của tôi làm cho cô không hài lòng mà thôi…… Thật ra thì có cái
gì đâu? Phụ nữ nào trên đời này mà không trải qua chuyện như vậy, cho ai mà không phải là cho? Tôi chỉ muốn nếm thử một chút xem mùi vị phụ nữ
của Nam Cung Kình Hiên tới cùng là có cảm thụ gì, cũng trả thù lúc trước anh ta cường thế chiếm đoạt Thiên Tuyết của tôi…… Chúng tôi phải
huề nhau mới được.”

Sắc mặt La Tình Uyển biến hóa, kéo tóc trở về, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh ta, lửa giận bùng cháy.

“Tôi nói lại một lần nữa, tôi không cần anh giúp.”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.